Chương 19
Mặc dù trước mắt là một căn biệt thự to lớn nhưng Tô Mạn Ninh lại chẳng thề cảm thấy ngạc nhiên, vì ngôi nhà ở kiếp trước của cô cũng không thề nhỏ, kiến trúc chẳng khác gì một cung điện...
Những ngày ở lại căn biệt thự này, Tô Mạn Ninh liên tục bị nhồi nhét vào người bằng cả đống đồ bổ, nhìn thân hình gầy gò xanh xao kia khiến Trạch phu nhân rất đau lòng...
Đã từ rất lâu Trạch phu nhân luôn muốn có một cô con gái để bà yêu thương, bà thật sự rất muốn sinh thêm một bé gái cho Trạch gia, nhưng vì sức khỏe bà lại không được tốt, sau khi sinh Trạch Thế Vũ xong thì bà hoàn toàn không thể sinh thêm con nữa....
Trạch Phu nhân luôn muốn nhận một bé gái về làm con nuôi, may thay bây giờ bà đã có Tô Mạn Ninh bên cạnh để bà yêu thương...
Dù Trạch Thế Vũ có đối xử với Tô Mạn Ninh như thế nào thì người mẹ chồng như bà đây sẽ yêu thương cô nhiều hơn như vậy...
Tô Mạn Ninh ở lại đây không chỉ được chăm sóc chu đáo, mà còn được Trạch phu nhân thường xuyên đưa đi mua sắm, đến spa làm đẹp, massage thư giãn....
Trong khi Tô Mạn Ninh lần đầu được ra ngoài như thế này cảm thấy rất hiếu kỳ với mọi thứ, những ngôi nhà trọc trời, những chiếc xe bắt mắt chẳng khác xa gì so với kiếp trước...
Bước vào trung tâm mua sắm Tô Mạn Ninh có chút ngạc nhiên về phong cách ăn mặc của những người ở đây, từ mái tóc đến cách trang điểm phải nói là rất hiện đại....
Lại nhìn đến váy áo giày dép cũng rất chi là đẹp, Tô Mạn Ninh thích thú đi vào tất cả các cửa hàng khác nhau, thử tất cả những mẫu mới đẹp nhất ở đây....
Mặc khác Trạch phu nhân nhìn thấy Tô Mạn Ninh bây giờ dường như đã trở thành một người khác, lúc nào nên cũng cười nói vui vẻ, không còn lúc nào cũng buồn bã, sợ sệt như trước nữa...
Điều này khiến bà thật sự rất vui, thoải mái vun tiền hết tất cả những món đồ mà Tô Mạn Ninh thử qua...
Sau đó cả hai cùng nhau ăn uống, xong lại đến spa làm đẹp, làm móng, chăm sóc da mặt...
Phải mất gần cả buổi mới xong, Tô Mạn Ninh muốn mình thay đổi tất cả mọi thứ, mái tóc suôn dài được uốn xoăn nhẹ nhàng, nhuộm thêm màu nâu hạt dẻ, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ....
Tô Mạn Ninh bây giờ trong trưởng thành hơn trước, vẻ ngoài ngây thơ xinh đẹp được thay thế bằng vẻ đẹp quyến rũ....
Tô Mạn Ninh muốn mình trở nên nổi loạn một chút, bây giờ cô phải sống cuộc đời cho hai người chứ không phải của riêng cô nữa...
Kiếp trước cô đã quá khắc khe với chính mình, suốt ngày vùi đầu vào nghiên cứu mà bỏ lỡ cả khoảng trời rộng lớn bên ngoài....
Nếu ông trời đã cho cô lần nữa sống tiếp, thì cô sẽ sống thật tốt, sẽ trải nghiệm hết tất cả những cuộc vui ở nơi này.....
Tô Nghiên Ninh bây giờ đã thật sự chấp nhận việc mình trở thành Tô Mạn Ninh, cô có thể cảm nhận được tình cảm chân thành mà mọi người ở Trạch gia mang lại....
Nó không khác gì so với tình cảm thân thương mà cha mẹ Tô kiếp trước mang lại cho cô, đó là tình thân mà suốt đời này cô chân quý...
Cô sẽ xem họ như những người thân đã khuất của mình mà yêu thương, báo đáp lại sự yêu thương mà họ dành cho mình...
Trên đường về nhà, Tô Mạn Ninh hạ cửa kính xe xuống, tận hưởng không khí về đêm ở nơi này, thật sự quá nhộn nhịp, từng dòng xe chạy vội vã trên đường, những ánh đèn đường lấp lánh làm sao....
Những làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm người ta cảm thấy dễ chịu làm sao, Tô Mạn Ninh cứ miên man tận hưởng mà quên mất mình đang ở trong xe, đến khi giọng nói của Trạch phu nhân vang lên mới làm cô sực tỉnh...
"Ninh Ninh mau quay vào trong, kéo cửa kính lên, gió mạnh kẻo lại ốm, con vừa mới khỏe lại nên cẩn thận một chút.."
"Dạ..."
Tô Mạn Ninh nhanh chóng nghe theo bấm nút kéo kính xe lên, sau đó sà vào lòng Trạch phu nhân, ôm lấy bà làm nũng...
"Mẹ ơi, con có thể hỏi người một chuyện được không ạ.."
"Chuyện gì con nói đi.."
"Chuyện là, nếu sau này con và Thế Vũ có ly hôn với nhau, mẹ có còn thương con như bây giờ không.."
Tô Mạn Ninh giọng có chút buồn bã....
Trong khi đó Trạch phu nhân vừa nghe thấy liền nhận ra ngay sự lo lắng trong câu nói của Tô Mạn Ninh, sau đó liền ôm lấy cô vỗ vỗ lưng nhẹ nhàng nói...
"Ngốc quá dù con và Thế Vũ có như thế nào đi nữa, thì con mãi mãi là con gái của ta, từ lâu ta đã xem con như con gái ruột của ta mà yêu thương vậy.."
"Bởi vậy cho nên nếu một ngày nào đó Thế Vũ có vô tâm bỏ rơi con thì con hãy quay về Trạch gia, ta, bà nội và cha sẽ làm chủ cho con.."
"Dạ con biết rồi ạ..."
Tô Mạn Ninh ở lại Trạch gia cũng đã được hơn mười ngày, nhờ sự chăm sóc chu đáo của bà nội và Trạch phu nhân nên sức khỏe cũng rất nhanh đã hồi phục....
Cơ thể cũng tròn trịa hơn một chút không còn gầy gò xanh xao như trước, khuôn mặt cũng trở nên tươi tắn, hồng hào, tràn đầy sức sống....
Những ngày ở lại căn biệt thự này, Tô Mạn Ninh liên tục bị nhồi nhét vào người bằng cả đống đồ bổ, nhìn thân hình gầy gò xanh xao kia khiến Trạch phu nhân rất đau lòng...
Đã từ rất lâu Trạch phu nhân luôn muốn có một cô con gái để bà yêu thương, bà thật sự rất muốn sinh thêm một bé gái cho Trạch gia, nhưng vì sức khỏe bà lại không được tốt, sau khi sinh Trạch Thế Vũ xong thì bà hoàn toàn không thể sinh thêm con nữa....
Trạch Phu nhân luôn muốn nhận một bé gái về làm con nuôi, may thay bây giờ bà đã có Tô Mạn Ninh bên cạnh để bà yêu thương...
Dù Trạch Thế Vũ có đối xử với Tô Mạn Ninh như thế nào thì người mẹ chồng như bà đây sẽ yêu thương cô nhiều hơn như vậy...
Tô Mạn Ninh ở lại đây không chỉ được chăm sóc chu đáo, mà còn được Trạch phu nhân thường xuyên đưa đi mua sắm, đến spa làm đẹp, massage thư giãn....
Trong khi Tô Mạn Ninh lần đầu được ra ngoài như thế này cảm thấy rất hiếu kỳ với mọi thứ, những ngôi nhà trọc trời, những chiếc xe bắt mắt chẳng khác xa gì so với kiếp trước...
Bước vào trung tâm mua sắm Tô Mạn Ninh có chút ngạc nhiên về phong cách ăn mặc của những người ở đây, từ mái tóc đến cách trang điểm phải nói là rất hiện đại....
Lại nhìn đến váy áo giày dép cũng rất chi là đẹp, Tô Mạn Ninh thích thú đi vào tất cả các cửa hàng khác nhau, thử tất cả những mẫu mới đẹp nhất ở đây....
Mặc khác Trạch phu nhân nhìn thấy Tô Mạn Ninh bây giờ dường như đã trở thành một người khác, lúc nào nên cũng cười nói vui vẻ, không còn lúc nào cũng buồn bã, sợ sệt như trước nữa...
Điều này khiến bà thật sự rất vui, thoải mái vun tiền hết tất cả những món đồ mà Tô Mạn Ninh thử qua...
Sau đó cả hai cùng nhau ăn uống, xong lại đến spa làm đẹp, làm móng, chăm sóc da mặt...
Phải mất gần cả buổi mới xong, Tô Mạn Ninh muốn mình thay đổi tất cả mọi thứ, mái tóc suôn dài được uốn xoăn nhẹ nhàng, nhuộm thêm màu nâu hạt dẻ, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ....
Tô Mạn Ninh bây giờ trong trưởng thành hơn trước, vẻ ngoài ngây thơ xinh đẹp được thay thế bằng vẻ đẹp quyến rũ....
Tô Mạn Ninh muốn mình trở nên nổi loạn một chút, bây giờ cô phải sống cuộc đời cho hai người chứ không phải của riêng cô nữa...
Kiếp trước cô đã quá khắc khe với chính mình, suốt ngày vùi đầu vào nghiên cứu mà bỏ lỡ cả khoảng trời rộng lớn bên ngoài....
Nếu ông trời đã cho cô lần nữa sống tiếp, thì cô sẽ sống thật tốt, sẽ trải nghiệm hết tất cả những cuộc vui ở nơi này.....
Tô Nghiên Ninh bây giờ đã thật sự chấp nhận việc mình trở thành Tô Mạn Ninh, cô có thể cảm nhận được tình cảm chân thành mà mọi người ở Trạch gia mang lại....
Nó không khác gì so với tình cảm thân thương mà cha mẹ Tô kiếp trước mang lại cho cô, đó là tình thân mà suốt đời này cô chân quý...
Cô sẽ xem họ như những người thân đã khuất của mình mà yêu thương, báo đáp lại sự yêu thương mà họ dành cho mình...
Trên đường về nhà, Tô Mạn Ninh hạ cửa kính xe xuống, tận hưởng không khí về đêm ở nơi này, thật sự quá nhộn nhịp, từng dòng xe chạy vội vã trên đường, những ánh đèn đường lấp lánh làm sao....
Những làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm người ta cảm thấy dễ chịu làm sao, Tô Mạn Ninh cứ miên man tận hưởng mà quên mất mình đang ở trong xe, đến khi giọng nói của Trạch phu nhân vang lên mới làm cô sực tỉnh...
"Ninh Ninh mau quay vào trong, kéo cửa kính lên, gió mạnh kẻo lại ốm, con vừa mới khỏe lại nên cẩn thận một chút.."
"Dạ..."
Tô Mạn Ninh nhanh chóng nghe theo bấm nút kéo kính xe lên, sau đó sà vào lòng Trạch phu nhân, ôm lấy bà làm nũng...
"Mẹ ơi, con có thể hỏi người một chuyện được không ạ.."
"Chuyện gì con nói đi.."
"Chuyện là, nếu sau này con và Thế Vũ có ly hôn với nhau, mẹ có còn thương con như bây giờ không.."
Tô Mạn Ninh giọng có chút buồn bã....
Trong khi đó Trạch phu nhân vừa nghe thấy liền nhận ra ngay sự lo lắng trong câu nói của Tô Mạn Ninh, sau đó liền ôm lấy cô vỗ vỗ lưng nhẹ nhàng nói...
"Ngốc quá dù con và Thế Vũ có như thế nào đi nữa, thì con mãi mãi là con gái của ta, từ lâu ta đã xem con như con gái ruột của ta mà yêu thương vậy.."
"Bởi vậy cho nên nếu một ngày nào đó Thế Vũ có vô tâm bỏ rơi con thì con hãy quay về Trạch gia, ta, bà nội và cha sẽ làm chủ cho con.."
"Dạ con biết rồi ạ..."
Tô Mạn Ninh ở lại Trạch gia cũng đã được hơn mười ngày, nhờ sự chăm sóc chu đáo của bà nội và Trạch phu nhân nên sức khỏe cũng rất nhanh đã hồi phục....
Cơ thể cũng tròn trịa hơn một chút không còn gầy gò xanh xao như trước, khuôn mặt cũng trở nên tươi tắn, hồng hào, tràn đầy sức sống....