Chương 8
Trạch lão gia không nói gì, chỉ lắc đầu nhìn Trạch Thế Vũ một cái rồi lại tiếp tục rơi nước mắt....
"Vũ Thần con mau lên phòng với nội đi, bà ấy đang rất muốn gặp con đó.."
Hai vợ chồng Trạch lão gia diễn cứ như là thật, mặc dù chưa qua trường lớp đã khiến cho Trạch Thế Vũ muốn nghi ngờ cũng không được, sau đó liền nhanh chóng chạy lên phòng tìm bà....
Trạch Thế Vũ vừa bước đến cửa phòng đã nhìn thấy bác sĩ từ bên trong bước ra ngoài, ngay lập tức bước đến bên cạnh hỏi tình hình sức khỏe của bà...
Vị bác sĩ vừa gặp Trạch Thế Vũ nhanh chóng gật đầu chào hỏi....
"Trạch tổng.."
"Nội tôi, sức khỏe bà ấy thế nào rồi.."
"Trạch lão phu nhân bây giờ vẫn còn rất yếu, mọi người phải chăm sóc cẩn thận, tránh không nên để bà ấy chịu thêm kích động mạnh, nếu để bệnh tim tái phát lần nữa, hậu quả sẽ rất khó lường..."
"Được tôi hiểu rồi.."
"Vậy tôi xin phép đi trước.."
Vị bác sĩ nói xong thì nhanh chóng rời đi ngay, nếu ở lại thêm một lúc nữa sợ rằng lở miệng mà bại lộ mất...
Trong khi đó Trạch Thế Vũ nhìn qua cửa thấy Trạch lão phu nhân vẫn còn đang nằm trên giường, trên cánh tay vẫn còn đang gắn ống chuyền vào người...
Anh không dám bước vào mà cứ đi qua đi lại trước cửa phòng, Trạch lão phu nhân nhìn thấy Trạch Thế Vũ đến thì rất vui mừng, nhưng vẫn làm vẻ mặt mệt mỏi, bảo bác quản gia ra ngoài gọi anh vào...
"Quản gia Hà, mau ra bảo Thế Vũ vào đây, tôi có chuyện muốn nói với nó.."
"Dạ lão phu nhân.."
Bác quản gia nhanh chóng ra ngoài, cúi đầu chào Trạch Thế Vũ một cái rồi mới lên tiếng...
"Thưa thiếu gia, lão phu nhân bảo ngài vào trong ạ, bà ấy có chuyện muốn nói riêng với ngài.."
Trạch Thế Vũ nhanh chóng đi vào, nhìn thấy bà nội khuôn mặt xanh xao, cơ thể có vẻ cũng ốm đi hơn so với những lần trước anh đến...
"Nội gọi con ạ.."
"Thế Vũ con mau lại đây ngồi gần ta.."
"Ta có chuyện muốn nói với con.."
Trạch lão phu nhân vỗ nhẹ cái tay đang chuyền nước ra hiệu cho Trạch Thế Vũ ngồi xuống cạnh mình..
"Thế Vũ, nội có thể cầu xin con một chuyện được không.."
"Có chuyện gì nội cứ nói, không cần phải cầu xin con như vậy đâu."
"Con có thể vì ta sắp chết mà đồng ý với ta chuyện này được không.."
"Chuyện gì nội cứ nói đi, nếu trong khả năng cháu có thể làm được, cháu sẽ không từ chối đâu.."
"Cháu có thể hứa với ta đồng ý kết hôn với Tô Mạn Ninh được không..."
"Lúc trước ta đã lỡ miệng đồng ý với bà nội của con bé, giờ bà ấy mất rồi, ta lại không thể làm trái lời hứa với người đã khuất được.."
"Con có thể giúp bà được không Thế Vũ..."
Trạch Thế Vũ có chút bất ngờ nhưng vẫn bình tĩnh hỏi lại....
"Nội nói cái gì, Tô Mạn Ninh là ai, ngay cả khuôn mặt của cô ta thế nào cháu còn chả biết, làm sao có thể kết hôn được chứ.."
"Con bé đã từng đến đây chơi rất nhiều lần, chỉ là cháu không nhớ đó thôi.."
"Con mặc kệ cô ta là ai, con sẽ không chấp nhận kết hôn với cô ta đâu.."
"Thế Vũ cứ coi như nội cầu xin con đi được không, con giúp nội giữ lời hứa với người đã khuất được không con, hay con muốn nội quỳ xuống cầu xin thì con mới đồng ý đây.."
Trạch lão phu nhân giả vờ khóc đến đáng thương...
"Nội à, không phải nội không biết bây giờ con đã có Thư Hân bên cạnh, làm sao con có thể lấy người khác được đây.."
"Nội hiểu, nhưng nếu bây giờ con không giúp nội, đến khi nội chết đi làm sao nhìn mặt bà ấy đây.."
"Nội người bình tĩnh lại đi được không, xúc động mạnh như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của người đấy.."
Trạch Thế Vũ mặc dù luôn miệng từ chối, nhưng vẫn lo lắng cho sức khỏe của Trạch lão phu nhân...
"Thế Vũ, hay là thế này con cứ kết hôn với Tô Mạn Ninh trước đi được không, hai đứa sống chung hai năm, nếu trong vòng hai năm mà con vẫn không có tình cảm gì với con bé, một lòng chung tình với Lam Thư Hân thì ta và ba mẹ cháu sẽ không ngăn cản nữa.."
"Cháu có thể ly hôn với Tô Mạn Ninh rồi sau đó kết hôn với Lam Thư Hân cũng được mà, xem như đây là thử thách cho cả cháu và cô ta được không.."
"Ta cũng muốn chắc chắn rằng cô ta yêu cháu là thật lòng, chứ không phải là yêu gia sản nhà chúng ta.."
Trạch lão phu nhân kiên định nhìn Trạch Thế Vũ nói, bà không tin đã thuyết phục đến thế này mà anh vẫn không đồng ý....
Trạch Thế Vũ im lặng suy nghĩ một lúc đắn đo trước sau cũng lên tiếng, dù sao hai năm cũng không phải là quá dài, kỳ hạn hai năm kết thúc thì không ai có thể cản trở anh và Lam Thư Hân nữa...
"Được con đồng ý với nội.."
"Một lời đã hứa thời gian hai năm..."
Trạch lão phu nhân mĩm cười, khi kế hoạch của mình cuối cùng cũng thành công, lại sợ Trạch Thế Vũ thất hứa nên đã bảo Trạch lão gia soạn thảo trước một bản hợp đồng mang vào....
"Quản gia Hà, bà mau mang vào đây.."
"Vũ Thần con mau lên phòng với nội đi, bà ấy đang rất muốn gặp con đó.."
Hai vợ chồng Trạch lão gia diễn cứ như là thật, mặc dù chưa qua trường lớp đã khiến cho Trạch Thế Vũ muốn nghi ngờ cũng không được, sau đó liền nhanh chóng chạy lên phòng tìm bà....
Trạch Thế Vũ vừa bước đến cửa phòng đã nhìn thấy bác sĩ từ bên trong bước ra ngoài, ngay lập tức bước đến bên cạnh hỏi tình hình sức khỏe của bà...
Vị bác sĩ vừa gặp Trạch Thế Vũ nhanh chóng gật đầu chào hỏi....
"Trạch tổng.."
"Nội tôi, sức khỏe bà ấy thế nào rồi.."
"Trạch lão phu nhân bây giờ vẫn còn rất yếu, mọi người phải chăm sóc cẩn thận, tránh không nên để bà ấy chịu thêm kích động mạnh, nếu để bệnh tim tái phát lần nữa, hậu quả sẽ rất khó lường..."
"Được tôi hiểu rồi.."
"Vậy tôi xin phép đi trước.."
Vị bác sĩ nói xong thì nhanh chóng rời đi ngay, nếu ở lại thêm một lúc nữa sợ rằng lở miệng mà bại lộ mất...
Trong khi đó Trạch Thế Vũ nhìn qua cửa thấy Trạch lão phu nhân vẫn còn đang nằm trên giường, trên cánh tay vẫn còn đang gắn ống chuyền vào người...
Anh không dám bước vào mà cứ đi qua đi lại trước cửa phòng, Trạch lão phu nhân nhìn thấy Trạch Thế Vũ đến thì rất vui mừng, nhưng vẫn làm vẻ mặt mệt mỏi, bảo bác quản gia ra ngoài gọi anh vào...
"Quản gia Hà, mau ra bảo Thế Vũ vào đây, tôi có chuyện muốn nói với nó.."
"Dạ lão phu nhân.."
Bác quản gia nhanh chóng ra ngoài, cúi đầu chào Trạch Thế Vũ một cái rồi mới lên tiếng...
"Thưa thiếu gia, lão phu nhân bảo ngài vào trong ạ, bà ấy có chuyện muốn nói riêng với ngài.."
Trạch Thế Vũ nhanh chóng đi vào, nhìn thấy bà nội khuôn mặt xanh xao, cơ thể có vẻ cũng ốm đi hơn so với những lần trước anh đến...
"Nội gọi con ạ.."
"Thế Vũ con mau lại đây ngồi gần ta.."
"Ta có chuyện muốn nói với con.."
Trạch lão phu nhân vỗ nhẹ cái tay đang chuyền nước ra hiệu cho Trạch Thế Vũ ngồi xuống cạnh mình..
"Thế Vũ, nội có thể cầu xin con một chuyện được không.."
"Có chuyện gì nội cứ nói, không cần phải cầu xin con như vậy đâu."
"Con có thể vì ta sắp chết mà đồng ý với ta chuyện này được không.."
"Chuyện gì nội cứ nói đi, nếu trong khả năng cháu có thể làm được, cháu sẽ không từ chối đâu.."
"Cháu có thể hứa với ta đồng ý kết hôn với Tô Mạn Ninh được không..."
"Lúc trước ta đã lỡ miệng đồng ý với bà nội của con bé, giờ bà ấy mất rồi, ta lại không thể làm trái lời hứa với người đã khuất được.."
"Con có thể giúp bà được không Thế Vũ..."
Trạch Thế Vũ có chút bất ngờ nhưng vẫn bình tĩnh hỏi lại....
"Nội nói cái gì, Tô Mạn Ninh là ai, ngay cả khuôn mặt của cô ta thế nào cháu còn chả biết, làm sao có thể kết hôn được chứ.."
"Con bé đã từng đến đây chơi rất nhiều lần, chỉ là cháu không nhớ đó thôi.."
"Con mặc kệ cô ta là ai, con sẽ không chấp nhận kết hôn với cô ta đâu.."
"Thế Vũ cứ coi như nội cầu xin con đi được không, con giúp nội giữ lời hứa với người đã khuất được không con, hay con muốn nội quỳ xuống cầu xin thì con mới đồng ý đây.."
Trạch lão phu nhân giả vờ khóc đến đáng thương...
"Nội à, không phải nội không biết bây giờ con đã có Thư Hân bên cạnh, làm sao con có thể lấy người khác được đây.."
"Nội hiểu, nhưng nếu bây giờ con không giúp nội, đến khi nội chết đi làm sao nhìn mặt bà ấy đây.."
"Nội người bình tĩnh lại đi được không, xúc động mạnh như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của người đấy.."
Trạch Thế Vũ mặc dù luôn miệng từ chối, nhưng vẫn lo lắng cho sức khỏe của Trạch lão phu nhân...
"Thế Vũ, hay là thế này con cứ kết hôn với Tô Mạn Ninh trước đi được không, hai đứa sống chung hai năm, nếu trong vòng hai năm mà con vẫn không có tình cảm gì với con bé, một lòng chung tình với Lam Thư Hân thì ta và ba mẹ cháu sẽ không ngăn cản nữa.."
"Cháu có thể ly hôn với Tô Mạn Ninh rồi sau đó kết hôn với Lam Thư Hân cũng được mà, xem như đây là thử thách cho cả cháu và cô ta được không.."
"Ta cũng muốn chắc chắn rằng cô ta yêu cháu là thật lòng, chứ không phải là yêu gia sản nhà chúng ta.."
Trạch lão phu nhân kiên định nhìn Trạch Thế Vũ nói, bà không tin đã thuyết phục đến thế này mà anh vẫn không đồng ý....
Trạch Thế Vũ im lặng suy nghĩ một lúc đắn đo trước sau cũng lên tiếng, dù sao hai năm cũng không phải là quá dài, kỳ hạn hai năm kết thúc thì không ai có thể cản trở anh và Lam Thư Hân nữa...
"Được con đồng ý với nội.."
"Một lời đã hứa thời gian hai năm..."
Trạch lão phu nhân mĩm cười, khi kế hoạch của mình cuối cùng cũng thành công, lại sợ Trạch Thế Vũ thất hứa nên đã bảo Trạch lão gia soạn thảo trước một bản hợp đồng mang vào....
"Quản gia Hà, bà mau mang vào đây.."