Chương 15: Bàn Bạc Hợp Tác
Mặc dù các nàng không biết trạng thái hiện tại của Giang Siêu là sao, nhưng mà các nàng biết mình tuyệt đối không thể gây ảnh hướng đêh Giang Siêu. Một giờ sau, Giang Siêu đứng lên. Thấy hai tỷ muội còn đang học tập, hắn cười cười đi tới trong sân, Rất nhanh sau đó, hắn đã đánh trôi chảy một bộ quyền, từng tiếng xé gió vang lên. Tuy rằng đây là lần đầu tiên thân thể này đánh quyền, nhưng mà hắn cũng có thể đánh ra Minh Kính. Nếu lạì luyện tập thêm một thời gian nữa, thì chắc là có thể đạt tới Ám Kình. Chỉ cần phương pháp tu luyện thích hợp thì rất nhanh có thế nắm được Minh Kính. Còn từ Minh Kính đến Ám Kình là cả một quá trình rèn luyện. Hóa Kính là một bước thăng hoa của Ám Kình, là kết quả của sự kết hợp âm dương giống như Thái Cực. Hóa Kính chính là cánh giới tòng sư. Ngay lúc đánh xong một bộ quyền, Giang Siêu nhìn về phía ngoài sân, trong mắt chợt lóe sáng, một luồng sát khí hơn người phóng ra. “Mong Giang tiên sinh tha lõi. Là ta đắc tội!” Cảm nhận được sát khí từ Giang Siêu, ngoài sân truyền đến giọng nói của Tống Ninh Tuyết. Giang Siêu ngạc nhiên nhìn về phía ngoài sân. Dưới ánh trăng, Tống Ninh Tuyết bước ra, theo sau nàng là Tống Tiểu Nhã. Trong mắt hai người vần còn rõ ràng vé giật mình. Một bộ quyền mới vừa rồi của Giang Siêu và tiếng xé gió kia khiêh cho bọn họ sốc nặng. Chẳng cần phải bàn cãi về sự tuyệt diệu của bộ quyền. Các nàng đều là người tập võ, đương nhiên có thế cảm nhận được tác dụng của bộ quyền đối với rèn luyện thân thể. Nếu các nàng có thể tập được bộ quyền này, thì các nàng có nắm chắc đạt tớỉ cảnh giới Ám Kình trong vòng một năm. Các nàng dừng lại cảnh giới Minh Kính lâu rồi, van luôn không tìm được cách táng lên Ám Kình. “Quận chúa, không phải cô…” Giang Siêu nhìn về phía Tống Ninh Tuyết với ánh mắt ngạc nhiên. Lúc trưa Tống Tiểu Nhã còn nói trước buổi trưa ngày mai Tống Ninh Tuyết mới đến đây. Sao bây giờ lại tớì rồi? “À, sau khi về phủ, ta cho người đỉ mua đồ vật mà ngươi cần dùng, đã mua xong một phần rồi. Ta cũng đã đi mời ba người thợ rèn, sáu người học nghề, tổng cộng là chín người, chắc là sáng mai có thế tới đây…” Tống Ninh Tuyết vội vàng nói. Nàng làm việc lưu loát lại hấp tấp, chuyện thì coi như làm xong, rồi cứ thế suốt đêm chạy tới đây. Cùng theo nàng tới là một đám đồ vật, những thứ còn thiếu sẽ được đưa tới vào ngày mai. “Chỉ là khối đồng và khối sắt… chắc là không có nhiều…” Lúc này, trên mặt Tống Ninh Tuyết mang theo chút xấu hố. Ở Đại Triệu, sắt và đồng là thứ bị kiểm soát, lại thêm kỹ thuật luyện sắt lạc hậu, nên lượng sắt và đồng không cao. Cho dù Tống Ninh Tuyết là quận chúa, cũng sẽ có khó khăn khi muốn mua số lượng lớn sắt và đồng. Đương nhiên, đây khống phải là vấn đề chủ yếu. Với thân phận quận chúa của nàng là sẽ không thiếu hàng, thứ mà nàng thiếu nhất là tiền… “Quận chúa, ta có một vụ mua bán bao lời muốn hợp tác với cô, không biết cô có đồng ý hay không” Giang Siêu nhìn về phía Tống Ninh Tuyết. Quận chúa thiếu tiền, hắn cũng thiếu tiền. Có điều, hắn có thể lợi dụng thân phận của đối phương để mua bán. Đến lúc ấy, hắn không cần lo lắng về việc không bán được nước hoa và xà phòng. Chờ mình phát triển lên rồi là có thể mượn dùng tên tuổi quận chúa Tống Ninh Tuyết để biến các loại sần nghiệp như vải vóc ủ rượu thành tiền. Độ cồn trong rượu ớ Đại Triệu không cao, mà hắn lại nắm giữ phương pháp chưng cất, một khi rượu có nồng độ cao xuất hiện, tuyệt đối sẽ lật đổ toàn bộ ngành sản xuất rượu của Đại Triệu. “Mời tiên sình nói!” Tống Ninh Tuyết trớ nên lý trí, không hề đồng ý ngay. Cho dù nàng đánh giá cao trí thông minh của Giang Siêu, nhưng mà nàng lại không cảm thấy Giang Siêu cũng giỏi về mặt buồn bán. Phủ quận chúa nghèo lắm rồi, không lấy ra nổi nhiều tiền đi thử này thử kia. Sau khi phụ thân nàng qua đời, tài sản trong nhà cũng khồng còn nhiều nữa. Suy cho cùng, phụ thân nàng là một vị quận vương chính trực, không hề ức hiếp bá tánh, thậm chí những nám thiên tai còn mớ kho phát gạo. Hơn nữa, tuy rằng phụ thân nàng là quận vương con cháu hoàng thất, nhưng mà đất phong chỉ có một huyện thôi. Thế thì có thể có được bao nhiêu cúa cải cơ chú? Lần này vì có thế diệt nạn trộm cướp, nàng gần như là phá sản để làm theo các kiến nghị của Giang Siêu, nên không còn tiền để làm mua bán. Giang Siêu ra hiệu mời Tống Ninh Tuyết vào trong nhà. Thấy Tống Ninh Tuyết đi vào, Tô Miên Miên có vẻ hơi nhút nhát và căng thẳng. Tó Miên Miên nghe thấy Giang Siêu nói chuyện với Tống Ninh Tuyết ờ bên ngoài, vậy nên biết cô gái trước mắt là ai. “Thảo dân Tô Miên Miên ra mắt quận chúa.” Nàng vội kéo muội muội chào hỏi Tống Ninh Tuyết. “Tẩu phu nhân đừng như vậy, ta ngại lắm.” Tống Ninh Tuyết vội vàng đỡ Tô Miên Miên lên. Nàng ấy từng điều tra tình huống của Giang Siêu, đương nhiên biết cô gái trước mắt là ai. Một tiếng tẩu phu nhân làm Tô Miên Miên đỏ bừng cả mặt, xấu hổ đến mức không biết nên nói gì, trong lòng cũng tràn ngập thấp thỏm. Nàng cấn thận mà nhìn Giang Siêu, thấy đối phương không phản bác thì mừng thầm trong lòng. “Nàng dẫn Tiểu Thảo đi nghi ngơi đi, để ta ớ đây nói chuyện là được.” Giang Siêu dịu dàng vồ tay Tô Miên Miên, gật đầu nói với nàng. Trong mắt Tống Ninh Tuyết hiện lên vẻ ngạc nhiên. Nàng nghe nói Giang Siêu thích đánh vợ, nhưng mà cảnh trước mắt không hề giống với trong lời đồn. Có điều, đôi khi lời đồn không phải là sự thật lời đồn còn nói Giang Siêu là một tên quỷ lười vò dụng nữa đây. Sự thật thì sao chứ? Vừa nẵy nàng ấy đến cửa thôn thấy sáu cái máy bắn đá, nghe Tống Tiểu Nhã nói là Giang Siêu dẵn theo bọn họ làm được, có tên quỷ lười vò dụng nào thông minh khéo tay như vậy sao? Chính là vì thấy được máy bắn đá, nên Tống Ninh Tuyết mới càng thêm tôn trọng và tôn kính Giang Siêu và càng có tin tường sẽ diệt được nạn trộm cướp. Tô Miên Miên gật đầu, ngoan ngoãn dẵn Tiểu Thảo đi sang bên khác, tiếp tục ôn lại chữ cái và phép tính mới vừa học được. Giang Siêu quay người đi lấy năm thỏi xà phòng và nãm lọ nước hoa trong ngăn tủ ra, đẩy tới trước mặt Tống Nỉnh Tuyết, mím cười nói: “Quận chúa thứ nhìn xem, rồi lại quyết định hợp tác hay không.” Tống Ninh Tuyết ngạc nhiên nhìn Giang Siêu, có chút khó hiểu mà cầm xà phòng và lọ sứ lên. Vừa mới cầm tới gần, xà phòng đã tòa ra hương hoa thấm vào ruột gan. Nàng lập tức mở to mắt, vội vàng cầm một thỏi xà phòng đưa tới trước mũi ngửi ngửi, hương hoa tươi mát thanh nhã kìa lại tỏa ra. Nàng lại cầm một thỏi xà phòng khác, là một hương hoa khác, năm thỏi xà phòng năm hương hoa. “Đây là gì vậy?” Nàng ngạc nhiên hỏi Giang Siêu. “Xà phòng, dùng đế tắm rửa vệ sinh, quận chúa có thể thử xem.” Giang Siêu bưng một chậu nước tới, ra hiệu cho Tống Ninh Tuyết thử xem. Tống Ninh Tuyết hơi mờ mịt, không biết nên dùng xà phòng như thế nào.