Chương 43: Đoạt Trại
ĐÓ là kiểu chào quân sự mà Giang Siêu đã dạy bọn họ. Người trong đội bảo vệ thón rất thích kiểu chào như vậy. Thấy hai người bọn họ chào kiểu quân sự, trong lòng Giang Siêu chợt dâng trào cảm giác nhiệt huyết. Hắn dường nhưtrờ lại hoàn cảnh khi còn trong quân đội, vô thức giơtay chào lại một cách tiêu chuấn. Thấy cảnh này, những người xung quanh cũng dâng trào nhiệt huyết. A Sinh và Lâm Bân vội vàng dần theo mười người được phân đi sang hai bên. Trời đã tờ mờ sáng, chắc khoảng nửa giờ nữa là trời sáng hẳn. Giang Siẻu dẫn theo gần ba trăm người còn dư lại, lặng lẽ lẻn về phía cống sơn trại từ hai bên. Khi còn cách sơn trại khoảng một trăm mét, mọi người trốn vào trong lùm cỏ. Giang Siêu ngẩng đầu nhìn cổng trại cao lớn trước mắt, tên gác cổng trại đang mơ màng sắp ngủ, lúc này là lúc người ta buồn ngủ nhất. Giang Siêu nhìn lên bầu trời, tuy rằng không xác định trước thời gian, nhưng mà chắc là A Sinh và Lâm Bân đã tới chỗ mai phục. Hắn gật đầu với bốn người ôm nòng pháo pháo cối bên cạnh. Sau đó, có hai người dựng nòng pháo lên, tính toán khoảng cách, rồi nhét bốn mìn tre vào bốn nòng pháo. Bốn tiếng nổ vang lên, bốn mìn tre bắn ra giữa cổng trại. Cổng trại bị nổ sụp, vàỉ tên cướp đang canh gác còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã chết trong cơn nổ mạnh. Đúng lúc này, bốn mìn tre lại bắn ra trước cổng trại, tiếng nổ vang trời, cổng trại bị nổ đổ nát hơn nữa. Mười mấy tên cướp gác đêm lập tức tỉnh ngủ. Bọn họ hoảng sợ nhìn phía cổng trại, trong mắt tràn đầy mờ mịt. Bên kia, A Sinh và Lâm Bân vừa nghe được tiếng nổ mạnh đầu tiên liền ra lệnh cho cấp dưới dùng pháo cối bắn mìn tre. Mìn tre lao nhanh về phía doanh địa. Trong chớp mắt, một loạt doanh trại vang lên tiếng nổ mạnh này tới tiếng nổ mạnh khác. Rất nhiều tên cướp ngủ trong doanh trại bị no chết trong lúc ngủ. Còn những tên kịp thời thức giấc, thì ngay cả quần áo cũng chưa mặc, cứ vậy chạy ra ngoài. Tỉêhg la hét ‘âm ĩ vang lên liên tục, doanh trại cũng bị bốc cháy. Tại chổ ớcúa Hoàng Bá Thiên, Hoàng Bá Thiên vừa nghe tên cướp trốn về báo cáo tình huống xong. Gã không hề tin tướng, túm cổ áo tên cướp kia gào lên: “Ngươi mẹ nó coi ta đây là tên ngốc hả? Vũ khí nổ mạnh, nổ chết gần hết đám các ngươi? Ai mà có loại vũ khí này? Rồi aỉ tạo ra được nó?” Gã vừa gào lên xong thì bèn ngoài chợt vang lên từng tiếng nổ mạnh. Gã lập tức ngây người. “Đại đương gia, là cái tiếng nổ đó, bọn họ đuổi theo tới đây rồi, chạy mau đi… nếu không chúng ta sẽ chết hết…” Tên cướp kia hoảng sợ la lên, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi. Thấy dáng vẻ sợ đến mức phát điên của tên cướp kia, Hoàng Bá Thiên cầm cây đao bên cạnh lên chém chết đối phương. Sau đó, gã xách đao lao ra ngoài. Tiếng nổ mạnh làm gã cảm thấy giật mình. Nhưng dù cho người tới là ai thì gã cũng không tin chỉ dựa vào cái thứ nổ kia là có thể đánh thắng sơn trại của gã. Gã vừa mới đi ra liền thấy tình cảnh thảm thiết trong doanh trại cách đó không xa. Ánh lửa lan tràn khiến gã không tin nổi những gì mình nhìn thấy. Thật sự là chẳng khác gì địa ngục trần gian. Gã càng không thể tin nổi đây chính là năng lực của người nào đó, lại có uy lực mạnh đến vậy. Lúc này gã còn chưa thấy được người nọ, vậy mà đám huynh đệ của gã lại thương vong nặng nề. Có khoảng một phần ba đám huynh đệ đều chết trong nổ mạnh. “Sợ cái gì mà sợ! Mau trốn đi! Còn chạy lung tung nữa thì mẹ nó đều sẽ chết!” Nhìn đám người hổn loạn bên dưới, gã giận dữ hét lên. Nghe vậy, mọi người đều phẩn ứng lại, vội vàng chạy về phía có chổ che chắn. Nhưng bọn họ mới vừa trốn xong, thì ngoài cổng trại đột nhiên truyền đến tiếng chém giết. Tiếng hò hét rung trời làm cho Hoàng Bá Thiên rất ngạc nhiên. Kể từ khi gã thành lập đám cướp núì Kê Minh, chưa từng có ai có thể xông qua cổng chính. Nhưng mà bây giờ, nghe tiếng thì người đã đánh vào trong trại rồi. “Theo ta đi…” Hoàng Bá Thiên vộì vàng gọi đám cướp dưới doanh trại. Đám cướp hồi hồn lại, nhanh chóng chạy về phía cổng trại. Nhưng khỉ bọn họ mới vừa ngoi đầu, cái thứ nổ mạnh kia lại bay về phía bọn họ, nố chết khá nhiều người trong đám bọn họ. Trải qua vài lượt nổ mạnh, tám chín trăm tên cướp bị nổ chết nổ tàn hơn phân nữa. Chồ càng đông người bị nổ trúng càng nhiều. Phần đông thấy nổ mạnh đều trốn đi. Phần còn lại không sợ chết khoảng hơn ba trăm người chạy về phía cổng trại. Thanh niên tên Gia Luật Thanh chạy tới trước mặt Hoàng Bá Thiên. Hắn ta cũng rất ngạc nhiên, không biết chuyện gì đang xảy ra. “Hoàng đại đương gia, xảy ra chuyện gì vậy? Còn nữa, cái thứ nổ mạnh kìa là thứ gì?” Hắn ta ngạc nhiên lại lo lắng nhìn tình hình xung quanh. “Người của thôn Kháo Sơn đánh tới. Bây gìờta đây muốn đi lột da bọn họ!” Hoàng Bá Thiên nhìn hắn ta, nói với giọng điệu tràn đầy giận dữ. Gấ cầm đao chạy nhanh về phía cồng trại với vẻ đầy sát khí. Theo sau gã là hơn ba trăm tên cướp. Cái gì? Người thôn Kháo Sơn đánh tới? Gia Luật Thanh cho rằng mình nghe lầm rồi. Người trong một thôn nho nhỏ lại có năng lực đêh thế sao? Nói dối hả? Giữa lúc ngạc nhiên, hắn ta cũng chạy đi theo. Lúc này, ngay cống trại, Giang Siêu dần theo gần ba trăm người trong đội bảo vệ thôn lao về phía trước, pháo cối mìn tre nổ tung ở phía sau. Tiếng chém giết sôi trào nhiệt huyết làm cho đám cướp canh gác cổng trại hồi hồn lại, vội vàng lao ra đón, tiếc là cống trại đã bị nổ tung, không thể nào dựa vào cổng trại để phòng thú, cũng không thể nào dựa vào sự che chắn của cổng trại để đánh đám người tấn công. Đám người Giang Siêu tốn khoảng hai mươỉ giây mới vọt lén tớỉ cổng trại từ khoảng cách trăm mét. Dù sao cũng là chạy sườn dốc, có thể xông lên nhanh như vậy đã là rất tốt rồi. Và chính hai mươi giây này đã cắt đứt suy nghĩ ném đá và lăn gổ của người trong sơn trại. Lúc Giang Siêu và Tống Ninh Tuyết vọt tới trước cửa trại, mười mấy tên cướp chí có thế chặn ngay chỗ cống trại. Chỉ cần có thể chặn được lối vào cổng trại thì sẽ có loại khả năng một người đã đủ giữ cửa ải, vạn người không thế mớ đường. Nếu không thể phá tan cổng trại, rồi cứ bị ngăn cán tại đây, thì chờ đến khi viện quân lại đây, bọn Giang Siêu sẽ rất khó để đánh đi vào. Giang Siêu rút đao chém vài người đi đầu, chém xuống một đao là đánh gục ba người, đâm ngang một đao lại chết thêm một người. Cả người hắn trông như sát thần, đám cướp không hề có năng lực đánh trả trong lúc đao giơ lên hạ xuống. Tổng Ninh Tuyết đì sau cũng khỏng kém. Chỉ trong chớp mắt, dưới sự phối hợp của Giang Siêu, nàng cũng giết ba người liên tiếp. Theo sát nàng chính là hộ vệ vương phủ.