Chương 53: Đi Nhậm Chức
Chỉ cần có người dẫn đường là Tô Miên Miên sẽ trưởng thành lên. Trong khoảng thời gian qua, nhờ có Giang Siêu tự mình dạy dỗ, Tô Miên Miên đã bước đầu nắm được mọi công việc trong thôn Kháo Sơn. Đây cũng là ý của Giang Siêu. Hắn hy vọng tương lai Tô Miên Miên có thể giúp được hắn. Vê phần Tô Tiểu Thảo, hiện nay cô bé chính là vua của đám trẻ con, đám trẻ con đều nghe lời cô bé, tuổi còn nhỏ mà đã có thiên phú quản lý hơn người. Cho dù Giang Siêu không ở thôn Kháo Sơn thì Tô Miên Miên cũng có thể tự mình quản lý tốt mọi việc trong thôn Kháo Sơn. Nàng tạm thời chưa có năng lực phát triển thôn, nhưng nàng tuyệt đối có thể quản lý sự nghiệp đang có. “Tẩu đừng lo lắng, Giang đại ca sẽ thường xuyên về nhà, mà ta cũng sẽ thường xuyên ở tại thôn Kháo Sơn.” Lúc này, Tống Ninh Tuyết ở bên cạnh vội vàng an ủi Tô Miên Miên. Nghe vậy, Tô Miên Miên đi tới trước mặt Tống Ninh Tuyết, nắm chặt tay Tống Ninh Tuyết, nói với vẻ nghiêm túc: “Ninh Tuyết, ta giao đương gia cho cô chăm sóc nhé! Tuy rằng Tô Miên Miên có chút tự ti khi đứng trước Tống Ninh Tuyết, nhưng trải qua sự dạy dỗ trong khoảng thời gian qua của Giang Siêu, Tô Miên Miên đã dần bồi dưỡng lòng tự tin. Vậy nên hiện giờ nàng có vẻ tự nhiên phóng khoáng trước Tống Ninh Tuyết. Dáng vẻ nghiêm túc gửi gắm của Tô Miên Miên làm cho Tống Ninh Tuyết đỏ mặt lên. Tống Ninh Tuyết mơ hồ có thể nghe ra được ý khác trong lời nói của Tô Miên Miên. “ừ, tẩu yên tâm đi, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Giang đại ca. Chờ khỉ trở về, ta sẽ trả lại một hắn hoàn chỉnh cho cô.” Tống Ninh Tuyết gật mạnh đầu với Tô Miên Miên. Đôi mắt Tô Miên Miên ửng đỏ. Nàng quay người đi vào nhà thu xếp đồ đạc cho Giang Siêu. Nàng không phải là loại phụ nữ thích dây dưa. Nàng cũng tin lời nói của Giang Siêu. Sau vài tháng ở chung, tuy rằng nàng còn chưa tới mức tâm lỉnh tương thông với Giang Siêu, nhưng mà nàng có thể nhận ra được tấm lòng của Giang Siêu đối với nàng. ‘Vậy ca ca nhớ phải về nhà. Tiểu Thảo ở trong thôn chờ ca ca. Ca ca đừng quên mất Tiểu Thảo đấy nhé!” Tô Tiểu Thảo trong lòng ngực Giang Siêu cũng rất hiểu chuyện. Cô bé nắm chặt áo Giang Siêu, nước mắt chảy ròng nói với Giang Siêu, trong mắt chứa đầy không nỡ xa rời với Giang Siêu. Giang Siêu cũng có chút luyến tiếc cô bé và Tô Miên Miên. Trải qua mâỳ tháng ở chung, hắn đã quen với sự tồn tạỉ của hai tỷ muội. Có điều, lần này đi huyện thành nhậm chức, hắn sẽ phải đối mặt với tình huống cực kì nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Vậy nên hắn không thề nào trông nôm kịp thời nếu hai tỷ muội ở bên cạnh mình. Bây giờ ở lại thôn Kháo Sơn, nếu lỡ như xảy ra chuyện thì người trong thôn Kháo Sơn có thể che chở các nàng, cộng thêm Tống Ninh Tuyết nữa, các nàng tuyệt đối có thể an toàn rút lui. Lúc Tô Miên Miên đang thu xếp đồ, Giang Siêu tranh thủ đi các xưởng, rồi đi gặp Lâm Bân và A Sinh dặn dò một số công việc. Người trong thôn đều biết Giang Siêu sắp đi huyện thành nhậm chức, bọn họ đều chúc phúc hắn, còn có vẻ không nỡ xa hắn. Bọn họ không biết là Giang Siêu sắp đi đối mặt với nguy hiểm. Nếu bọn họ biết thì chắc là sẽ không để cho Giang Siêu đi. Rốt cuộc, bởi vì có Giang Siêu cho nên cuộc sống hiện tại của bọn họ ngày càng tốt, không chỉ có tiền công để kiếm, mà còn được bao ăn bao ở. Bây giờ nhà nào cũng có tiền dư, cuộc sống cũng trở nên giàu có, tất cả đều là do Giang Siêu mang đến. Sau khi dặn dò xong mọỉ việc, Giang Siêu về tới trong nhà, còn Tống Ninh Tuyết thì chạy về huyện thành trước. Giang Siêu định ngày mai mới đi, ở lại với hai tỷ muội một đêm nữa. Buổi tối, đến giờ dạy chữ đánh quyền, Giang Siêu ngồi trò chuyện với hai tỷ muội. Tô Tiểu Thảo kể chuyện dạo gần đây cô bé mới quen một vài người bạn trong học đường. Ngày nào cô bé cũng đỉ học trong học đường. Còn Tô Miên Miên thì do Giang Siêu tự mình dạy. Hai tỷ muội học được khoảng hai tháng rồi, chữ cần học đều đã học xong, quyền pháp cũng bắt đầu thuần thục, chỉ cần từ từ tu luyện thêm thì tương Iaĩ võ công sẽ không yếu. Còn Tô Miên Miên thì lại kể về một số chuyện trong thôn, những vấn đề nàng gặp phải và hướng giải quyết nó. Ngày nào nàng cũng sẽ kể mấy chuyện này cho Giang Siêu nghe, rồi hỏi Giang Siêu phải giải quyết như thế nào. Giang Siêu sẽ bảo nàng tự mình nghĩ ra cách giải quyết tương ứng. Nếu đúng, hắn sẽ khen nàng vài câu rồi nói ra nguyên nhân đúng. Còn nếu sai, hắn sẽ chỉ ra chỗ sai cho nàng rồi nói ra nguyên nhân sai. Vậy nên Tô Miên Miên mới có thể trưởng thành nhanh đến vậy. Trò chuyện tới nửa đêm, Giang Siêu dẫn theo hai tỷ muội đánh một bộ quyền rồi chuẩn bị đi ngủ. Tô Tiểu Thảo nằm một lát là ngủ rồi, trẻ con chẳng có suy nghĩ gì nhiều, cứ tới giờ là đỉ ngủ. Tò Miên Miên trông cho muội muội ngủ xong mới đỉ đổ nước rửa mặt cho Giang Siêu. Chờ khỉ Giang Siêu đi ngủ, mới vừa nằm xuống giường thì thấy Tô Miên Miên xuất hiện trong phòng. Mặt mày nàng hơi đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại rất kiên định. Khi thấy nàng xuất hiện, Giang Siêu thay đổi vẻ mặt. Nhưng thấy ánh mắt kiên định của nàng, hắn cũng không nói gì thêm nữa. Hắn đi xuống giường, ôm Tô Miên Miên đặt lên giường, rồi thổi tắt ngọn nến. Hắn biết nếu mình từ chối Tô Miên Miên thì chắc chắn nàng sẽ đau lòng. Rồi sau này chẳng biết cô nàng sẽ suy nghĩ lung tung cái gì nữa đâu. Nếu nàng đã quyết tâm rồi thì Giang Siêu cũng sẽ không lo lắng gì nữa. Nói sao thì nàng cũng là thê tử của mình. Lại nói, từ khỉ hắn xuyên không qua, haỉ người họ vẫn luôn ngủ riêng. Cho dù có xây nhà mới thì nhà mới cũng có bốn năm phòng, Tò Miên Miên vẫn luôn ngủ chung một phòng với muội muội. Ngày hôm sau, Giang Siêu sảng khoái thức dậy. Tô Miên Miên nằm trên giường, vùi mình trong chăn, ngại đến mức không dám xuống giường. Nhìn vết đỏ mơ hồ trên khăn trải giường, nàng tràn đầy hạnh phúc, không kiềm được nở nụ cười. Giang Siêu vuốt nhẹ mái tóc nàng, dịu dàng nói: “Nàng ngủ thêm một lát nữa đi, không cần phải đưa ta. Chờ thêm một thời gian nữa ta sẽ trở về.” Tô Miên Miên có chút không biết phải nên đốỉ mặt thế nào với Giang Siêu nên nằm trong chán đáp lời. Chờ khi Giang Siêu đi rồi, nàng mới chui ra khỏi chán, mặt mày đỏ bừng chất chứa lưu luyến. Nàng nhanh chóng mặc đồ xong, chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng mới vừa ra khỏi phòng liền thấy muội muội Tô Tiểu Thảo đang chờ ngoài cửa. “Tỷ tỷ định đi đưa ca ca hả? Dần muội theo được không? Muội muốn nhìn ca ca lần nữa!” Tô Miên Miên nhìn đòì mắt hơi đỏ lên của muội muội, chẳng kịp đi rửa mặt, dẫn theo muội muội chạy về phía cửa thôn. Khi chạy ra tới ngoài thôn, đứng từ xa nhìn Giang Siêu vừa ra khỏi cửa thôn, trong mắt nàng tràn đầy không nỡ. “Ca ca! Tiểu Thảo ở trong thôn chờ ca ca trở về! Ca ca nhớ trở về thăm Tiểu Thảo đấy nhé!” Tô Tiểu Thảo hô lớn với bóng dáng Giang Siêu. Giang Siêu nghe tiếng quay đầu lại, vẫy tay với Tô Miên Miên và Tô Tiểu Thảo, lớn tiếng trả lời: “Ta sẽ trở về! Nhớ chờ ta!”