Chương 66: Tỏa Sáng Rực Rỡ
Đông Ly Sơn nhìn Giang Siêu đầy khinh thường, trong giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo. Hắn ta muốn đấu võ với Giang Siêu, nhưng thực lực lại khiến chính hắn ta cảm thấy mình đang ỷ mạnh hiếp yếu. Chẳng qua, những người đứng chung quanh không hề có ý khinh thường hắn ta, bởi vì bọn họ luôn luôn tuân thủ theo nguyên tắc tôn trọng kẻ mạnh. Nếu ngươi không có thực lực, còn muốn có được thứ tốt nhất, vậy tất nhiên phải trả giá đắt. “Không được, Giang đại ca, ngươi không đánh lại hắn đâu, Đông Ly Sơn là chiến sĩ mạnh nhất trong tộc Dạ Lang chúng ta. Ngay cả cha ta cũng không dám nói có thể thắng được hắn.” Nhìn thấy Giang Siêu muốn đi lên quyết đấu, Đông Ly Thải vội vàng duỗi tay kéo hắn lại, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng. Lúc nãy, tiểu nha đầu này nhìn thấy Giang Siêu lên tiếng bảo vệ mình, trong lòng vô cùng cảm động, ánh mắt nhìn hắn cũng mang theo vẻ khác thường. Cứ nghĩ đến chuyện Giang Siêu mạo hiểm vì nàng, là nàng lại cảm thấy băn khoăn không thôi, đừng nói đến việc hắn còn là ân nhân của cha nàng. Sao nàng có thể để Giang Siêu đi quyết đấu với Đông Ly Sơn được, nhỡ đâu hắn xảy ra chuyện gì đó, nàng sẽ rất tự trách. Giang Siêu nghe vậy, nhìn nàng một cái, vỗ nhẹ lên bàn tay đang nắm lấy tay mình, hơi lắc đầu cười: “Yên tâm đi, ta không sao đâu, ngươi chỉ cần đứng một bên nhìn là được.” Đông Ly Thải vẫn không yên tâm, may mà có Tống Tiểu Nhã đứng cạnh kéo nàng lại. “Yên tâm đi, chỉ dựa vào một mình hắn thì không thể tổn thương công tử được đâu. Ngươi cứ yên tâm đứng nhìn là được, công tử sẽ dạy cho tên tiểu tử vừa bắt nạt ngươi một bài học.” Tống Tiểu Nhã vỗ vai Đông Ly Thải, vẻ mặt đầy tự tin. Một tên Đông Ly Sơn nho nhỏ cũng dám bắt nạt công tử nhà nàng, quả đúng là tìm chết, Tống Tiểu Nhã cũng muốn xem xem Giang Siêu sẽ dạy bảo tên tiểu tử tự cao tự đại này như thế nào. Đông Ly Thải nửa tin nửa ngờ, nhưng lúc này nàng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng. Dù sao Giang Siêu đã chạy đến giữa sân, có muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi. Người xung quanh nhìn thấy Giang Siêu đi vào giữa sân đấu, trên mặt lộ ra cảm xúc khác thường, có người lắc đầu, cũng có người tỏ vẻ thương hại. Tóm lại là không có ai coi trọng Giang Siêu. Bởi vì người mà Giang Siêu phải đối mặt là Đông Ly Sơn, hắn ta là gần như là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở tộc Dạ Lang. Cả tộc Dạ Lang, ngoài trừ Đông Ly Ưng ra, cũng chỉ có Nam Minh Không và Bất Quỳnh Phương mạnh hơn Đông Ly Sơn một chút. Mọi người dường như đã thấy được cảnh Giang Siêu bị Đông Ly Sơn đánh tới mức vắt giò lên cổ mà chạy. Nhưng nghĩ đến thái độ của Đông Ly Thải đối với Giang Siêu, một đám thanh niên cũng rất muốn nhìn thấy Giang Siêu bị đánh. ‘Ta nhường ngươi ba chiêu, miên cho người khác nói ta ỷ mạnh hiếp yếu!” Đông Ly Sơn khỉnh thường nói với Giang Siêu. Chẳng qua, hắn ta vừa nói dứt lời, lại nhìn thấy Giang Siêu lắc đầu nhìn mình, chậm rãi nói: “Không cần, có muốn nhường thì cũng là ta nhường ngươi ba chiêu, nếu không, ngươi sẽ thua rất thảm bại.” Trong giọng nói của hắn lộ ra vẻ tự tin, biểu tình nhẹ nhàng khiến người khác kinh ngạc không thôi. Tên tiểu tử này đúng là không biết trời cao đất dày, còn dám nói ra lời khoác lác như thế. Đông Ly Sơn đã nhường hắn ba chiêu, vậy mà hắn còn không sáng suốt nắm lấy, lại còn nói nhường lại cho Đông Ly Sơn ba chiêu. Để cho những người khác phẫn nộ nhất là, hắn dám nói nếu không nhường Đông Ly Sơn ba chiêu, thì Đông Ly Sơn sẽ thua rất thảm bại, hắn cho rằng bản thân mình là ai? “Nếu ngươi đã cuồng vọng như thế, ta đây thành toàn cho ngươi!” Đông Ly Sơn nghe vậy, trong lòng phẫn nộ, hắn lập tức nhắm về phía Giang Siêu, nhấc chân tấn công. Một chiêu này vừa nhanh vừa tàn nhẫn, nương theo tốc độ, lực lượng có thể tăng lên gấp đôi bình thường. Theo quán tính lực lượng, nếu như bị đá trúng, Giang Siêu nhất định sẽ bị hắn ta đá bay đi, thậm chí còn có khả năng bị hắn ta đá chết tươi! Tên Đông Ly Sơn này đúng là tàn nhẫn, vừa ra tay đã dùng sát chiêu, hoàn toàn không muốn cho Giang Siêu bất kỳ cơ hội nào. Nhìn thấy chiêu này sắp đánh trúng Giang Siêu, Đông Ly Thải cả kinh há hốc mồm, muốn trách mắng Đông Ly Sơn. Nhưng nàng còn chưa nói ra khỏi miệng, đã thấy Giang Siêu nhẹ nhàng tránh sang một bên. Dường như hắn đã đoán trước được Đông Ly Sơn sẽ tấn công bằng chân vậy. Rầm… Đông Ly Sơn đá không trúng người, đập thật mạnh xuống trên mặt đất, phát ra âm thanh rất lớn, khiến cho mọi người giật mình một trận. Mọi người nhìn về phía Giang Siêu, dường như không thể tin được những gì bọn họ đã nhìn thấu, sao tên tiểu tử này có thể dễ dàng tránh được đòn tấn công của Đông Ly Sơn như vậy. Phải biết rằng, chiêu vừa rồi của Đông Ly Sơn ít ai có thể tránh được. Cả tộc Dạ Lang dều tập võ, tất cả tộc nhân đều là chiến sĩ. Cho dù là nữ tử thì mỗi người cũng có thực lực bất phàm, người như Đông Ly Sơn càng là chiến sĩ xuất sắc. Hắn ta đột nhiên ra tay tốc độ cực nhanh chóng, có mấy ai có thể phản ứng lại được? Tất cả mọi người đang kinh ngạc bị phản xạ nhanh nhạy của Giang Siêu, ngay cả Đông Ly Sơn cũng có chút bất ngờ. Nhưng một chiêu vừa fôỉ không đánh trúng, Đông Ly Sơn nháy mắt dạng ngang chân lên, đá ngang về phía Giang Siêu, đồng thời cong khuỷu tay bổ về phía hắn. Công kích liên hoàn, tốc độ vừa nhanh vừa tàn nhẫn, sức mạnh cũng đạt tới giới hạn, góc độ tấn công của hắn ta vừa lúc là phương hướng mà Giang Siêu không thể tránh né được. E rằng Giang Siêu không thể chặn hai chiêu này được. Tất cả những người ở đây đều cho rằng trận chỉêh này sắp kết thúc, lại nhìn thấy Giang Siêu giơ tay chặn chân Đông Ly Sơn lại, khuỷu tay cũng đồng thời giơ lên đỡ lấy khuỷu tay hắn ta. Bộp… Bộp… Hai tiếng nho nhỏ vang lên, Giang Siêu nhẹ nhàng tiếp được hai chiêu cực kỳ lợi hại của Đông Ly Sơn. Hiện trường tức khắc trở nên im lặng, mọi người giật mình nhìn cảnh tượng trước mặt, không aỉ có thề tin được Giang Siêu lại đỡ được đòn tấn công của Đông Ly Sơn. Trong lúc mọi người còn chìm trong sự kỉnh ngạc, Giang Siêu lại bình tĩnh nói: “Đã qua ba chiêu, giờ đến lượt ta!” Dứt lời, hắn giơ tay lên đánh vào đầu gối Đông Ly Sơn, thân thể đụng phải người hắn ta, bàn tay đặt lên đầu gối của hắn ta. Xoay người lùi lại, sau đó xông lên trước! Cú va chạm tạo ra sức bật mạnh mẽ, lập tức đánh vào người Đông Ly Sơn. Chỉ trong nháy mắt, Đông Ly Sơn bị đâm bay ra ngoài. Rầm… Hắn ta ngã mạnh xuống trên mặt đất, chờ mãi không thấy đứng dậy. Mọi người ngấn ngơ nhìn những việc vừa diễn ra trước mắt, quả thật không thể tin tưởng nổi. Đông Ly Thải cũng bất ngờ không thôi. Nàng vốn tưởng rằng không thể địch lại Đỏng Ly Sơn, còn có khả năng bị thương, nhưng kết quả là, chỉ trong một chiêu, hắn ta đã thất bại hoàn toàn. Nếu không có Giang Siêu nhường cho Đông Ly Sơn ba chiêu, thì ngay từ chiêu đầu tiên, hắn ta đã bị đánh bại fôỉ. Chẳng trách Giang Siêu lại nói, nếu không nhường ba chiêu thì Đông Ly Sơn sẽ thua rất thảm bại. Nhưng cho dù có nhường đi chăng nữa, Đông Ly Sơn vẫn sẽ thua, hắn ta hoàn toàn không có khả năng phản kháng lại. Bọn họ thậm chí còn không biết vì sao Đông Ly Sơn chỉ bị đâm bay ra ngoài, lại mất đỉ sức chiến đấu. Những người đang có mặt ở đây làm sao biết được, Giang Siêu không chỉ đụng phải Đông Ly Sơn, còn dùng khuỷu tay đánh thẳng lên huyệt đạo trên ngực của hắn ta. ít nhất là hơn mười phút sau Đông Ly Sơn mới chậm rãi hồi phục lại được, nếu như Giang Siêu tấn công mạnh thêm chút nữa, thậm chí có thể một phát đánh cho hắn ta hộc máu. Người đứng dưới tàng cây bên kìa sáng mắt lên, trong con ngươi lộ ra ánh sáng kỳ dị, ánh mắt nhìn về phía Giang Siêu sáng quắc. “Bây giờ, ngươi đã phục chưa?” Giang Siêu lạnh lùng nói với Đông Ly Sơn.