Chương : 10
Tôi mò đường về nhà Cullen thì đã gần 3-4 giờ sáng.
Thật nhẹ nhàng, thật cẩn thận, tôi lặng lẽ lẻn vào phòng.
Tranh thủ đánh một giấc.
Sáng hôm sau, tôi dẫn mọi người đến nơi mà tôi gặp tai nạn. Cả nhà Cullen đều có mặt đầy đủ. Tôi thấy Edward cầm theo một cái băng ka còn Carlisle thì tay xách hộp cứu thương. Thấy vậy lòng tôi có chút lo lắng.
Tại sao lúc ấy tôi lại nhiệt liệt tán thành cho cái ý tưởng trời ơi đất hỡi này nhỉ?
Chiếc xe vans của tôi đã được sửa xong.
Kế hoạch là thế này. Tôi sẽ lái xe vans đến con đường đó rồi Emmett sẽ đóng vai "sinh vật lạ" tông xe tôi vào cái cây nơi tôi gặp nạn. Và thế là tôi sẽ trở về nhà.
Tôi hít một hơi thật sâu bước lên xe. Chậm rãi khởi động máy. Tâm trạng lúc này của tôi cứ thấp thỏm không yên. Bỗng, trời đổ cơn mưa. Vì tôi vừa đến đây không lâu nên những cơn mưa bất chợt thế này khiến tôi không quen.
Xe tôi đậu cách nơi xảy ra tai nạn tầm 30 mét.
Tôi bắt đầu lái với tốc độ rùa bò quen thuộc. Càng đến gần tôi càng thấy lo hơn. Cách này thật sự quá mạo hiểm.
Và từ trong cánh rừng, Emmett rất tròn vai tông xe tôi vào cây. Cũng như lần trước, tôi nhắm chặt mắt và mất lái. Rồi rầm một cái
Cũng không đau đớn gì lắm nhỉ?
Tôi từ từ hí mắt ra và...
Brian?
Brian đứng chắn trước đầu xe của tôi. Hai tay anh ấy giữ chặt lấy đầu xe. Anh ấy đã giúp cho xe tôi không đâm vào cây.
Tôi vội vã bước xuống xe.
- Brian? Sao anh lại...?
Brian bỏ mặc câu hỏi của tôi, anh ấy tiến nhanh về phía nhà Cullen.
Tôi còn thấy trên trán của anh ấy xuất hiện vài *vạch đen xì
*: cau mày
- Đồ máu lạnh các người nói là sẽ bảo vệ cô ấy, bằng cách đi chết đi hả? - Brian quát
- Chúng tôi làm thế thì đã sao? Liên quan tới con chó đi lạc như anh à? - Emmett đâu chịu thua, lên giọng khiêu khích
- Ngươi...
- ĐỦ RỒI!!! - Alice lớn tiếng, nói - bây giờ không phải là lúc để cãi nhau. Nhà Volturi đang đến. Chúng ta phải mau đưa Esther quay về.
- Alice nói đúng đó. Brian, đây là cách duy nhất để tôi có về quay về
Tôi cố gắng khuyên Brian.
Nhưng sao tôi lại thấy vui nhỉ. Có lẽ là tôi đã không đâm vào cái cây đó. Có lẽ là do Brian đã cứu tôi. Cũng có lẽ là do tôi đã gặp được Brian.
Tôi bắt đầu cảm thấy thích thế giới này rồi đấy!
Thật nhẹ nhàng, thật cẩn thận, tôi lặng lẽ lẻn vào phòng.
Tranh thủ đánh một giấc.
Sáng hôm sau, tôi dẫn mọi người đến nơi mà tôi gặp tai nạn. Cả nhà Cullen đều có mặt đầy đủ. Tôi thấy Edward cầm theo một cái băng ka còn Carlisle thì tay xách hộp cứu thương. Thấy vậy lòng tôi có chút lo lắng.
Tại sao lúc ấy tôi lại nhiệt liệt tán thành cho cái ý tưởng trời ơi đất hỡi này nhỉ?
Chiếc xe vans của tôi đã được sửa xong.
Kế hoạch là thế này. Tôi sẽ lái xe vans đến con đường đó rồi Emmett sẽ đóng vai "sinh vật lạ" tông xe tôi vào cái cây nơi tôi gặp nạn. Và thế là tôi sẽ trở về nhà.
Tôi hít một hơi thật sâu bước lên xe. Chậm rãi khởi động máy. Tâm trạng lúc này của tôi cứ thấp thỏm không yên. Bỗng, trời đổ cơn mưa. Vì tôi vừa đến đây không lâu nên những cơn mưa bất chợt thế này khiến tôi không quen.
Xe tôi đậu cách nơi xảy ra tai nạn tầm 30 mét.
Tôi bắt đầu lái với tốc độ rùa bò quen thuộc. Càng đến gần tôi càng thấy lo hơn. Cách này thật sự quá mạo hiểm.
Và từ trong cánh rừng, Emmett rất tròn vai tông xe tôi vào cây. Cũng như lần trước, tôi nhắm chặt mắt và mất lái. Rồi rầm một cái
Cũng không đau đớn gì lắm nhỉ?
Tôi từ từ hí mắt ra và...
Brian?
Brian đứng chắn trước đầu xe của tôi. Hai tay anh ấy giữ chặt lấy đầu xe. Anh ấy đã giúp cho xe tôi không đâm vào cây.
Tôi vội vã bước xuống xe.
- Brian? Sao anh lại...?
Brian bỏ mặc câu hỏi của tôi, anh ấy tiến nhanh về phía nhà Cullen.
Tôi còn thấy trên trán của anh ấy xuất hiện vài *vạch đen xì
*: cau mày
- Đồ máu lạnh các người nói là sẽ bảo vệ cô ấy, bằng cách đi chết đi hả? - Brian quát
- Chúng tôi làm thế thì đã sao? Liên quan tới con chó đi lạc như anh à? - Emmett đâu chịu thua, lên giọng khiêu khích
- Ngươi...
- ĐỦ RỒI!!! - Alice lớn tiếng, nói - bây giờ không phải là lúc để cãi nhau. Nhà Volturi đang đến. Chúng ta phải mau đưa Esther quay về.
- Alice nói đúng đó. Brian, đây là cách duy nhất để tôi có về quay về
Tôi cố gắng khuyên Brian.
Nhưng sao tôi lại thấy vui nhỉ. Có lẽ là tôi đã không đâm vào cái cây đó. Có lẽ là do Brian đã cứu tôi. Cũng có lẽ là do tôi đã gặp được Brian.
Tôi bắt đầu cảm thấy thích thế giới này rồi đấy!