Chương : 14
Bề ngoài nhà Volturi trông có vẻ rất hoành tráng y như cung điện. Đó là mơ ước của biết bao nhiêu người, nhưng tôi lại cảm thấy nó giống nhà tù thì đúng hơn. Là nơi giam cầm những ma cà rồng. Họ chỉ có thể sống ở đây. Điều đó khiến cho lâu đài này u ám đến đáng sợ.
Khi bước vào bên trong tôi đã bị choáng ngợp trước những thiết kế sang trọng, tráng lệ.
Alec dẫn tôi đến một lối đi bí mật mà chỉ có người trong gia tộc Volturi mới biết.
Chúng tôi, à không, tôi và Alec bước vào thang máy và đi xuống. Tôi cũng chẳng biết rõ là tôi đã xuống đến tận đâu nữa. Nhưng có một điều mà tôi có thể chắc chắn là ở đây không có ánh sáng mặt trời.
Tôi theo Alec đến sảnh lớn. Xung quanh thắp vài cây nến chỉ đủ để nhìn thấy. Ngồi chiễm chệ giữa đại sảnh là một ma cà rồng.
Tên này có dáng vẻ rất cao ngạo với thân hình hơn gầy và cũng không cao lắm. Mái tóc của hắn màu đen tuyền, hơi xoăn và rũ rượi đến bả vai. Đôi mắt thì đỏ như máu cùng với khóe miệng lúc nào cũng nhếch lên nụ cười gian xảo
Tôi kều Alec hỏi nhỏ:
- Tên này là ai vậy?
- Bố nuôi của tôi - Aro Volturi
Aro? Là hắn sao? Hắn là tên phản diện mà tôi chẳng thể nào ưa nổi.
Alec bình thường ngông cuồng là thế nhưng đối với Aro hắn lại tỏ vẻ vô cùng kính trọng. Thậm chí là quỳ xuống chào ông ta
- Thưa cha, con đã về
- Cô gái này... thơm thật! Mau dâng lên cho ta
Bỗng hắn đứng phắc dậy. Cái vẻ tôn kính lúc này đã bị hắn đá văng tít ra chốn nào.
- Không, con xí cô ấy trước rồi.
- Từ đó giờ có cái gì ta không chiều con đâu. Đưa!
- Không!
Hai người họ lúc này trông mới giống hai cha con nè!
- Chỉ là con người thôi mà! Con cho ta đi
- Cô ấy không phải người thường đâu. Máu của cô ấy đặc biệt lắm với lại cô ấy không bị ảnh hưởng bởi năng lực của chúng ta.
- Đặc biệt thế cơ à? Vậy còn không mau đưa cho ta.
- Không được, con không đưa đâu
Sao tôi cứ có cảm giác mình như món hàng bị cha con họ giành giựt vậy?
- Nếu con đã không cho thì ta sẽ quyết cướp cho bằng được.
- Không được, tuyệt đối không được
Alec... Hắn... ngồi xổm xuống sàn, bĩu môi
- Cô ấy là *Oralie của con. Cha cướp cô ấy không sẽ bỏ nhà đi cho cha coi
*Oralie có nghĩa là ánh sáng đời tôi.
Oralie?
- Này, ai là Oralie của ngươi hả?
Hắn mặc kệ lời tôi, vẫn tiếp tục màn ăn vạ
- Thôi, thôi. Được rồi. Con đứng dậy đi. Chỉ lần này thôi đấy nhé
- Vâng - Hắn hớn hở đứng dậy
Gia tộc Volturi này hoàn toàn khác hẳn so với trí tưởng tượng của tôi
Khi bước vào bên trong tôi đã bị choáng ngợp trước những thiết kế sang trọng, tráng lệ.
Alec dẫn tôi đến một lối đi bí mật mà chỉ có người trong gia tộc Volturi mới biết.
Chúng tôi, à không, tôi và Alec bước vào thang máy và đi xuống. Tôi cũng chẳng biết rõ là tôi đã xuống đến tận đâu nữa. Nhưng có một điều mà tôi có thể chắc chắn là ở đây không có ánh sáng mặt trời.
Tôi theo Alec đến sảnh lớn. Xung quanh thắp vài cây nến chỉ đủ để nhìn thấy. Ngồi chiễm chệ giữa đại sảnh là một ma cà rồng.
Tên này có dáng vẻ rất cao ngạo với thân hình hơn gầy và cũng không cao lắm. Mái tóc của hắn màu đen tuyền, hơi xoăn và rũ rượi đến bả vai. Đôi mắt thì đỏ như máu cùng với khóe miệng lúc nào cũng nhếch lên nụ cười gian xảo
Tôi kều Alec hỏi nhỏ:
- Tên này là ai vậy?
- Bố nuôi của tôi - Aro Volturi
Aro? Là hắn sao? Hắn là tên phản diện mà tôi chẳng thể nào ưa nổi.
Alec bình thường ngông cuồng là thế nhưng đối với Aro hắn lại tỏ vẻ vô cùng kính trọng. Thậm chí là quỳ xuống chào ông ta
- Thưa cha, con đã về
- Cô gái này... thơm thật! Mau dâng lên cho ta
Bỗng hắn đứng phắc dậy. Cái vẻ tôn kính lúc này đã bị hắn đá văng tít ra chốn nào.
- Không, con xí cô ấy trước rồi.
- Từ đó giờ có cái gì ta không chiều con đâu. Đưa!
- Không!
Hai người họ lúc này trông mới giống hai cha con nè!
- Chỉ là con người thôi mà! Con cho ta đi
- Cô ấy không phải người thường đâu. Máu của cô ấy đặc biệt lắm với lại cô ấy không bị ảnh hưởng bởi năng lực của chúng ta.
- Đặc biệt thế cơ à? Vậy còn không mau đưa cho ta.
- Không được, con không đưa đâu
Sao tôi cứ có cảm giác mình như món hàng bị cha con họ giành giựt vậy?
- Nếu con đã không cho thì ta sẽ quyết cướp cho bằng được.
- Không được, tuyệt đối không được
Alec... Hắn... ngồi xổm xuống sàn, bĩu môi
- Cô ấy là *Oralie của con. Cha cướp cô ấy không sẽ bỏ nhà đi cho cha coi
*Oralie có nghĩa là ánh sáng đời tôi.
Oralie?
- Này, ai là Oralie của ngươi hả?
Hắn mặc kệ lời tôi, vẫn tiếp tục màn ăn vạ
- Thôi, thôi. Được rồi. Con đứng dậy đi. Chỉ lần này thôi đấy nhé
- Vâng - Hắn hớn hở đứng dậy
Gia tộc Volturi này hoàn toàn khác hẳn so với trí tưởng tượng của tôi