Chương : 25
- Cô đã gặp tên Brian kia chưa? - Alec chủ động bắt chuyện với tôi.
- Gặp rồi - tôi vừa nhai vừa trả lời.
- Thấy hắn tốt bằng tôi không? - hắn nhìn tôi với ánh mắt mong đợi
Tôi suýt bị sặc.
- Ờ thì. Brian rất tốt! Nhưng cứ từ từ đi. Vội gì chứ - tôi cau mày
Tôi biết câu hỏi vừa rồi của hắn là có dụng ý. Hắn muốn nhanh chóng kết thúc vụ cá cược này.
Ít ra cũng phải cho tôi tí thời gian chứ. Để xác nhận tình cảm của tôi với Brian.
Sau khi đã ăn sáng no nê. Hắn ở lại giữ "căn cứ". Tôi đi chơi.
Tôi cứ đi vòng vòng khu rừng mãi vì chẳng biên mình phải đi đâu. A! Đi tìm Brian!
Rồi tôi mò đường đi đến thác nước của Brian. Vì tôi nghe nói anh ấy thường xuyên đến đây.
Đường đi đến thác nước của Brian vô cùng khó khăn. Tôi vượt qua khu rừng này rồi đến khu rừng khác. Đi mãi đi mãi cuối cùng tôi phát hiện rằng mình đã bị lạc.
Tôi lạc trong một rừng cây toàn là những cây dương xỉ xanh mát. Brian chưa từng dẫn tôi đi qua khu rừng này nên xác định là tôi đi lạc thật rồi.
Tôi cố tìm cách thoát khỏi nơi này. Chợt tôi nghĩ ra một cách. Tôi cúi mình xuống nhặt lấy cục đá rồi khắc lên cây kí hiệu hình ngôi sao. Vì tên tôi có nghĩa là ngôi sao mà.
Tôi đi đến đâu khắc đến đó. Nhưng kết quả là sao khi đi một vòng thì lại trở về cái cây mà tôi vừa khắc xong.
Thật mệt mỏi. Tôi ngồi xổm xuống đất. Khu rừng này thật đẹp nha. Những cây dương xỉ tạo cho khu rừng một vẻ xanh mát dễ chịu. Tôi ngửi được mùi thơm thoang thoảng của gió của lá cây. Tiếng chim thì cứ ríu rít không ngừng. Nếu không ai tìm được tôi thì chết ở đây cũng không tệ đúng chứ?
Bỗng tôi nghe thấy tiếng nói chuyện của một đôi nam nữ. Tôi bèn lần theo tiếng nói đi đến một căn nhà nhỏ
Căn nhà ấy được làm bằng gỗ trông rất xinh. Xung quanh được bao phủ khu vườn nhỏ nhỏ xinh xinh trồng rất nhiều loại hoa. Kế bên là ao cá và một chiếc xích đu xinh xắn.
Ai lại xây nhà ở tít tận trong rừng sâu thế này?
- Ai đó!!!!!! - một giọng nam trầm vang lên
Giọng nói này sao nghe quen quen thế nhỉ
- Gặp rồi - tôi vừa nhai vừa trả lời.
- Thấy hắn tốt bằng tôi không? - hắn nhìn tôi với ánh mắt mong đợi
Tôi suýt bị sặc.
- Ờ thì. Brian rất tốt! Nhưng cứ từ từ đi. Vội gì chứ - tôi cau mày
Tôi biết câu hỏi vừa rồi của hắn là có dụng ý. Hắn muốn nhanh chóng kết thúc vụ cá cược này.
Ít ra cũng phải cho tôi tí thời gian chứ. Để xác nhận tình cảm của tôi với Brian.
Sau khi đã ăn sáng no nê. Hắn ở lại giữ "căn cứ". Tôi đi chơi.
Tôi cứ đi vòng vòng khu rừng mãi vì chẳng biên mình phải đi đâu. A! Đi tìm Brian!
Rồi tôi mò đường đi đến thác nước của Brian. Vì tôi nghe nói anh ấy thường xuyên đến đây.
Đường đi đến thác nước của Brian vô cùng khó khăn. Tôi vượt qua khu rừng này rồi đến khu rừng khác. Đi mãi đi mãi cuối cùng tôi phát hiện rằng mình đã bị lạc.
Tôi lạc trong một rừng cây toàn là những cây dương xỉ xanh mát. Brian chưa từng dẫn tôi đi qua khu rừng này nên xác định là tôi đi lạc thật rồi.
Tôi cố tìm cách thoát khỏi nơi này. Chợt tôi nghĩ ra một cách. Tôi cúi mình xuống nhặt lấy cục đá rồi khắc lên cây kí hiệu hình ngôi sao. Vì tên tôi có nghĩa là ngôi sao mà.
Tôi đi đến đâu khắc đến đó. Nhưng kết quả là sao khi đi một vòng thì lại trở về cái cây mà tôi vừa khắc xong.
Thật mệt mỏi. Tôi ngồi xổm xuống đất. Khu rừng này thật đẹp nha. Những cây dương xỉ tạo cho khu rừng một vẻ xanh mát dễ chịu. Tôi ngửi được mùi thơm thoang thoảng của gió của lá cây. Tiếng chim thì cứ ríu rít không ngừng. Nếu không ai tìm được tôi thì chết ở đây cũng không tệ đúng chứ?
Bỗng tôi nghe thấy tiếng nói chuyện của một đôi nam nữ. Tôi bèn lần theo tiếng nói đi đến một căn nhà nhỏ
Căn nhà ấy được làm bằng gỗ trông rất xinh. Xung quanh được bao phủ khu vườn nhỏ nhỏ xinh xinh trồng rất nhiều loại hoa. Kế bên là ao cá và một chiếc xích đu xinh xắn.
Ai lại xây nhà ở tít tận trong rừng sâu thế này?
- Ai đó!!!!!! - một giọng nam trầm vang lên
Giọng nói này sao nghe quen quen thế nhỉ