Chương : 38
- Cái gì? Alec anh ấy đến Forks rồi sao?
Thờ thẩn cả ngày trời tôi quyết định đến tìm Jane để xin lời khuyên. Nhưng vừa gặp tôi cô ấy đã bảo rằng Alec đang trên đường đến Forks.
Sao anh ấy lại bỏ đi chứ?
Tôi nghe tin không khỏi ngạc nhiên vội vội vàng vàng chạy đi búc ngay vé máy bay nhưng Jane lại cản tôi lại.
Cô ấy bảo là tôi vừa trở thành ma cà rồng nên chưa quen với mùi máu người. Đi máy bay sẽ rất nguy hiểm.
- Thế thì làm sao em có thể gặp anh ấy đây? - tôi hốt hoảng nói với Jane.
- Bình tĩnh đi. Phải tập thích nghi đi cái đã - cô ấy vẫn bình thản đáp lời tôi
- Nhưng... nhưng... em... - tôi ấp úng chẳng nói lên lời.
- Rồi, rồi, đừng gấp - Heidi vỗ nhẹ vai tôi - Felix đang đi tìm một số thứ để giúp em làm quen.
- Yên tâm đi. Bọn chị sẽ giúp em mà - Renata mỉm cười nói với tôi.
Rất nhanh sau đó Felix đã vác ngay một con hươu tươi xanh và vài bịch máu người vức xuống bên cạnh tôi.
Do tôi mới trở thành ma cà rồng không lâu nên vừa ngửi được mùi máu là tôi như kẻ mất hết lí trí. Cứ lao vào để mà cắn, mà ngấu nghiến đến khi chẳng còn gì nữa mới thôi.
Cũng may là lúc đó Renata và Heidi xốc nách tôi lại. Tôi chẳng biết là mình đã vùng vẫy đến bao lâu. Chỉ biết khi tôi có lại ý thức thì cơ thể tôi đã mệt lừ. Đầu tóc và quần áo bù xù cả lên.
Và chuyện như thế cứ tiếp diễn không liên tiếp nhiều ngày liền. Mỗi ngày trôi qua sự kích động trông tôi càng bớt đi một phần. Và nỗi nhung nhớ Alec lại nhiều đi một phần.
Đã hơn mười ngày. Tôi đã không còn bị kích động với bịch máu và con hươu kia nữa. Thậm chí Jane đã cho tôi lại gần chơi với con hươu nữa cơ.
Hôm nay tôi có một bài text. Một bài text cuối cùng. Nếu lần này tôi có thể hoàn thành tốt thì tôi sẽ được đến Forks gặp Alec rồi.
Và bài text đó chính là tôi sẽ cùng Renata và Heidi đi dạo phố. Nói dạo phố là thế thôi chứ thật ra là mọi người đang cố giúp tôi thích ứng với mùi con người.
Lúc mới bắt đầu. Chúng tôi chỉ lượn qua lượn lại ở nơi thưa thớt thôi. Do mấy ngày luyện tập khắc khổ nên tôi cũng chẳng bị kích động tí nào. Tôi đã vượt qua ải thứ nhất một cái thật dễ dàng.
Đến ải thứ hai. Ải này có phần khó hơn.
Để vượt qua ải này tôi phải đi vào một hộp đêm ở Italia. Nói thật là tôi bị dị ứng nơi này kinh khủng
Có rất rất nhiều thứ mùi xông vào cái mũi nhạy bén của tôi khiến tôi không thể nào giãn cơ mặt ra được.
Vì để có thể gặp được Alec nên tôi cố gắng nhịn, nhịn và nhịn.
Và thế là tôi vượt qua ải thứ hai. Đến ải thứ ba. Heidi bảo đây là ải cuối cùng cũng chính là ải quyết định. Nó quyết định rằng tôi có vượt qua bài text này hay không, tôi có gặp được Alec hay không.
Ở ải thứ ba, tôi phải ngồi trên xe buýt đi một vòng thành phố.
Vì tôi muốn đến được Forks thì phải ngồi máy bay. Mà trên máy bay thì biết rồi đó. Cực kì chậc chội. Nên đi xe buýt cũng tương tự như vậy.
So với các ải khác thì Renata và Heidi luôn ở bên cạnh tôi nhưng lần này thì khác. Các cô ấy cho tôi ngồi ở hàng ghế giữa - nơi có nhiều người ngồi gần tôi nhất. Còn các cô ấy thì ngồi ở hàng ghế cuối.
Được nhiều người bao quanh như vậy tôi rất là không quen. Có nhiều lúc tôi muốn lao đến và vồ ngay lấy họ. Nhưng những lúc như thế chính Alec đã cản tôi lại. Nỗi nhớ của tôi đối với anh ấy lại tăng thêm một phần.
Đó như là một nguồn động lực vô hình đang kiềm nén sự khát máu bên trong tôi. Tôi chẳng biết là mình đã kiềm chế đến bao giờ. Tôi chỉ biết là sau một ngày dài thì tôi cuối cùng cũng đã vượt qua bài text một cách xuất sắc.
Alec, đợi em!
Thờ thẩn cả ngày trời tôi quyết định đến tìm Jane để xin lời khuyên. Nhưng vừa gặp tôi cô ấy đã bảo rằng Alec đang trên đường đến Forks.
Sao anh ấy lại bỏ đi chứ?
Tôi nghe tin không khỏi ngạc nhiên vội vội vàng vàng chạy đi búc ngay vé máy bay nhưng Jane lại cản tôi lại.
Cô ấy bảo là tôi vừa trở thành ma cà rồng nên chưa quen với mùi máu người. Đi máy bay sẽ rất nguy hiểm.
- Thế thì làm sao em có thể gặp anh ấy đây? - tôi hốt hoảng nói với Jane.
- Bình tĩnh đi. Phải tập thích nghi đi cái đã - cô ấy vẫn bình thản đáp lời tôi
- Nhưng... nhưng... em... - tôi ấp úng chẳng nói lên lời.
- Rồi, rồi, đừng gấp - Heidi vỗ nhẹ vai tôi - Felix đang đi tìm một số thứ để giúp em làm quen.
- Yên tâm đi. Bọn chị sẽ giúp em mà - Renata mỉm cười nói với tôi.
Rất nhanh sau đó Felix đã vác ngay một con hươu tươi xanh và vài bịch máu người vức xuống bên cạnh tôi.
Do tôi mới trở thành ma cà rồng không lâu nên vừa ngửi được mùi máu là tôi như kẻ mất hết lí trí. Cứ lao vào để mà cắn, mà ngấu nghiến đến khi chẳng còn gì nữa mới thôi.
Cũng may là lúc đó Renata và Heidi xốc nách tôi lại. Tôi chẳng biết là mình đã vùng vẫy đến bao lâu. Chỉ biết khi tôi có lại ý thức thì cơ thể tôi đã mệt lừ. Đầu tóc và quần áo bù xù cả lên.
Và chuyện như thế cứ tiếp diễn không liên tiếp nhiều ngày liền. Mỗi ngày trôi qua sự kích động trông tôi càng bớt đi một phần. Và nỗi nhung nhớ Alec lại nhiều đi một phần.
Đã hơn mười ngày. Tôi đã không còn bị kích động với bịch máu và con hươu kia nữa. Thậm chí Jane đã cho tôi lại gần chơi với con hươu nữa cơ.
Hôm nay tôi có một bài text. Một bài text cuối cùng. Nếu lần này tôi có thể hoàn thành tốt thì tôi sẽ được đến Forks gặp Alec rồi.
Và bài text đó chính là tôi sẽ cùng Renata và Heidi đi dạo phố. Nói dạo phố là thế thôi chứ thật ra là mọi người đang cố giúp tôi thích ứng với mùi con người.
Lúc mới bắt đầu. Chúng tôi chỉ lượn qua lượn lại ở nơi thưa thớt thôi. Do mấy ngày luyện tập khắc khổ nên tôi cũng chẳng bị kích động tí nào. Tôi đã vượt qua ải thứ nhất một cái thật dễ dàng.
Đến ải thứ hai. Ải này có phần khó hơn.
Để vượt qua ải này tôi phải đi vào một hộp đêm ở Italia. Nói thật là tôi bị dị ứng nơi này kinh khủng
Có rất rất nhiều thứ mùi xông vào cái mũi nhạy bén của tôi khiến tôi không thể nào giãn cơ mặt ra được.
Vì để có thể gặp được Alec nên tôi cố gắng nhịn, nhịn và nhịn.
Và thế là tôi vượt qua ải thứ hai. Đến ải thứ ba. Heidi bảo đây là ải cuối cùng cũng chính là ải quyết định. Nó quyết định rằng tôi có vượt qua bài text này hay không, tôi có gặp được Alec hay không.
Ở ải thứ ba, tôi phải ngồi trên xe buýt đi một vòng thành phố.
Vì tôi muốn đến được Forks thì phải ngồi máy bay. Mà trên máy bay thì biết rồi đó. Cực kì chậc chội. Nên đi xe buýt cũng tương tự như vậy.
So với các ải khác thì Renata và Heidi luôn ở bên cạnh tôi nhưng lần này thì khác. Các cô ấy cho tôi ngồi ở hàng ghế giữa - nơi có nhiều người ngồi gần tôi nhất. Còn các cô ấy thì ngồi ở hàng ghế cuối.
Được nhiều người bao quanh như vậy tôi rất là không quen. Có nhiều lúc tôi muốn lao đến và vồ ngay lấy họ. Nhưng những lúc như thế chính Alec đã cản tôi lại. Nỗi nhớ của tôi đối với anh ấy lại tăng thêm một phần.
Đó như là một nguồn động lực vô hình đang kiềm nén sự khát máu bên trong tôi. Tôi chẳng biết là mình đã kiềm chế đến bao giờ. Tôi chỉ biết là sau một ngày dài thì tôi cuối cùng cũng đã vượt qua bài text một cách xuất sắc.
Alec, đợi em!