Chương : 42
Nói ra được những gì mà lòng mình muốn nói vô Brian tôi thấy thật nhẹ nhõng. Cảm giác như tảng đá lớn trong lòng tôi vừa lăn xuống vực vậy.
Tôi vừa đi vừa suy nghĩ vu vơ một số chuyện. Bỗng giấc mơ đêm ấy lóe lên trong đầu tôi. Đó là giấc mơ vào cái đêm mà tôi trở thành ma cà rồng. Brian đứng bên thác nước ngừng chảy. Đến giờ tôi vẫn không thể quên được ánh mắt của anh ấy lúc đó. Đôi mắt ấy đang nhìn về phía tôi. Vừa giận dữ, vừa thù hận lại có chút gì đó đau thương.
Nghĩ đến đây tôi có chút sợ hãi. Nhưng rất nhanh sau đó tôi lại trấn tĩnh bản thân. Đó chỉ là giấc mơ thôi mà.
Đi mãi, đi mãi chẳng mấy chốc tôi đã đến được căn cứ của Alec. Anh ấy đứng trước đó như đang đợi tôi trở về. Tôi vội vàng chạy đến ôm chầm lấy anh. Alec cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Hơn nữa lại còn phối hợp choàng tay đón lấy tôi.
- Em với tên chó bạch tạng đó sao rồi? - Alec hơi nhướng mày. Giọng anh ấy có chút hài lòng. Kiểu như là anh ấy vốn đã biết tôi và Brian thế nào rồi mà còn hỏi để chọc tức tôi ấy.
- Anh biết rồi còn hỏi - tôi bĩu môi nhìn anh ấy.
Alec kẽ vuốt sóng mũi tôi rồi mỉm cười.
- Này, giờ không phải lúc để cười đâu - tôi vừa nói vừa nhảy xuống khỏi người anh ấy. Tôi phủi phủi mấy nếp nhăn trên áo rồi trịnh trọng nói tiếp - Em đến giờ vẫn chưa tìm ra được khả năng đặc biệt của mình nữa kìa. Aro thế nào cũng không cho em vào nhà Volturi cho mà xem. Anh giúp em nhé - tôi lập tức chuyển sang giọng nũng nịu năn nỉ anh ấy. Thật ra cũng không thể gọi đấy là "năn nỉ" đâu. Đó là mệnh lệnh.
- Tuân lệnh - Alec gãi gãi đầu, bất lực "nhận lệnh" - Bước đầu tiên, em phải nghĩ thử xem lúc còn là em người em có gì đặc biệt không?
- Hình như là có! Năng lực của các anh lúc đó chẳng thể tác dụng lên em đúng chứ? - tôi hơi nghiêng đầu hỏi ngược lại anh ấy.
- Đúng! Vậy bây giờ em vẫn có thể như lúc còn làm người không?
- Em cũng chẳng biết nữa. Hay là anh thử xem sao...
- Không được! - tôi chưa kịp nói hết câu thì Alec đã nhanh chóng cắt ngang lời tôi. Anh ấy giải thích - nếu như anh thử, lỡ đâu em chịu tác dụng từ năng lực của anh rồi sao.
Nghe anh ấy nó vậy, mắt tôi kẽ hiện lên ý cười. Alec đang quan tâm tôi. Cảm giác thật ấm áp làm sao.
- Này, không được cười - Alec cau mày lại, vẻ mặt có chút không hài lòng - Không vui đâu nhé.
- Rồi, rồi - tôi cố thu lại nụ cười trên gương mặt. - Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây? - tôi nói với anh ấy bằng giọng điệu khiêu khích
Tôi vừa đi vừa suy nghĩ vu vơ một số chuyện. Bỗng giấc mơ đêm ấy lóe lên trong đầu tôi. Đó là giấc mơ vào cái đêm mà tôi trở thành ma cà rồng. Brian đứng bên thác nước ngừng chảy. Đến giờ tôi vẫn không thể quên được ánh mắt của anh ấy lúc đó. Đôi mắt ấy đang nhìn về phía tôi. Vừa giận dữ, vừa thù hận lại có chút gì đó đau thương.
Nghĩ đến đây tôi có chút sợ hãi. Nhưng rất nhanh sau đó tôi lại trấn tĩnh bản thân. Đó chỉ là giấc mơ thôi mà.
Đi mãi, đi mãi chẳng mấy chốc tôi đã đến được căn cứ của Alec. Anh ấy đứng trước đó như đang đợi tôi trở về. Tôi vội vàng chạy đến ôm chầm lấy anh. Alec cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Hơn nữa lại còn phối hợp choàng tay đón lấy tôi.
- Em với tên chó bạch tạng đó sao rồi? - Alec hơi nhướng mày. Giọng anh ấy có chút hài lòng. Kiểu như là anh ấy vốn đã biết tôi và Brian thế nào rồi mà còn hỏi để chọc tức tôi ấy.
- Anh biết rồi còn hỏi - tôi bĩu môi nhìn anh ấy.
Alec kẽ vuốt sóng mũi tôi rồi mỉm cười.
- Này, giờ không phải lúc để cười đâu - tôi vừa nói vừa nhảy xuống khỏi người anh ấy. Tôi phủi phủi mấy nếp nhăn trên áo rồi trịnh trọng nói tiếp - Em đến giờ vẫn chưa tìm ra được khả năng đặc biệt của mình nữa kìa. Aro thế nào cũng không cho em vào nhà Volturi cho mà xem. Anh giúp em nhé - tôi lập tức chuyển sang giọng nũng nịu năn nỉ anh ấy. Thật ra cũng không thể gọi đấy là "năn nỉ" đâu. Đó là mệnh lệnh.
- Tuân lệnh - Alec gãi gãi đầu, bất lực "nhận lệnh" - Bước đầu tiên, em phải nghĩ thử xem lúc còn là em người em có gì đặc biệt không?
- Hình như là có! Năng lực của các anh lúc đó chẳng thể tác dụng lên em đúng chứ? - tôi hơi nghiêng đầu hỏi ngược lại anh ấy.
- Đúng! Vậy bây giờ em vẫn có thể như lúc còn làm người không?
- Em cũng chẳng biết nữa. Hay là anh thử xem sao...
- Không được! - tôi chưa kịp nói hết câu thì Alec đã nhanh chóng cắt ngang lời tôi. Anh ấy giải thích - nếu như anh thử, lỡ đâu em chịu tác dụng từ năng lực của anh rồi sao.
Nghe anh ấy nó vậy, mắt tôi kẽ hiện lên ý cười. Alec đang quan tâm tôi. Cảm giác thật ấm áp làm sao.
- Này, không được cười - Alec cau mày lại, vẻ mặt có chút không hài lòng - Không vui đâu nhé.
- Rồi, rồi - tôi cố thu lại nụ cười trên gương mặt. - Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây? - tôi nói với anh ấy bằng giọng điệu khiêu khích