Chương 11: Khóc lóc cầu xin 1
Xảo Lan nghe xong lời Triệu Vân Liên nói, lập tức trở nên sửng sốt.
“Không thể nào? Không thế như thế được?” Nước mắt tí tách rơi xuống.
“Thiếu gia đâu? Thiếu gia sẽ không đồng ý, ta…… Ta đã là người của thiếu gia rồi!”
Xảo Lan loạng choạng túm lấy váy áo của Triệu Vân Liên, giống như muốn nàng lặp lại lời nói để xác nhận là thật hay giả.
Triệu Vân Liên nhắm mắt.
Quả nhiên……
Phó Nguyệt tiến lên, lặng lẽ đỡ lấy Triệu Vân Liên đang hơi nghiêng ngả thân thể.
Nàng mơ hồ đoán được một ít suy nghĩ trong đầu Xảo Lan. Nhưng lần trước bàn luận về chuyện rời phủ gả chồng, Xảo Lan cũng không phản đối gì. Vốn tưởng rằng nàng ấy cũng đồng ý, buông bỏ vọng tưởng này rồi chứ.
“Tiểu thư! Tiểu thư giúp ta với!” Xảo Lan vừa khóc lóc vừa kể lể, “Ta đã là người của thiếu gia, thiếu gia sẽ không nhẫn tâm như vậy! Nhất định là phu nhân đúng không, là phu nhân không màng đến ý nguyện của thiếu gia, muốn đưa ta đi sao?”
“Ta đã là thiếu gia người, ta không thể đi! Ta có thể làm di nương của thiếu gia.”
Xảo Lan nhìn Triệu Vân Liên lặng lẽ không hé miệng câu nào, vội vàng sửa lại lời nói: “Không làm di nương thì làm thị thiếp, thông phòng cũng được. Chỉ cần có thể để ta ở bên cạnh thiếu gia, bảo ta làm gì cũng được!”
Từ lúc 4 tuổi, Phó Nguyệt và Xảo Lan đi tới bên người nàng hầu hạ, về sau mẫu thân chết bệnh, Phương phu nhân chưởng quản gia đình, tuy bề ngoài mọi người vẫn giữ vẻ hòa hợp bình thường với nhau, nhưng sau lưng lại nâng cao dẫm thấp, Triệu Vân Liên cũng quá hiểu điều này.
Thủy Linh chín chắn bình tĩnh, Xảo Lan hoạt bát giải buồn, mấy người tuy là chủ tớ, nhưng Triệu Vân Liên cũng đối xử với bọn họ như tỷ muội với nhau.
Lần này bởi vì nhị đệ muốn chiếm đoạt Thủy Linh, trước mắt Triệu Vân Liên chỉ có thể thả nàng rời khỏi phủ, nhân tiện thả luôn cả Xảo Lan đi, từng người tranh thủ thời gian kết hôn, sống yên ổn tốt đẹp.
Kế hoạch đã được tính toán tốt, nhưng không ngờ rằng lại xảy ra chuyện đột ngột như vậy.
Tiếng khóc lóc và cầu xin của Xảo Lan vẫn vang lên bên tai.
Triệu Vân Liên hỏi: “Xảo Lan, ngày thường ngươi theo hầu ở bên người ta, tình hình đại phu nhân chưởng quản gia đình ra sao, nhị thiếu gia là người như thế nào, ngươi thật sự không hiểu sao?”
Xảo Lan trầm mặc, ngừng tay lại, nhưng vẫn không thay đổi lời nói: “Cầu xin cô nương chấp thuận!”
“Cầu xin ta chấp thuận? Ngươi có thiệt tình coi ta là tiểu thư của ngươi không?”
Căn phòng yên tĩnh, nhìn tình cảnh trước mắt, Phó Nguyệt lặng lẽ lắc lắc đầu.
Ngươi vĩnh viễn sẽ không đánh thức một người đang giả bộ ngủ.
Xảo Lan quỳ, nằm sấp ở bên chân Triệu Vân Liên, lạnh nhạt mở miệng:
“Cô nương, ta khác với Thủy Linh. Nhà ta ở phủ thành gần đây, ta bị cha mẹ bán vào phủ.”
“Trong nhà nghèo, muốn nuôi đệ đệ, cho nên bán đại tỷ và nhị tỷ, nô tỳ cũng không tránh thoát được.”
“Cô nương có lòng tốt, muốn thả chúng ta rời khỏi phủ kết hôn. Nhưng rời khỏi phủ trở về cái nhà kia, liệu ta có thể bình yên xuất giá không?”
“Đi theo bên người cô nương, ngần ấy năm ta cũng hiểu biết thêm nhiều điều, vì sao ta còn phải trở về gia đình máu lạnh như vậy. Cho dù được gả vào một nhà không tồi, nhưng ai có thể bảo đảm nữ nhi của ta sẽ không trở thành như ta của ngày xưa đâu.”
“Liễu di nương cũng có xuất thân từ nha hoàn, sao ta lại không thể trở thành di nương được? Chỉ cần ta sinh ra con của thiếu gia, ta và con ta đều không cần lo lắng trải qua cuộc sống thấp thỏm không yên!”
Xảo Lan hờ hững mà mở miệng, càng nói càng khẳng định chính mình, càng nói càng lớn tiếng, nói đến vế sau, thậm chí hơi trở nên điên cuồng.
“Hồ đồ!” Triệu Vân Liên trách mắng.
“Ngươi mở to mắt ra nhìn xem, Liễu di nương ở trước mặt phu nhân dâng trà đổ nước, ngậm mồm không dám hé răng, thậm chí còn làm nhiều việc hơn so với nha hoàn là ngươi. Tam muội muội càng được nuông chiều nên trước mặt cứ phải vâng vâng dạ dạ, chỉ có tứ muội nói gì nghe nấy. Đây là ngày lành mà ngươi muốn sao.”
“Vậy cũng còn tốt hơn cuộc sống nghèo kiết hủ lậu ở ngoài phủ. Ăn ngon mặc đẹp, tôi tớ lui tới, đâu có chỗ nào không tốt?!”
“Không thể nào? Không thế như thế được?” Nước mắt tí tách rơi xuống.
“Thiếu gia đâu? Thiếu gia sẽ không đồng ý, ta…… Ta đã là người của thiếu gia rồi!”
Xảo Lan loạng choạng túm lấy váy áo của Triệu Vân Liên, giống như muốn nàng lặp lại lời nói để xác nhận là thật hay giả.
Triệu Vân Liên nhắm mắt.
Quả nhiên……
Phó Nguyệt tiến lên, lặng lẽ đỡ lấy Triệu Vân Liên đang hơi nghiêng ngả thân thể.
Nàng mơ hồ đoán được một ít suy nghĩ trong đầu Xảo Lan. Nhưng lần trước bàn luận về chuyện rời phủ gả chồng, Xảo Lan cũng không phản đối gì. Vốn tưởng rằng nàng ấy cũng đồng ý, buông bỏ vọng tưởng này rồi chứ.
“Tiểu thư! Tiểu thư giúp ta với!” Xảo Lan vừa khóc lóc vừa kể lể, “Ta đã là người của thiếu gia, thiếu gia sẽ không nhẫn tâm như vậy! Nhất định là phu nhân đúng không, là phu nhân không màng đến ý nguyện của thiếu gia, muốn đưa ta đi sao?”
“Ta đã là thiếu gia người, ta không thể đi! Ta có thể làm di nương của thiếu gia.”
Xảo Lan nhìn Triệu Vân Liên lặng lẽ không hé miệng câu nào, vội vàng sửa lại lời nói: “Không làm di nương thì làm thị thiếp, thông phòng cũng được. Chỉ cần có thể để ta ở bên cạnh thiếu gia, bảo ta làm gì cũng được!”
Từ lúc 4 tuổi, Phó Nguyệt và Xảo Lan đi tới bên người nàng hầu hạ, về sau mẫu thân chết bệnh, Phương phu nhân chưởng quản gia đình, tuy bề ngoài mọi người vẫn giữ vẻ hòa hợp bình thường với nhau, nhưng sau lưng lại nâng cao dẫm thấp, Triệu Vân Liên cũng quá hiểu điều này.
Thủy Linh chín chắn bình tĩnh, Xảo Lan hoạt bát giải buồn, mấy người tuy là chủ tớ, nhưng Triệu Vân Liên cũng đối xử với bọn họ như tỷ muội với nhau.
Lần này bởi vì nhị đệ muốn chiếm đoạt Thủy Linh, trước mắt Triệu Vân Liên chỉ có thể thả nàng rời khỏi phủ, nhân tiện thả luôn cả Xảo Lan đi, từng người tranh thủ thời gian kết hôn, sống yên ổn tốt đẹp.
Kế hoạch đã được tính toán tốt, nhưng không ngờ rằng lại xảy ra chuyện đột ngột như vậy.
Tiếng khóc lóc và cầu xin của Xảo Lan vẫn vang lên bên tai.
Triệu Vân Liên hỏi: “Xảo Lan, ngày thường ngươi theo hầu ở bên người ta, tình hình đại phu nhân chưởng quản gia đình ra sao, nhị thiếu gia là người như thế nào, ngươi thật sự không hiểu sao?”
Xảo Lan trầm mặc, ngừng tay lại, nhưng vẫn không thay đổi lời nói: “Cầu xin cô nương chấp thuận!”
“Cầu xin ta chấp thuận? Ngươi có thiệt tình coi ta là tiểu thư của ngươi không?”
Căn phòng yên tĩnh, nhìn tình cảnh trước mắt, Phó Nguyệt lặng lẽ lắc lắc đầu.
Ngươi vĩnh viễn sẽ không đánh thức một người đang giả bộ ngủ.
Xảo Lan quỳ, nằm sấp ở bên chân Triệu Vân Liên, lạnh nhạt mở miệng:
“Cô nương, ta khác với Thủy Linh. Nhà ta ở phủ thành gần đây, ta bị cha mẹ bán vào phủ.”
“Trong nhà nghèo, muốn nuôi đệ đệ, cho nên bán đại tỷ và nhị tỷ, nô tỳ cũng không tránh thoát được.”
“Cô nương có lòng tốt, muốn thả chúng ta rời khỏi phủ kết hôn. Nhưng rời khỏi phủ trở về cái nhà kia, liệu ta có thể bình yên xuất giá không?”
“Đi theo bên người cô nương, ngần ấy năm ta cũng hiểu biết thêm nhiều điều, vì sao ta còn phải trở về gia đình máu lạnh như vậy. Cho dù được gả vào một nhà không tồi, nhưng ai có thể bảo đảm nữ nhi của ta sẽ không trở thành như ta của ngày xưa đâu.”
“Liễu di nương cũng có xuất thân từ nha hoàn, sao ta lại không thể trở thành di nương được? Chỉ cần ta sinh ra con của thiếu gia, ta và con ta đều không cần lo lắng trải qua cuộc sống thấp thỏm không yên!”
Xảo Lan hờ hững mà mở miệng, càng nói càng khẳng định chính mình, càng nói càng lớn tiếng, nói đến vế sau, thậm chí hơi trở nên điên cuồng.
“Hồ đồ!” Triệu Vân Liên trách mắng.
“Ngươi mở to mắt ra nhìn xem, Liễu di nương ở trước mặt phu nhân dâng trà đổ nước, ngậm mồm không dám hé răng, thậm chí còn làm nhiều việc hơn so với nha hoàn là ngươi. Tam muội muội càng được nuông chiều nên trước mặt cứ phải vâng vâng dạ dạ, chỉ có tứ muội nói gì nghe nấy. Đây là ngày lành mà ngươi muốn sao.”
“Vậy cũng còn tốt hơn cuộc sống nghèo kiết hủ lậu ở ngoài phủ. Ăn ngon mặc đẹp, tôi tớ lui tới, đâu có chỗ nào không tốt?!”