Chương 4
Tư Nam bước đến hai người. Trên tay cầm hai ly rượu. Anh quản lý nhìn thấy anh liên ra vẻ nịnh hót.
- Trần Tổng, chào sếp.
Tư Nam lơ hắn đi, đưa rượu cho Thiên Duy.
- Diễn xuất lần này của cậu rất tốt, cố gắng thêm nữa nhé.
Thiên Duy nhìn anh ngơ ngác, lòng cậu nghĩ:
- {lạ thật đấy, ở kiếp trước những gì cậu muốn anh ta làm nhất, muốn nghe anh ta nói nhất lại không có được nhưng kiếp này quyết định buôn bỏ thì anh ta lại bám dính lấy cậu}
- Thiên Duy, cậu nghe tôi chứ? Anh định đưa tay đến chạm vào vai của cậu nhưng bị cậu hất tay ra.
Quản lý bên cạnh thấy cũng cạn lời của cậu.
- Cậu làm gì vậy?
Tư Nam lườm quản lý, giây sau anh trầm ấm hỏi cậu:
- Thiên Duy?
- Tôi xin lỗi. Nói rồi cậu ôm ngực chạy đi.
Tư Nam lặng hẳn đi, suy nghĩ gì đó. Quản lý thấy cơ hội để nịnh hot đã đến liền nhẹ giọng bảo với Tư Nam.
- Sếp, anh đừng trách cậu ta, cậu ta mới vào nên có nhiều thiếu sót.
Tư Nam nhìn anh ta với vẻ mặt câm ghét.
- Anh làm cho Thanh Hòa bao lâu rồi nhỉ?
- Cũng 3 năm rồi ạ. Hắn thấy cơ hội của mình đã đến liền hứng hở đáp.
- 3 năm rồi sao. Vậy trong ba năm anh dùng luật ngầm với bao nhiêu nghệ sĩ rồi?
Hắn hốt hoảng một chút, giây sau liền cười gượng với Tư Nam.
- Sếp, anh nói gì tôi... tôi không hiểu.
- Anh không hiểu sao? Có cần tôi đưa ra những bằng chứng đó không? Đừng tưởng ba năm nay anh làm gì tôi không biết?
- Tôi.... hắn cứng họng chẳng thốt nên lời.
- Những chuyện cũ thì không nên nhắc đến nhưng nếu....
- Sếp yên tâm tôi sẽ không tái phạm. Hắn nghiêm nghi bảo.
- Được, tôi trông chờ anh sau này. Anh cười giả tạo rồi vỗ vai hắn.
- Vâng.
Tư Nam nói gì đó với anh quản lý rồi đi đến chào hỏi các đối tác.
Buổi tiệc kết thúc. Anh ngồi vào xe suy nghĩ gì đó. Anh nghĩ đến cảnh khi anh định đụng vào người Thiên Duy thì phản ứng của cậu rất lạ, với lại cả lúc sáng và mấy ngày trước nữa. Anh trầm tư một hồi nhìn vào hệ thống với giọng phán xét.
- Này, ngoài ta ra thì có ai sống lại như vậy không?
- /.... Tôi cũng không biết/
- Ngươi thật sự không biết?
- / Vâng. Ký chủ tôi muốn hỏi/
- Ngươi muốn hỏi tại sao tôi lại giữ lại tên đó đúng không?
- / đúng vậy/
Tư Nam trầm mặt rồi bảo:
- Hắn đúng là rất xấu xa nhưng lại là quản lý rất có năng lực còn có thể lợi dụng. Hơn nữa, công ty vừa mới thoát khỏi khủng hoảng tạm thời chưa đủ kinh phí để mới các quản lý khác.
- / Vậy còn thư lý của anh/
- Người cận kề bên cạnh nên là người đáng tin nếu không mọi chuyện sau này sẽ rất rắc rối
- / tôi hiểu rồi/
Tư Nam chạy một mạch đến nhà của Thiên Duy, anh đứng trước cửa chần chừ không bấm chuông. Anh nghĩ lại rất nhiều chuyện. Những chuyện tệ hại anh gây ra cho cậu. Một hồi lâu, anh rồi đi.
- {Không quen biết cũng tốt, như vậy em sẽ không vướng bận gì... giấc mơ của em tôi sẽ giúp em hoàn thành nó}
Sau đó, anh phóng xe về chung cư của mình.
Tại nhà trọ của Thiên Duy. Cậu đang trùm kính người trong chăn ôm chặt gối lại. Cậu nghĩ lại khoảng khắc Tư Nam muốn chạm vào cậu. Tim cậu đột nhiên đập nhanh vô cùng. Nó như khao khát muốn anh ta chạm vào. Chính vì vậy, cậu liền hất tay anh ra.
Mặt cậu trầm hẳn, ánh mắt cậu mở chưa đến nửa con, cậu thoáng buồn. Cậu biết bản thân cậu yêu thương Tư Nam đến nhường nào cho dù kiếp trước hay kiếp này cậu cũng không thể buông bỏ anh được. Nhưng lý trí cậu không cho phép yêu anh, cậu vừa yêu nhưng lại vừa hận anh. Nội tâm dằng xé dữ dội khiến tim cậu đau như cắt.
Điện thoại cậu sáng lên, có tin nhắn hiện lên.
- [ Fan ruột Duy: xin chào, tôi là fan của bạn. Bạn diễn giỏi quá, giỏi hơn cả nam nữ chính luôn. Tôi sẻ luôn ủng hộ bạn.]
Thiên Duy thầm cười với tin nhắn của fan. Cậu đáp lại.
- [ Cảm ơn cậu, tôi sẻ cố gắng hơn]
Chỉ vài giây tin nhắn hiện lên.
- [ bạn không nên thức khuya đâu? Bạn ngủ sớm đi. Ngủ ngon]
- [ bạn cũng vậy].
Thiên Duy nới lòng mình ra, cơn đau thắt tim cũng dần tan biến. Cậu chìm vào trong giấc ngủ ngay lập tức.
Tại căn hộ Tư Nam. Tin nhắn “ bạn cũng vậy” hiện lên. Anh cười thầm rồi cất điện thoại chuẩn bị đi ngủ.
9h sáng, tại văn phong công ty.
Tư Nam nhớ đến tin nhắn” bạn cũng vậy” mà vui vẻ hẳn lên, miệng cứ cười như không thể ngừng lại. Thư ký An Anh đi theo sao cũng bất lực. Cô thư ký cũng chỉ mới vào nghề không lâu nên không có kinh nghiệm nhiều. Chính lúc đang thất nghiệp thì Tư Nam nhắn tin muốn tuyển dụng cô. Cô tự nhủ với lòng sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình.
Tư Nam nhớ gì đó quay lại bảo An Anh:
- An Anh, lát nữa chúng ta có hẹn với Lưu Tổng đúng không? Chị giúp tôi dời lại tý tôi muốn đến xem phim trường dự án mới.
- Vâng ạ.
Cả hai đi vội đến văn phòng. Tư Nam ngồi vào ghế lục gì đó trong ngăn kéo.
- Sếp, tôi ra ngoài đem tài liệu đến cho anh.
- Khoan đã. Tư Nam lấy trong ngăn kéo ra một vé mời của một buổi hội nghị tương đối lớn của các thư ký. Chị thăm gia hội nghị này lấy thêm kinh nghiệm.
An Anh nhìn Tư Nam, cảm giác rưng rưng, cảm động.
- Sếp, nó...
- Chị nhận đi, bồi dưỡng thêm chút nữa để sau này còn giúp đỡ tôi.
- Tôi cảm ơn sếp, tôi sẽ cố gắng hơn.
An Anh nhận tấm vé, cúi đầu cảm kích anh rồi bước ra ngoài.
Một lúc thì chị bước vào thông báo.
- Sếp có Thiên Duy đến tìm.
Tư Nam bật dậy ngay lập tức, khiến chị An Anh cũng giật mình.
Anh biết mình phản ứng thái quá liền ho he vài tiếng:
- Gọi cậu ta vào đây.
- Vâng.
Tư Nam ngôi xuống ra vẻ lạnh lùng. Hệ thống kế bên cũng nhìn anh với ánh mắt khinh thường.
- Ngươi lương tôi làm gì?
- / không có gì./
Thiên Duy bước vào, trên tay cầm bộ vest hôm bữa.
- Tôi đến trả lại bộ vest cho anh
Tư Nam nhìn bộ vest rồi nhìn ánh mắt lạnh nhạt của cậu, anh trầm tư rồi hỏi:
- Tôi làm gì khiến cậu ghét tôi à?
- .... không có. Cậu quay mặt đi không nhìn trực diện anh.
- Cậu không cần trả lại đâu size này không phải của tôi lấy lại tôi cũng không biết làm gì với nó.
- Anh có thể vứt đi.
- Cậu... nghĩ tôi nhiều tiền lắm à?
Thiên Duy như cứng họng, cậu nghĩ:
- { Anh còn chê mình ít tiền à}
- Tôi sẻ trả tiền.
- Nếu vậy mới tôi một bữa ăn đi.
Thiên Duy suy tư một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý. Tư Nam thầm cười, dựa lưng vào ghế.
- Cậu không được phép thất hứa. Vậy ngày mai tầm 10h được không?
- Theo anh vậy? Tôi ra ngoài trước.
- Đợi chút.
Tư nam lấy dự án phim từ trong ngăn kéo để trên bàn, anh nói:
- Đây là dự án mới của công ty ta. Cậu đến đó thử vai đi.
- Tôi... có thể sao.
- Biểu hiện của cậu ở Tình Trường rất tốt còn tốt hơn nam chính nữ chính, nghệ sĩ tiềm năng như vậy tôi nên bồi dưỡng.
Thiên Duy nghe thì nhớ đến tin nhắn tối qua. Bạn fan đó cũng nói điều tương tự nên khiến cậu nghi hoặc nhưng sau đó, cậu cũng trấn tĩnh. Tư Nam sẻ không bao giờ làm chuyện như vậy.
- Nè, cậu có đi không
Thiên Duy cầm dự án lên, ôm chặt vào người:
- Tôi sẽ cố gắng, cảm ơn anh.
Rồi cậu chào rồi đi ra ngoài. Tư Nam thầm cười ấm áp. An Anh bước vào nhìn thấy cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Cô cười thầm rồi nghĩ:
- { Xem ra, Sếp mình cũng biết yêu rồi.}
- Trần Tổng, chào sếp.
Tư Nam lơ hắn đi, đưa rượu cho Thiên Duy.
- Diễn xuất lần này của cậu rất tốt, cố gắng thêm nữa nhé.
Thiên Duy nhìn anh ngơ ngác, lòng cậu nghĩ:
- {lạ thật đấy, ở kiếp trước những gì cậu muốn anh ta làm nhất, muốn nghe anh ta nói nhất lại không có được nhưng kiếp này quyết định buôn bỏ thì anh ta lại bám dính lấy cậu}
- Thiên Duy, cậu nghe tôi chứ? Anh định đưa tay đến chạm vào vai của cậu nhưng bị cậu hất tay ra.
Quản lý bên cạnh thấy cũng cạn lời của cậu.
- Cậu làm gì vậy?
Tư Nam lườm quản lý, giây sau anh trầm ấm hỏi cậu:
- Thiên Duy?
- Tôi xin lỗi. Nói rồi cậu ôm ngực chạy đi.
Tư Nam lặng hẳn đi, suy nghĩ gì đó. Quản lý thấy cơ hội để nịnh hot đã đến liền nhẹ giọng bảo với Tư Nam.
- Sếp, anh đừng trách cậu ta, cậu ta mới vào nên có nhiều thiếu sót.
Tư Nam nhìn anh ta với vẻ mặt câm ghét.
- Anh làm cho Thanh Hòa bao lâu rồi nhỉ?
- Cũng 3 năm rồi ạ. Hắn thấy cơ hội của mình đã đến liền hứng hở đáp.
- 3 năm rồi sao. Vậy trong ba năm anh dùng luật ngầm với bao nhiêu nghệ sĩ rồi?
Hắn hốt hoảng một chút, giây sau liền cười gượng với Tư Nam.
- Sếp, anh nói gì tôi... tôi không hiểu.
- Anh không hiểu sao? Có cần tôi đưa ra những bằng chứng đó không? Đừng tưởng ba năm nay anh làm gì tôi không biết?
- Tôi.... hắn cứng họng chẳng thốt nên lời.
- Những chuyện cũ thì không nên nhắc đến nhưng nếu....
- Sếp yên tâm tôi sẽ không tái phạm. Hắn nghiêm nghi bảo.
- Được, tôi trông chờ anh sau này. Anh cười giả tạo rồi vỗ vai hắn.
- Vâng.
Tư Nam nói gì đó với anh quản lý rồi đi đến chào hỏi các đối tác.
Buổi tiệc kết thúc. Anh ngồi vào xe suy nghĩ gì đó. Anh nghĩ đến cảnh khi anh định đụng vào người Thiên Duy thì phản ứng của cậu rất lạ, với lại cả lúc sáng và mấy ngày trước nữa. Anh trầm tư một hồi nhìn vào hệ thống với giọng phán xét.
- Này, ngoài ta ra thì có ai sống lại như vậy không?
- /.... Tôi cũng không biết/
- Ngươi thật sự không biết?
- / Vâng. Ký chủ tôi muốn hỏi/
- Ngươi muốn hỏi tại sao tôi lại giữ lại tên đó đúng không?
- / đúng vậy/
Tư Nam trầm mặt rồi bảo:
- Hắn đúng là rất xấu xa nhưng lại là quản lý rất có năng lực còn có thể lợi dụng. Hơn nữa, công ty vừa mới thoát khỏi khủng hoảng tạm thời chưa đủ kinh phí để mới các quản lý khác.
- / Vậy còn thư lý của anh/
- Người cận kề bên cạnh nên là người đáng tin nếu không mọi chuyện sau này sẽ rất rắc rối
- / tôi hiểu rồi/
Tư Nam chạy một mạch đến nhà của Thiên Duy, anh đứng trước cửa chần chừ không bấm chuông. Anh nghĩ lại rất nhiều chuyện. Những chuyện tệ hại anh gây ra cho cậu. Một hồi lâu, anh rồi đi.
- {Không quen biết cũng tốt, như vậy em sẽ không vướng bận gì... giấc mơ của em tôi sẽ giúp em hoàn thành nó}
Sau đó, anh phóng xe về chung cư của mình.
Tại nhà trọ của Thiên Duy. Cậu đang trùm kính người trong chăn ôm chặt gối lại. Cậu nghĩ lại khoảng khắc Tư Nam muốn chạm vào cậu. Tim cậu đột nhiên đập nhanh vô cùng. Nó như khao khát muốn anh ta chạm vào. Chính vì vậy, cậu liền hất tay anh ra.
Mặt cậu trầm hẳn, ánh mắt cậu mở chưa đến nửa con, cậu thoáng buồn. Cậu biết bản thân cậu yêu thương Tư Nam đến nhường nào cho dù kiếp trước hay kiếp này cậu cũng không thể buông bỏ anh được. Nhưng lý trí cậu không cho phép yêu anh, cậu vừa yêu nhưng lại vừa hận anh. Nội tâm dằng xé dữ dội khiến tim cậu đau như cắt.
Điện thoại cậu sáng lên, có tin nhắn hiện lên.
- [ Fan ruột Duy: xin chào, tôi là fan của bạn. Bạn diễn giỏi quá, giỏi hơn cả nam nữ chính luôn. Tôi sẻ luôn ủng hộ bạn.]
Thiên Duy thầm cười với tin nhắn của fan. Cậu đáp lại.
- [ Cảm ơn cậu, tôi sẻ cố gắng hơn]
Chỉ vài giây tin nhắn hiện lên.
- [ bạn không nên thức khuya đâu? Bạn ngủ sớm đi. Ngủ ngon]
- [ bạn cũng vậy].
Thiên Duy nới lòng mình ra, cơn đau thắt tim cũng dần tan biến. Cậu chìm vào trong giấc ngủ ngay lập tức.
Tại căn hộ Tư Nam. Tin nhắn “ bạn cũng vậy” hiện lên. Anh cười thầm rồi cất điện thoại chuẩn bị đi ngủ.
9h sáng, tại văn phong công ty.
Tư Nam nhớ đến tin nhắn” bạn cũng vậy” mà vui vẻ hẳn lên, miệng cứ cười như không thể ngừng lại. Thư ký An Anh đi theo sao cũng bất lực. Cô thư ký cũng chỉ mới vào nghề không lâu nên không có kinh nghiệm nhiều. Chính lúc đang thất nghiệp thì Tư Nam nhắn tin muốn tuyển dụng cô. Cô tự nhủ với lòng sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình.
Tư Nam nhớ gì đó quay lại bảo An Anh:
- An Anh, lát nữa chúng ta có hẹn với Lưu Tổng đúng không? Chị giúp tôi dời lại tý tôi muốn đến xem phim trường dự án mới.
- Vâng ạ.
Cả hai đi vội đến văn phòng. Tư Nam ngồi vào ghế lục gì đó trong ngăn kéo.
- Sếp, tôi ra ngoài đem tài liệu đến cho anh.
- Khoan đã. Tư Nam lấy trong ngăn kéo ra một vé mời của một buổi hội nghị tương đối lớn của các thư ký. Chị thăm gia hội nghị này lấy thêm kinh nghiệm.
An Anh nhìn Tư Nam, cảm giác rưng rưng, cảm động.
- Sếp, nó...
- Chị nhận đi, bồi dưỡng thêm chút nữa để sau này còn giúp đỡ tôi.
- Tôi cảm ơn sếp, tôi sẽ cố gắng hơn.
An Anh nhận tấm vé, cúi đầu cảm kích anh rồi bước ra ngoài.
Một lúc thì chị bước vào thông báo.
- Sếp có Thiên Duy đến tìm.
Tư Nam bật dậy ngay lập tức, khiến chị An Anh cũng giật mình.
Anh biết mình phản ứng thái quá liền ho he vài tiếng:
- Gọi cậu ta vào đây.
- Vâng.
Tư Nam ngôi xuống ra vẻ lạnh lùng. Hệ thống kế bên cũng nhìn anh với ánh mắt khinh thường.
- Ngươi lương tôi làm gì?
- / không có gì./
Thiên Duy bước vào, trên tay cầm bộ vest hôm bữa.
- Tôi đến trả lại bộ vest cho anh
Tư Nam nhìn bộ vest rồi nhìn ánh mắt lạnh nhạt của cậu, anh trầm tư rồi hỏi:
- Tôi làm gì khiến cậu ghét tôi à?
- .... không có. Cậu quay mặt đi không nhìn trực diện anh.
- Cậu không cần trả lại đâu size này không phải của tôi lấy lại tôi cũng không biết làm gì với nó.
- Anh có thể vứt đi.
- Cậu... nghĩ tôi nhiều tiền lắm à?
Thiên Duy như cứng họng, cậu nghĩ:
- { Anh còn chê mình ít tiền à}
- Tôi sẻ trả tiền.
- Nếu vậy mới tôi một bữa ăn đi.
Thiên Duy suy tư một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý. Tư Nam thầm cười, dựa lưng vào ghế.
- Cậu không được phép thất hứa. Vậy ngày mai tầm 10h được không?
- Theo anh vậy? Tôi ra ngoài trước.
- Đợi chút.
Tư nam lấy dự án phim từ trong ngăn kéo để trên bàn, anh nói:
- Đây là dự án mới của công ty ta. Cậu đến đó thử vai đi.
- Tôi... có thể sao.
- Biểu hiện của cậu ở Tình Trường rất tốt còn tốt hơn nam chính nữ chính, nghệ sĩ tiềm năng như vậy tôi nên bồi dưỡng.
Thiên Duy nghe thì nhớ đến tin nhắn tối qua. Bạn fan đó cũng nói điều tương tự nên khiến cậu nghi hoặc nhưng sau đó, cậu cũng trấn tĩnh. Tư Nam sẻ không bao giờ làm chuyện như vậy.
- Nè, cậu có đi không
Thiên Duy cầm dự án lên, ôm chặt vào người:
- Tôi sẽ cố gắng, cảm ơn anh.
Rồi cậu chào rồi đi ra ngoài. Tư Nam thầm cười ấm áp. An Anh bước vào nhìn thấy cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Cô cười thầm rồi nghĩ:
- { Xem ra, Sếp mình cũng biết yêu rồi.}