Chương : 19
“Phu nhân, cô có biết Lộ tổng trong công ty gặp bao nhiêu khó khăn không, bốn bề đều là địch. Hắn đối mặt rất nhiều thứ, vậy mà cô không chỉ không giúp hắn mà còn vì chuyện tình cảm trai gái, mặc kệ hắn, vì chút tình yêu nhỏ bé của mình mà huỷ hoại Lộ tổng.”
“Cô dựa vào Lộ tổng, nhưng lại dùng dây leo của mình để giết Lộ tổng.” Hoa hải đường không những bám vào người khác, mà còn muốn hấp thu dinh dưỡng, giết chết những thứ mà nó bám vào.
Phù Gia mờ mịt nhìn Vệ An Huyên: “Cô đang nói cái gì vậy, gì mà trả giá rất nhiều vì tôi a?”
Vệ An Huyên nghĩ thầm, Lộ Thiệu Quân vì để lấy lại video, đã phải hy sinh một nửa cổ phần, làm cho tình hình Lộ Thiệu Quân càng trở nên cam go hơn.
Nhưng nghĩ đến cái video kia là cô với Lộ Thiệu Quân, dường như không có lý do gì để chỉ trích Lý Y Y.
Vệ An Huyên ba ba ba nói một tràng dài. Phù Gia không phản ứng, thậm chí có hơi muốn đi WC.
Cô vừa xuống giường chuẩn bị đi WC, Vệ An Huyên liền vươn tay ngăn cản Phù Gia: “Phu nhân, cô đi đâu đó, chúng ta đang nói chuyện mà.”
Là một người bệnh, sao có thể linh hoạt né được hành động của Vệ An Huyên. Phù Gia trượt chân, sau đó ai da một tiếng: “A, tôi ngã rồi.”
Hệ thống thấy Phù Gia té, không khỏi khen một câu: “Quả là một cái trà xanh biểu*.”
*Trà xanh biểu (green tea bitch- 绿茶婊): ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thật ra rất thủ đoạn và đầy toan tính.
Quả thật là chuyện mà nữ phụ ác độc sẽ làm nha.
“Cô đang làm gì hả?” Khi Lộ Thiệu Quân tới gần, từ góc độ của hắn nhìn thấy Vệ An Huyên đẩy Y Y ngã xuống đất.
Nét mặt Lộ Thiệu Quân thay đổi, trực tiếp đẩy Vệ An Huyên ra, eo Vệ An Huyên bị đập vào chốt cửa. Khuôn mặt nhăn nhó vì đau, hít hà một hơi.
Mà lực chú ý của Lộ Thiệu Quân hoàn toàn đặt trên người Phù Gia, hắn cuống quít kiểm tra: “Em có bị đau chỗ nào hay không?”
Phù Gia đứng lên: “Không có gì, chỉ là trượt chân thôi.”
Thấy Phù Gia thực sự không có việc gì, Lộ Thiệu Quân mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhìn về phía đầu sỏ gây tội: “Vệ bí thư, cô đang làm gì?”
Eo Vệ An Huyên đau đến không đứng thẳng được, sự đối xử khác nhau càng xát thêm muối vào lòng cô.
Có thể nói, tình yêu của Vệ An Huyên chính là gặp đau khổ trong suốt một chặng đường dài, cũng may cuối cùng khổ tận cam lai*.
*Khổ tận cam lai- 苦盡甘來: nghĩa là khó khăn khổ cực đã qua hạnh phúc sẽ đến. Tương tự như câu: âm cực dương hồi, bĩ cực thái lai.
Bị người mình thích hiểu lầm, Vệ An Huyên chua xót không nói nên lời, hơn nữa đối phương vẫn luôn tin tưởng Lý Y Y: “Tôi chẳng làm gì hết, cũng không có đẩy phu nhân.”
Lộ Thiệu Quân thẳng thừng nói: “Tôi có mắt, tôi tự mình thấy được đã xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, tôi đã nói rồi, cô không có việc gì thì đừng chạy tới bệnh viện.”
Vệ An Huyên thở phì phò nói: “Tôi tra ra được người gọi cảnh sát là phu nhân, cho nên mới đến đây hỏi một chút.”
Lộ Thiệu Quân sửng sốt. Hồi lâu không kịp phản ứng lại, hắn nhìn khuôn mặt ốm yếu xanh của Phù Gia: “Là em tố cáo?”
Ánh mắt Phù Gia trong veo như cũ, bên trong không có áy náy hay sợ hãi, trong veo đến mức không chứa nổi một vật: “Phải, là em gọi điện thoại, em không tìm thấy anh, chỉ có thể gọi cảnh sát.”
Trong lúc nhất thời, Lộ Thiệu Quân cũng không biết nên nói cái gì trước tiên?
Cuối cùng Lộ Thiệu Quân vuốt mặt một cái: “Y Y, thực xin lỗi, chuyện này anh thực xin lỗi em.”
Vệ An Huyên khiếp sợ nhìn Lộ Thiệu Quân. Tại sao đến lúc này Lộ Thiệu Quân vẫn bênh vực Lý Y Y chứ. Rõ ràng Lộ Thiệu Quân gặp khó khăn, nhưng vì sao vẫn là như thế. Lúc ấy ở cục cảnh sát, khó xử cỡ nào, sao hắn không tức giận, thậm chí còn không nỡ trách cứ Lý Y Y.
Cô và Lý Y Y lúc nào cũng khác nhau.
Vì ngoài ý muốn mà bọn họ xảy ra chuyện tình ngắn ngủi, thế nhưng trong lòng Lộ Thiệu Quân vẫn chỉ có Lý Y Y.
“Cô dựa vào Lộ tổng, nhưng lại dùng dây leo của mình để giết Lộ tổng.” Hoa hải đường không những bám vào người khác, mà còn muốn hấp thu dinh dưỡng, giết chết những thứ mà nó bám vào.
Phù Gia mờ mịt nhìn Vệ An Huyên: “Cô đang nói cái gì vậy, gì mà trả giá rất nhiều vì tôi a?”
Vệ An Huyên nghĩ thầm, Lộ Thiệu Quân vì để lấy lại video, đã phải hy sinh một nửa cổ phần, làm cho tình hình Lộ Thiệu Quân càng trở nên cam go hơn.
Nhưng nghĩ đến cái video kia là cô với Lộ Thiệu Quân, dường như không có lý do gì để chỉ trích Lý Y Y.
Vệ An Huyên ba ba ba nói một tràng dài. Phù Gia không phản ứng, thậm chí có hơi muốn đi WC.
Cô vừa xuống giường chuẩn bị đi WC, Vệ An Huyên liền vươn tay ngăn cản Phù Gia: “Phu nhân, cô đi đâu đó, chúng ta đang nói chuyện mà.”
Là một người bệnh, sao có thể linh hoạt né được hành động của Vệ An Huyên. Phù Gia trượt chân, sau đó ai da một tiếng: “A, tôi ngã rồi.”
Hệ thống thấy Phù Gia té, không khỏi khen một câu: “Quả là một cái trà xanh biểu*.”
*Trà xanh biểu (green tea bitch- 绿茶婊): ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thật ra rất thủ đoạn và đầy toan tính.
Quả thật là chuyện mà nữ phụ ác độc sẽ làm nha.
“Cô đang làm gì hả?” Khi Lộ Thiệu Quân tới gần, từ góc độ của hắn nhìn thấy Vệ An Huyên đẩy Y Y ngã xuống đất.
Nét mặt Lộ Thiệu Quân thay đổi, trực tiếp đẩy Vệ An Huyên ra, eo Vệ An Huyên bị đập vào chốt cửa. Khuôn mặt nhăn nhó vì đau, hít hà một hơi.
Mà lực chú ý của Lộ Thiệu Quân hoàn toàn đặt trên người Phù Gia, hắn cuống quít kiểm tra: “Em có bị đau chỗ nào hay không?”
Phù Gia đứng lên: “Không có gì, chỉ là trượt chân thôi.”
Thấy Phù Gia thực sự không có việc gì, Lộ Thiệu Quân mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhìn về phía đầu sỏ gây tội: “Vệ bí thư, cô đang làm gì?”
Eo Vệ An Huyên đau đến không đứng thẳng được, sự đối xử khác nhau càng xát thêm muối vào lòng cô.
Có thể nói, tình yêu của Vệ An Huyên chính là gặp đau khổ trong suốt một chặng đường dài, cũng may cuối cùng khổ tận cam lai*.
*Khổ tận cam lai- 苦盡甘來: nghĩa là khó khăn khổ cực đã qua hạnh phúc sẽ đến. Tương tự như câu: âm cực dương hồi, bĩ cực thái lai.
Bị người mình thích hiểu lầm, Vệ An Huyên chua xót không nói nên lời, hơn nữa đối phương vẫn luôn tin tưởng Lý Y Y: “Tôi chẳng làm gì hết, cũng không có đẩy phu nhân.”
Lộ Thiệu Quân thẳng thừng nói: “Tôi có mắt, tôi tự mình thấy được đã xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, tôi đã nói rồi, cô không có việc gì thì đừng chạy tới bệnh viện.”
Vệ An Huyên thở phì phò nói: “Tôi tra ra được người gọi cảnh sát là phu nhân, cho nên mới đến đây hỏi một chút.”
Lộ Thiệu Quân sửng sốt. Hồi lâu không kịp phản ứng lại, hắn nhìn khuôn mặt ốm yếu xanh của Phù Gia: “Là em tố cáo?”
Ánh mắt Phù Gia trong veo như cũ, bên trong không có áy náy hay sợ hãi, trong veo đến mức không chứa nổi một vật: “Phải, là em gọi điện thoại, em không tìm thấy anh, chỉ có thể gọi cảnh sát.”
Trong lúc nhất thời, Lộ Thiệu Quân cũng không biết nên nói cái gì trước tiên?
Cuối cùng Lộ Thiệu Quân vuốt mặt một cái: “Y Y, thực xin lỗi, chuyện này anh thực xin lỗi em.”
Vệ An Huyên khiếp sợ nhìn Lộ Thiệu Quân. Tại sao đến lúc này Lộ Thiệu Quân vẫn bênh vực Lý Y Y chứ. Rõ ràng Lộ Thiệu Quân gặp khó khăn, nhưng vì sao vẫn là như thế. Lúc ấy ở cục cảnh sát, khó xử cỡ nào, sao hắn không tức giận, thậm chí còn không nỡ trách cứ Lý Y Y.
Cô và Lý Y Y lúc nào cũng khác nhau.
Vì ngoài ý muốn mà bọn họ xảy ra chuyện tình ngắn ngủi, thế nhưng trong lòng Lộ Thiệu Quân vẫn chỉ có Lý Y Y.