Chương : 42
Hiện giờ Vệ An Huyên hết sức hối hận, không nên nói chuyện cô mang thai ra, sự do dự trong tiềm thức đã cho cô biết đáp án, nhưng cô vẫn ôm tâm lý may mắn.
Biết đâu, biết đâu được, Lộ Thiệu Quân để ý tới đứa nhỏ, chào đón đứa nhỏ. Thế nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Có lẽ Lộ Thiệu Quân cũng ý thức được việc để một cô gái đi phá thai có hơi quá đáng, thế là hắn kiềm chế lại cảm xúc và giọng nói: “Ngoan ngoãn nghe lời đi, cô cũng thấy được tình hình bây giờ của tôi như nào mà, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào công việc. Cô sớm đi phá thai đi, sẽ hạn chế được tổn thương tới cơ thể.”
Ý thức được hành vi quá đáng, nhưng vẫn kiên quyết thực hiện.
Vệ An Huyên một câu cũng không muốn nói với Lộ Thiệu Quân. Hiện giờ cô rất sợ, rất hoang mang, sợ Lộ Thiệu Quân sẽ đưa cô lên bàn giải phẫu.
Vệ An Huyên loạng choạng muốn chạy khỏi văn phòng, Lộ Thiệu Quân lập tức đứng dậy giữ cô lại: “Tóm lại cô muốn làm gì, cô có thể nghe lời chút không.”
Vệ An Huyên suy sụp hét lên: “Tôi không thể, anh muốn giết con của chúng ta, còn muốn tôi nghe lời anh sao. Lộ Thiệu Quân, tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối sẽ không phá thai.”
Lời nói dễ nghe hay khó nghe Lộ Thiệu Quân cũng đã nói hết rồi, bắt đầu bực mình. Nếu cô không chủ động đi phá thai, vậy thì Lộ Thiệu Quân chỉ có thể mạnh mẽ bắt ép.
Tổng tài bá đạo sở dĩ được kêu là tổng tài bá đạo, bởi vì bá đạo a, sẽ không cố kỵ đến suy nghĩ của người phụ nữ của mình.
Lộ Thiệu Quân lấy tốc độ nhanh nhất bố trí một cái bệnh viện tư nhân, cần cấp tốc giải quyết đứa nhỏ trong bụng Vệ An Huyên. Một tiếng thôi cũng đủ giải quyết bào thai nhỏ trong bụng rồi.
Hắn cương quyết dẫn Vệ An Huyên tới bệnh viện, chẳng đếm xỉa đến việc Vệ An Huyên vùng vẫy, bất chấp cô khóc lóc thảm hại, tuyệt vọng, cũng mạnh mẽ cưỡng bức đem đi.
Nếu Vệ An Huyên giãy giụa, khiến đứa trẻ bị sảy mất, vậy thì trăm sông đổ về một biển, dù sao kết quả cuối cùng chính là bỏ đứa nhỏ.
Đó là lý do vì sao nội tâm Lộ Thiệu Quân không hề dao động, lạnh lùng tuyệt tình.
Vệ An Huyên tuyệt vọng đến mức chửi rủa Lộ Thiệu Quân: “Kẻ giết người, anh nhất định sẽ gặp báo ứng, anh nhất định sẽ gặp báo ứng.”
Lộ Thiệu Quân cau mày, kêu người nhanh chóng xách Vệ An Huyên lên xe, bản thân hắn cũng lên xe theo.
Phải tận mắt nhìn Vệ An Huyên vào phòng giải phẫu mới được.
Vệ An Huyên bị tiêm thuốc mê, đến khi tỉnh lại, mọi chuyện đều đã ổn thỏa.
Ánh mắt Vệ An Huyên ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà, cả người im lặng giống như đã mất đi linh hồn.
Lộ Thiệu Quân nói: “Cô tự chăm sóc bản thân cho tốt đi, muốn gì thì trực tiếp nói với hộ sĩ.”
Nghe thấy giọng nói của Lộ Thiệu Quân, ánh mắt Vệ An Huyên xoay tròn, đình trệ, máy móc quay đầu nhìn Lộ Thiệu Quân. Bỗng nhiên cô dùng sức, đưa tay tát Lộ Thiệu Quân một cái, đồng thời còn dùng móng tay cào mặt Lộ Thiệu Quân.
“Hung thủ giết người, trả con lại cho tôi, trả con lại cho tôi.”
Lộ Thiệu Quân nhất thời không để ý, bị tát một cái, trên mặt đau rát, nét mặt Lộ Thiệu Quân âm u, nắm lấy tay Vệ An Huyên: “Cô làm cái gì vậy hả?”
Vệ An Huyên cảm giác tuyến lệ của mình khô khốc, đến nỗi khóc cũng khóc không được. Cô bi thương rên rỉ, tựa như sói mẹ mất đi ấu tể, vô cùng đau đớn, thống khổ.
Lộ Thiệu Quân bất giác thả lỏng tay Vệ An Huyên, sững sờ nhìn Vệ An Huyên đau khổ, đáy lòng hơi chua xót, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Cách một cánh cửa, cũng nghe được âm thanh rên rỉ, khóc nỉ non bên trong.
Tình cảm giữa Lộ Thiệu Quân với Vệ An Huyên rơi vào chiến tranh lạnh, nhất là Vệ An Huyên, bị ngược đến nỗi cực kỳ đau khổ.
Không chỉ có nỗi đau mất đi đứa con, mà ngay cả niềm tin cũng bị sụp đổ.
Biết đâu, biết đâu được, Lộ Thiệu Quân để ý tới đứa nhỏ, chào đón đứa nhỏ. Thế nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Có lẽ Lộ Thiệu Quân cũng ý thức được việc để một cô gái đi phá thai có hơi quá đáng, thế là hắn kiềm chế lại cảm xúc và giọng nói: “Ngoan ngoãn nghe lời đi, cô cũng thấy được tình hình bây giờ của tôi như nào mà, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào công việc. Cô sớm đi phá thai đi, sẽ hạn chế được tổn thương tới cơ thể.”
Ý thức được hành vi quá đáng, nhưng vẫn kiên quyết thực hiện.
Vệ An Huyên một câu cũng không muốn nói với Lộ Thiệu Quân. Hiện giờ cô rất sợ, rất hoang mang, sợ Lộ Thiệu Quân sẽ đưa cô lên bàn giải phẫu.
Vệ An Huyên loạng choạng muốn chạy khỏi văn phòng, Lộ Thiệu Quân lập tức đứng dậy giữ cô lại: “Tóm lại cô muốn làm gì, cô có thể nghe lời chút không.”
Vệ An Huyên suy sụp hét lên: “Tôi không thể, anh muốn giết con của chúng ta, còn muốn tôi nghe lời anh sao. Lộ Thiệu Quân, tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối sẽ không phá thai.”
Lời nói dễ nghe hay khó nghe Lộ Thiệu Quân cũng đã nói hết rồi, bắt đầu bực mình. Nếu cô không chủ động đi phá thai, vậy thì Lộ Thiệu Quân chỉ có thể mạnh mẽ bắt ép.
Tổng tài bá đạo sở dĩ được kêu là tổng tài bá đạo, bởi vì bá đạo a, sẽ không cố kỵ đến suy nghĩ của người phụ nữ của mình.
Lộ Thiệu Quân lấy tốc độ nhanh nhất bố trí một cái bệnh viện tư nhân, cần cấp tốc giải quyết đứa nhỏ trong bụng Vệ An Huyên. Một tiếng thôi cũng đủ giải quyết bào thai nhỏ trong bụng rồi.
Hắn cương quyết dẫn Vệ An Huyên tới bệnh viện, chẳng đếm xỉa đến việc Vệ An Huyên vùng vẫy, bất chấp cô khóc lóc thảm hại, tuyệt vọng, cũng mạnh mẽ cưỡng bức đem đi.
Nếu Vệ An Huyên giãy giụa, khiến đứa trẻ bị sảy mất, vậy thì trăm sông đổ về một biển, dù sao kết quả cuối cùng chính là bỏ đứa nhỏ.
Đó là lý do vì sao nội tâm Lộ Thiệu Quân không hề dao động, lạnh lùng tuyệt tình.
Vệ An Huyên tuyệt vọng đến mức chửi rủa Lộ Thiệu Quân: “Kẻ giết người, anh nhất định sẽ gặp báo ứng, anh nhất định sẽ gặp báo ứng.”
Lộ Thiệu Quân cau mày, kêu người nhanh chóng xách Vệ An Huyên lên xe, bản thân hắn cũng lên xe theo.
Phải tận mắt nhìn Vệ An Huyên vào phòng giải phẫu mới được.
Vệ An Huyên bị tiêm thuốc mê, đến khi tỉnh lại, mọi chuyện đều đã ổn thỏa.
Ánh mắt Vệ An Huyên ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà, cả người im lặng giống như đã mất đi linh hồn.
Lộ Thiệu Quân nói: “Cô tự chăm sóc bản thân cho tốt đi, muốn gì thì trực tiếp nói với hộ sĩ.”
Nghe thấy giọng nói của Lộ Thiệu Quân, ánh mắt Vệ An Huyên xoay tròn, đình trệ, máy móc quay đầu nhìn Lộ Thiệu Quân. Bỗng nhiên cô dùng sức, đưa tay tát Lộ Thiệu Quân một cái, đồng thời còn dùng móng tay cào mặt Lộ Thiệu Quân.
“Hung thủ giết người, trả con lại cho tôi, trả con lại cho tôi.”
Lộ Thiệu Quân nhất thời không để ý, bị tát một cái, trên mặt đau rát, nét mặt Lộ Thiệu Quân âm u, nắm lấy tay Vệ An Huyên: “Cô làm cái gì vậy hả?”
Vệ An Huyên cảm giác tuyến lệ của mình khô khốc, đến nỗi khóc cũng khóc không được. Cô bi thương rên rỉ, tựa như sói mẹ mất đi ấu tể, vô cùng đau đớn, thống khổ.
Lộ Thiệu Quân bất giác thả lỏng tay Vệ An Huyên, sững sờ nhìn Vệ An Huyên đau khổ, đáy lòng hơi chua xót, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Cách một cánh cửa, cũng nghe được âm thanh rên rỉ, khóc nỉ non bên trong.
Tình cảm giữa Lộ Thiệu Quân với Vệ An Huyên rơi vào chiến tranh lạnh, nhất là Vệ An Huyên, bị ngược đến nỗi cực kỳ đau khổ.
Không chỉ có nỗi đau mất đi đứa con, mà ngay cả niềm tin cũng bị sụp đổ.