Chương : 47
Quan hệ tới lợi ích quốc gia, người bên trên hành động nhanh chóng. Rất nhanh đã có tình nguyện viên tới viện nghiên cứu, hơn nữa còn là ba nhóm đối chứng (đại khái là có 3 nhóm được lập ra để so sánh hiệu quả của thuốc như nào).
Có khá nhiều người trong mỗi nhóm đối chứng.
Mỗi người tình nguyện được ở trong phòng riêng biệt, mỗi ngày cứ tới giờ thì uống đúng số lượng thuốc theo quy định. Thậm chí còn được đảm bảo chất dinh dưỡng và tâm trạng thoải mái cho bệnh nhân.
Mỗi ngày đều có người truyền tai bên tình nguyện viên rằng, thuốc này có tác dụng thật đó. Phải trải qua biết bao gian nan mới nghiên cứu ra được.
Ngày ngày đều nói, những người tình nguyện nghe nhiều thì trong lòng cũng khó tránh khỏi sẽ dao động, dậy lên những làn sóng hy vọng. Vạn nhất, vạn nhất nó thật sự có tác dụng thì sao?
Một khi trong lòng có hy vọng, thì trái tim đã dập tắt sẽ từ từ cháy lại từ đống tro tàn. Một khi người có lòng dạ, thì làm ít công to*.
*Làm ít công to: là thành ngữ của TQ, có nghĩa là khi bạn chỉ dùng 1 nửa nỗ lực thì hiệu quả được nhân đôi. Mô tả những thứ tuy bạn chỉ bỏ ra chút ít nỗ lực nhưng lại nhận được thành quả to lớn.
Có rất nhiều tình nguyện viên đến viện nghiên cứu. Thế nên mọi chuyện bên trong lẫn bên ngoài đều phải chú ý, vừa đề phòng nội bộ viện nghiên cứu xảy ra vấn đề, vừa phòng ngừa người bên ngoài dòm ngó bên trong viện nghiên cứu.
Ngày ngày vội đến chân không chạm đất, có quá nhiều thứ cần phải để ý.
Những lúc bận rộn, có ánh mắt nhìn hắn chăm chú, tựa như ánh đèn pha. Cho dù hắn giấu mình trong đám người, thì vẫn có thể chính xác tìm thấy hắn.
Trong lòng Tiêu An có chút muốn mắng người, đôi mắt của cô là để theo dõi tôi hả?
Tiêu An nhìn qua Phù Gia, ngay tức khắc, Phù Gia nở nụ cười với Tiêu An. Cái nụ cười vui vẻ này khiến tóc gáy cả người Tiêu An đều dựng lên, hắn nhanh chóng né tránh ánh mắt của Phù Gia.
Phù Gia:???
Sao vậy ta?
Không thể nào, sao lại có người sợ mình cơ chứ?
Người ta chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm thôi mà!
Theo thời gian, bệnh tình của tình nguyện viên có sự cải thiện rõ rệt ở các mức độ khác nhau. Nhất là người có bệnh trạng nhẹ, bình phục nhanh nhất.
Chậm nhất là thời kì cuối, các khối u ác tính vốn dĩ rất khó điều trị.
Nhưng sự chuyển biến tốt đẹp này vẫn khiến toàn thể viện nghiên cứu phấn khích. Dù sao họ cũng không ôm hy vọng với số thuốc này, nhưng khi thấy hiệu quả họ ngạc nhiên ngoài mong đợi.
Việc họ cần làm bây giờ đó là theo dõi bệnh nhân, xem tình trạng tiếp theo như nào.
Phó viện trưởng nắm tay Phù Gia: “Cảm ơn sự đóng góp của cô cho quốc gia. Cô đã trả giá quá nhiều cho nền y tế của đất nước.”
Phù Gia cười tít mắt: “Đây là chuyện tôi nên làm.” Bằng cách này, quốc gia chịu nuôi cô rồi nhỉ.
Vẻ mặt Tiêu An phức tạp nhìn những người tình nguyện, bọn họ đều rạng rỡ có lại niềm hy vọng, lại nhìn thấy phó viện trưởng vô thức nắm tay Phù Gia, giống như con chuột không nhận ra con mèo to bự vô cùng nguy hiểm.
Hắn hận không thể đi lên đẩy tay hai người ra, nhưng may là nhịn được.
Viện trưởng rất vui vẻ: “Sau khi thuốc được đưa vào sử dụng trên thị trường, chúng ta sẽ trao tặng cô danh hiệu viện sĩ*, với sẽ chia cô một phần cổ phần. Lý tiểu thư, cô còn yêu cầu gì khác không?”
*Viện sĩ: là một danh từ, hiện tại ở Việt Nam từ này bao gồm các nghĩa: Viện sĩ của viện hàn lâm khoa học. Danh hiệu này được bầu chứ không phải được kết nạp. Đây là một danh hiệu vô cùng cao quý.
Phù Gia lập tức nói: “Có có, tôi muốn Tiêu An bồi tôi ngủ.”
Mọi người:…
Nhất thời, quang cảnh vô cùng yên tĩnh, không một tiếng quạ.
Trong tích tắc, ánh mắt mọi người dồn hết lên người Tiêu An, hắn trở thành chàng trai sáng chói nhất toàn trường.
Tiêu An gần như nhảy dựng lên, phản bác gay gắt: “Không thể.”
Phó viện trưởng vuốt quả đầu lưa thưa vài sợi tóc, nói với Phù Gia: “Cô xem tôi thành lão baby đi, được không?”
Phù Gia lạnh lùng nói: “Tôi không thích lão baby.”
Viện trưởng nói: “Mọi chuyện đều có thể thương lượng được, từ từ nói a.”
Viện trưởng và phó viện trưởng kéo lấy Tiêu An đang kháng cự đi, những người còn lại đều ẩn ý nhìn Phù Gia.
Có khá nhiều người trong mỗi nhóm đối chứng.
Mỗi người tình nguyện được ở trong phòng riêng biệt, mỗi ngày cứ tới giờ thì uống đúng số lượng thuốc theo quy định. Thậm chí còn được đảm bảo chất dinh dưỡng và tâm trạng thoải mái cho bệnh nhân.
Mỗi ngày đều có người truyền tai bên tình nguyện viên rằng, thuốc này có tác dụng thật đó. Phải trải qua biết bao gian nan mới nghiên cứu ra được.
Ngày ngày đều nói, những người tình nguyện nghe nhiều thì trong lòng cũng khó tránh khỏi sẽ dao động, dậy lên những làn sóng hy vọng. Vạn nhất, vạn nhất nó thật sự có tác dụng thì sao?
Một khi trong lòng có hy vọng, thì trái tim đã dập tắt sẽ từ từ cháy lại từ đống tro tàn. Một khi người có lòng dạ, thì làm ít công to*.
*Làm ít công to: là thành ngữ của TQ, có nghĩa là khi bạn chỉ dùng 1 nửa nỗ lực thì hiệu quả được nhân đôi. Mô tả những thứ tuy bạn chỉ bỏ ra chút ít nỗ lực nhưng lại nhận được thành quả to lớn.
Có rất nhiều tình nguyện viên đến viện nghiên cứu. Thế nên mọi chuyện bên trong lẫn bên ngoài đều phải chú ý, vừa đề phòng nội bộ viện nghiên cứu xảy ra vấn đề, vừa phòng ngừa người bên ngoài dòm ngó bên trong viện nghiên cứu.
Ngày ngày vội đến chân không chạm đất, có quá nhiều thứ cần phải để ý.
Những lúc bận rộn, có ánh mắt nhìn hắn chăm chú, tựa như ánh đèn pha. Cho dù hắn giấu mình trong đám người, thì vẫn có thể chính xác tìm thấy hắn.
Trong lòng Tiêu An có chút muốn mắng người, đôi mắt của cô là để theo dõi tôi hả?
Tiêu An nhìn qua Phù Gia, ngay tức khắc, Phù Gia nở nụ cười với Tiêu An. Cái nụ cười vui vẻ này khiến tóc gáy cả người Tiêu An đều dựng lên, hắn nhanh chóng né tránh ánh mắt của Phù Gia.
Phù Gia:???
Sao vậy ta?
Không thể nào, sao lại có người sợ mình cơ chứ?
Người ta chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm thôi mà!
Theo thời gian, bệnh tình của tình nguyện viên có sự cải thiện rõ rệt ở các mức độ khác nhau. Nhất là người có bệnh trạng nhẹ, bình phục nhanh nhất.
Chậm nhất là thời kì cuối, các khối u ác tính vốn dĩ rất khó điều trị.
Nhưng sự chuyển biến tốt đẹp này vẫn khiến toàn thể viện nghiên cứu phấn khích. Dù sao họ cũng không ôm hy vọng với số thuốc này, nhưng khi thấy hiệu quả họ ngạc nhiên ngoài mong đợi.
Việc họ cần làm bây giờ đó là theo dõi bệnh nhân, xem tình trạng tiếp theo như nào.
Phó viện trưởng nắm tay Phù Gia: “Cảm ơn sự đóng góp của cô cho quốc gia. Cô đã trả giá quá nhiều cho nền y tế của đất nước.”
Phù Gia cười tít mắt: “Đây là chuyện tôi nên làm.” Bằng cách này, quốc gia chịu nuôi cô rồi nhỉ.
Vẻ mặt Tiêu An phức tạp nhìn những người tình nguyện, bọn họ đều rạng rỡ có lại niềm hy vọng, lại nhìn thấy phó viện trưởng vô thức nắm tay Phù Gia, giống như con chuột không nhận ra con mèo to bự vô cùng nguy hiểm.
Hắn hận không thể đi lên đẩy tay hai người ra, nhưng may là nhịn được.
Viện trưởng rất vui vẻ: “Sau khi thuốc được đưa vào sử dụng trên thị trường, chúng ta sẽ trao tặng cô danh hiệu viện sĩ*, với sẽ chia cô một phần cổ phần. Lý tiểu thư, cô còn yêu cầu gì khác không?”
*Viện sĩ: là một danh từ, hiện tại ở Việt Nam từ này bao gồm các nghĩa: Viện sĩ của viện hàn lâm khoa học. Danh hiệu này được bầu chứ không phải được kết nạp. Đây là một danh hiệu vô cùng cao quý.
Phù Gia lập tức nói: “Có có, tôi muốn Tiêu An bồi tôi ngủ.”
Mọi người:…
Nhất thời, quang cảnh vô cùng yên tĩnh, không một tiếng quạ.
Trong tích tắc, ánh mắt mọi người dồn hết lên người Tiêu An, hắn trở thành chàng trai sáng chói nhất toàn trường.
Tiêu An gần như nhảy dựng lên, phản bác gay gắt: “Không thể.”
Phó viện trưởng vuốt quả đầu lưa thưa vài sợi tóc, nói với Phù Gia: “Cô xem tôi thành lão baby đi, được không?”
Phù Gia lạnh lùng nói: “Tôi không thích lão baby.”
Viện trưởng nói: “Mọi chuyện đều có thể thương lượng được, từ từ nói a.”
Viện trưởng và phó viện trưởng kéo lấy Tiêu An đang kháng cự đi, những người còn lại đều ẩn ý nhìn Phù Gia.