Chương 17: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Của Đại Lão (17)
Không đợi cô phục hồi tinh thần lại, đầu ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của nam nhân đột nhiên dán lên đôi môi như cánh hoa của cô.Nhẹ nhàng phất một cái, lau sạch siro caramel còn dư lại nơi khóe miệng.Cười nhẹ đưa vào trong miệng mình nếm thử.Đôi môi mỏng thoáng chốc gợi lên độ cong ẩn ẩn tùy tiện: "Ừm, quả thực rất ngọt."Mà, không chỉ siro caramel ngọt."..."Hạng Tinh ngơ ngẩn nhìn Lục Thiệu Khiêm.Lại như ý thức được gì, đột nhiên rất khẩn trương vươn bàn tay nhỏ, gắt gao nắm chặt lấy cổ áo nam nhân.Khuôn mặt kiều diễm đột nhiên gần sát vào mà đến, nghiêm túc, lại lo lắng mà nhìn chằm chằm đôi môi đỏ của hắn mím thành một độ cong.Lục Thiệu Khiêm bị hành động bất thình lình của cô nhìn đến có chút nghi hoặc, mày kiếm có chút nhíu lại: "Làm sao vậy?""Thiệu Khiêm, anh không thể ăn nhanh như vậy."Hạng Tinh nhướng mi tâm xinh đẹp, đáy mắt mềm mại tràn đầy lo lắng, "Vạn nhất thật sự có độc, hơn nữa là độc không phát tác nhanh như vậy thì làm sao bây giờ?""...A?"Lục Thiệu Khiêm khó được mà kinh ngạc.Phản ứng lại, không khỏi buồn cười, hơi rũ mắt xuống, thấp giọng cười nhẹ vài tiếng.Cười đến vẻ mặt Hạng Tinh dấu chấm hỏi.Vì sao lại muốn cười nhỉ?Áp Áp đã từng nói qua, trong kịch cổ trang chính là có loại độc này, sẽ từ từ phát tác, làm người chậm rãi chết đi."...Cô nha."Lục Thiệu Khiêm bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, một hồi lâu, bỗng chốc siết chặt khuỷu tay, ôm tiểu gia hỏa ngốc ngốc vào trong lòng.Nhẹ vỗ về đầu nhỏ mềm mượt có cảm giác thật tốt kia, đôi mắt đen hiện ra ánh sáng đẹp đẽ.Sau một lúc lâu, bỗng cúi đầu xuống, áp đến vành tai nhỏ lộ ra phấn hồng nhàn nhạt.Nhẹ nhàng thổi* một chút.[* Nguyên văn là 轻轻地,口豖了一下, nếu có gì sai mong các bạn giúp đỡ.]Đột nhiên có chút ngứa, làm Hạng Tinh theo bản năng run nhẹ."Thiệu Khiêm?"Cô nghi hoặc mà thở nhẹ.Lại cảm giác được cánh tay mạnh mẽ kia lại vòng lấy ôm chặt hơn một chút."Cho dù bị độc chết, cũng là chết cùng cô."Bên tai truyền đến tiếng thì thầm khàn khàn, lộ ra ý vị khó có thể miêu tả, "Tôi rất vui lòng.""..."Hạng Tinh hoảng một chút.Lại nhanh chóng từ trong lồng ngực ấm áp kia đứng dậy, nhăn mày nhỏ, giơ tay gắt gao bưng kín miệng Lục Thiệu Khiêm."Thiệu Khiêm, không thể chết được."Cô ngắm nhìn anh, rất nghiêm túc lắc đầu."Hửm?"Đôi mắt nam nhân híp lại, lại nhẹ nhàng dời tầm mắt khỏi bàn tay nhỏ bé mềm mại kia.Cười đến càng thêm tùy tiện, "Cô không nỡ để tôi chết, đúng không?""Ừ."Hạng Tinh nặng nề mà gật đầu.Anh chết, cô sẽ không có đại sứ hưởng phúc.Anh không thể chết.Đương nhiên, mỗ đại sứ hưởng phúc sẽ không nghe thấy những tiếng lòng này."Được."Anh vui vẻ mà cong khóe môi, cười ra độ cong rực rỡ lóa mắt, suýt chút nữa lại làm tiểu gia hỏa hôn mê."Vậy từ nay về sau chúng ta không cần nói đề tài đen đủi này nữa." . Ra chương nhanh nhất tại ﹛ Trù