Chương : 16
Nửa đêm.
Hạ Kỳ Như lăn qua lộn lại trên giường hồi lâu vẫn không thể nào ngủ được, cứ mỗi lần nhắm mắt lại giọng nói cùng ánh mắt bi thương kia của hắn liền hiện về.
Rốt cuộc câu nói kia của hắn là gì?
Cái gì mà tự do chứ?
Cô càng nghĩ càng thấy có nhiều điểm không thích hợp, vì vậy sau một hồi mày mò nghiền ngẫm không ra, cô liền quyết định đi tìm bà ngoại mình hỏi cho ra nhẽ.
Ai biết cô vừa đặt chân xuống giường, sàn nhà xung quanh căn phòng liền biến thành hồ nước mênh mông sâu không thấy đáy chứ, đến lúc cô rụt chân lại thì đã quá muộn màng rồi.
Hạ Kỳ Như: "..."!!!!
Cứu mạng!!!!!!!!
Hạ Kỳ Như liều mạng đạp nước mà càng đạp càng chìm mới sợ, lại thêm tình huống bất ngờ nên lúc rơi xuống hồ nước cô có uống vài ngụm, vì vậy bây giờ bắt đầu xuất hiện tình trạng thiếu dưỡng khí.
Cô sắp chết rồi sao?
Hạ Kỳ Như vừa định dãy dụa liền bị cảnh tượng trước mặt làm cho sang chấn tâm lý.
Ở trong hồ nước này...có người!!!!
Là một cô gái trẻ, đầu cô ta hơi cúi xuống, trên người mặc một chiếc váy ngủ công chúa dài tới đầu gối, tóc dài trôi nổi trong nước vô cùng kinh dị, càng kinh dị hơn là...Hạ Kỳ Như đang bị hút về phía cô gái đó, bất kể cô dùng cách gì cũng không thể thoát khỏi cô ta được.
Sau khi chỉ còn cách cô gái kia một khoảng, một gương mặt giống cô như đúc từ từ hiện ra.
Lần này dùng đầu ngón chân cũng biết là ai giở trò rồi.
Hạ Kỳ Như nhịn không được mà chửi thề mấy câu.
Cướp một lần không được liền muốn cướp lần hai.
Mấy người không chán sao? Không chán sao?
Đây là thân thể của cô mà, làm ơn tôn trọng chính chủ một tý đi.
Hạ Kỳ Như muốn bình tĩnh, nhưng cô bình tĩnh không được, cô thực sự rất sợ cái cảm giác bốn phía đều là nước như thế này, nhất là khi cô vừa cúi đầu liền nhìn thấy một mảnh đen ngòm như miệng quái vật chuẩn bị đớp con mồi của mình vậy.
Mà ma nữ kia đã ở rất gần cô rồi...chỉ một chút nữa thôi, linh hồn của cô sẽ bị cô ta nuốt chửng.
Không được.
Hạ Kỳ Như không biết lấy sức lực ở đây ra mà đẩy cô gái kia ra xa mình, đồng thời cố gắng vùng vẫy thoát khỏi nơi này.
Cô cần trở về ngay lập tức.
Tuyệt đối không thể lần nào cũng bị bọn họ tính kế như thế được.
Cô nhất định phải sống.
"Bé con, đừng sợ."
Trong cơn hoảng hốt, một giọng nói của quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai cô, sau đó cô như cảm thấy ai đó đang ôm lấy mình từ từ bơi lên trên.
Mà cảm giác khó thở giống như bị ngạt nước của cô dần dần biến mất, Hạ Kỳ Như nghi hoặc nhìn xung quanh mình, nhưng bao quanh cô ngoài trừ nước và nước thì không còn gì nữa, thế nhưng cô vẫn xác định được có ai đó hoặc thứ gì đó đang đưa cô ra khỏi nơi này.
Hạ Kỳ Như thấy vậy liền không dãy dụa nữa, ngoan ngoãn để thứ đó đưa mình đi.
Ngay khi cô nghĩ rằng mình đã thoát thì ma nữ vốn đã bị đuổi đi thật xa kia lại đột nhiên lao đến mà xông thẳng vào cơ thể cô, sau đó thế giới xung quanh liền rơi vào bóng đen vô tận.
Bụp.
Cốp.
Vừa rời khỏi mặt nước, cả người Hạ Kỳ Như liền từ trên giường ngã xuống sàn nhà, đầu cô theo quán tính đập xuống sàn một cái, vừa nghe thôi cũng thấy đau rồi.
Sau khi ngã xuống cô bất động ở đó một lúc lâu mới lồm cồm bò dậy, rồi lại yếu ớt đi tới bàn học của mình chậm chạp vẽ ra một lá bùa, tuy ban đầu tay cô hơi run còn hơi mất khống chế, nhưng sau một hồi cố gắng thì cũng vẽ được một lá bùa hoàn chỉnh, sau khi vẽ xong nét vẽ cuối cùng, cô hạ bút xuống rồi không chút do dự tự đập lá bùa lên người mình.
Aaaa!!!!
Một tiếng hét thảm vang lên, hồn ma tranh giành với cô liền bị đẩy ra ngoài.
- cô cũng sống dai thật đấy.
Hạ Kỳ Như chống một tay lên mặt bàn để ổn định thân thể, ánh mắt bình thản mà ung dung nhìn người đang nằm lăn lộn vì đau đớn ở dưới đất kia, tuy vẻ mặt lãnh đạm, nhưng ẩn sau đôi mắt kia lại tràn ngập lạnh lẽo cùng chết chóc.
Cô biết ngay người phụ nữ kia sẽ giở trò lên thân thể mình mà, chỉ là cô còn chưa kịp kiểm tra lại thân thể thì bà ta đã giành trước một bước, nhân lúc cô vừa sống lại, linh hồn còn yếu ớt mà âm mưu đẩy hồn cô ra khỏi thân thể này, thậm chí là muốn dùng hồn cô để bồi bổ cho con gái bà ta.
Nếu không có hắn, cô còn thật sự đã chết rồi, nghĩ đến đây Hạ Kỳ Như hơi rũ mắt xuống.
Nguyễn Kỳ Như, bà Nguyễn vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác, đây là mấy người ép tôi mà thôi.
- Hạ Kỳ Như, cô nghĩ có thể giết được ta sao? Đừng hòng, ta sẽ không thể nào bị giết được.
- vậy sao?
Hạ Kỳ Như hơi cười nhạt, tiểu thư nhà họ Nguyễn giờ chỉ là một linh hồn lang thang, hoàn toàn không phải là đối thủ của cô nữa rồi, tiểu thư Nguyễn thị cũng nhận thức được điều này, cô ta vừa lùi ra sau vừa lớn tiếng nói.
- Hạ Kỳ Như, cô tưởng chỉ mình cô mới có người bảo vệ thôi sao? Cô nghĩ rằng người bảo vệ của cô sẽ mạnh hơn của tôi sao?
Người bảo vệ?
Động tác của Hạ Kỳ Như hơi ngừng lại một chút, nhưng cô chỉ trì hoãn đúng mấy giây rồi lại tiến lên phía trước.
- thử rồi mới biết được.
- cô không được tiến lại gần đây.
Hạ Kỳ Như vừa tiến lại gần, cả thân thể Nguyễn Kỳ Như liền như bị lửa đốt, đau đớn mà dãy dụa trên sàn nhà, cô ta muốn bỏ chạy nhưng căn phòng này giống như có một bức tường trong suốt vậy, cô ta không tài nào thoát khỏi đây được.
Không...
...
- phụt....
Vị đạo sĩ đang bày trận ở bên này vì bị phản phệ mà phun ra mấy ngụm máu tươi, bà Nguyễn ở bên cạnh thấy vậy thì lo lắng.
- đại sư, thế nào rồi?
- phu nhân, con gái bà...con gái bà chết rồi...bị...bị linh hồn cô gái kia giết chết....
Đạo sĩ kia chưa nói xong lại nôn ra máu tiếp, bà Nguyễn nghe vậy liền kinh hoàng lùi ra sau rồi ngã ngồi xuống đất.
- cẩn thận...
Ông Nguyễn đứng ở bên vội đỡ bà ta dậy, nhưng mà bà Nguyễn vẫn ngồi bần thần ở dưới đất, vẻ mặt như mất hồn vậy, đạo sĩ kia cũng một vẻ mặt khiếp sợ.
- ta sống ở đời lâu như vậy nhưng chưa từng gặp linh hồn nào kỳ lạ như cô ta, con gái bà...căn bản không phải đối thủ của nó.
Thế nên bị giết là điều hiển nhiên.
Câu này vị đạo sĩ kia không nói ra miệng, tránh đả kích bà Nguyễn thêm trầm trọng, chiếm hồn đoạt xác để hồi sinh người chết vốn là thuật cấm, nhưng mà Vương Cường hắn vốn cũng chẳng phải đạo sĩ chân chính gì, việc chiếm hồn đoạt xác này hắn làm đã quen tay, thế nên khi bà Nguyễn hứa sẽ trả một khoản tiền lớn hắn lập tức đáp ứng mà không suy nghĩ nhiều.
Quả nhiên đi đêm lắm có ngày gặp ma, lần này hắn không chỉ đụng phải một linh hồn kỳ lạ mà còn là một linh hồn được thần linh bảo vệ.
Xem ra sau này lựa chọn khách hàng cũng phải cẩn thận hơn mới được.
"Đúng là vô dụng mà."
Vị đạo sỹ và vợ chồng họ Nguyễn không hề biết có hai người một đen một trắng đang ngồi xổm cạnh bọn họ, lúc thấy vị pháp sư thê thảm ngã ngồi dưới đất vì chịu phản phệ thì tiếc tuối chậc lưỡi một cái, vốn tưởng ông ta có thể xử lý được cái cô họ Hạ kia, giúp bọn họ xử lý được một phiền phức, ai biết được lại đỡ không nổi một chiêu của cô chứ.
Haiz...
Cứ tưởng là kim cương hóa ra lại là than hoạt tính.
Hạ Kỳ Như lăn qua lộn lại trên giường hồi lâu vẫn không thể nào ngủ được, cứ mỗi lần nhắm mắt lại giọng nói cùng ánh mắt bi thương kia của hắn liền hiện về.
Rốt cuộc câu nói kia của hắn là gì?
Cái gì mà tự do chứ?
Cô càng nghĩ càng thấy có nhiều điểm không thích hợp, vì vậy sau một hồi mày mò nghiền ngẫm không ra, cô liền quyết định đi tìm bà ngoại mình hỏi cho ra nhẽ.
Ai biết cô vừa đặt chân xuống giường, sàn nhà xung quanh căn phòng liền biến thành hồ nước mênh mông sâu không thấy đáy chứ, đến lúc cô rụt chân lại thì đã quá muộn màng rồi.
Hạ Kỳ Như: "..."!!!!
Cứu mạng!!!!!!!!
Hạ Kỳ Như liều mạng đạp nước mà càng đạp càng chìm mới sợ, lại thêm tình huống bất ngờ nên lúc rơi xuống hồ nước cô có uống vài ngụm, vì vậy bây giờ bắt đầu xuất hiện tình trạng thiếu dưỡng khí.
Cô sắp chết rồi sao?
Hạ Kỳ Như vừa định dãy dụa liền bị cảnh tượng trước mặt làm cho sang chấn tâm lý.
Ở trong hồ nước này...có người!!!!
Là một cô gái trẻ, đầu cô ta hơi cúi xuống, trên người mặc một chiếc váy ngủ công chúa dài tới đầu gối, tóc dài trôi nổi trong nước vô cùng kinh dị, càng kinh dị hơn là...Hạ Kỳ Như đang bị hút về phía cô gái đó, bất kể cô dùng cách gì cũng không thể thoát khỏi cô ta được.
Sau khi chỉ còn cách cô gái kia một khoảng, một gương mặt giống cô như đúc từ từ hiện ra.
Lần này dùng đầu ngón chân cũng biết là ai giở trò rồi.
Hạ Kỳ Như nhịn không được mà chửi thề mấy câu.
Cướp một lần không được liền muốn cướp lần hai.
Mấy người không chán sao? Không chán sao?
Đây là thân thể của cô mà, làm ơn tôn trọng chính chủ một tý đi.
Hạ Kỳ Như muốn bình tĩnh, nhưng cô bình tĩnh không được, cô thực sự rất sợ cái cảm giác bốn phía đều là nước như thế này, nhất là khi cô vừa cúi đầu liền nhìn thấy một mảnh đen ngòm như miệng quái vật chuẩn bị đớp con mồi của mình vậy.
Mà ma nữ kia đã ở rất gần cô rồi...chỉ một chút nữa thôi, linh hồn của cô sẽ bị cô ta nuốt chửng.
Không được.
Hạ Kỳ Như không biết lấy sức lực ở đây ra mà đẩy cô gái kia ra xa mình, đồng thời cố gắng vùng vẫy thoát khỏi nơi này.
Cô cần trở về ngay lập tức.
Tuyệt đối không thể lần nào cũng bị bọn họ tính kế như thế được.
Cô nhất định phải sống.
"Bé con, đừng sợ."
Trong cơn hoảng hốt, một giọng nói của quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai cô, sau đó cô như cảm thấy ai đó đang ôm lấy mình từ từ bơi lên trên.
Mà cảm giác khó thở giống như bị ngạt nước của cô dần dần biến mất, Hạ Kỳ Như nghi hoặc nhìn xung quanh mình, nhưng bao quanh cô ngoài trừ nước và nước thì không còn gì nữa, thế nhưng cô vẫn xác định được có ai đó hoặc thứ gì đó đang đưa cô ra khỏi nơi này.
Hạ Kỳ Như thấy vậy liền không dãy dụa nữa, ngoan ngoãn để thứ đó đưa mình đi.
Ngay khi cô nghĩ rằng mình đã thoát thì ma nữ vốn đã bị đuổi đi thật xa kia lại đột nhiên lao đến mà xông thẳng vào cơ thể cô, sau đó thế giới xung quanh liền rơi vào bóng đen vô tận.
Bụp.
Cốp.
Vừa rời khỏi mặt nước, cả người Hạ Kỳ Như liền từ trên giường ngã xuống sàn nhà, đầu cô theo quán tính đập xuống sàn một cái, vừa nghe thôi cũng thấy đau rồi.
Sau khi ngã xuống cô bất động ở đó một lúc lâu mới lồm cồm bò dậy, rồi lại yếu ớt đi tới bàn học của mình chậm chạp vẽ ra một lá bùa, tuy ban đầu tay cô hơi run còn hơi mất khống chế, nhưng sau một hồi cố gắng thì cũng vẽ được một lá bùa hoàn chỉnh, sau khi vẽ xong nét vẽ cuối cùng, cô hạ bút xuống rồi không chút do dự tự đập lá bùa lên người mình.
Aaaa!!!!
Một tiếng hét thảm vang lên, hồn ma tranh giành với cô liền bị đẩy ra ngoài.
- cô cũng sống dai thật đấy.
Hạ Kỳ Như chống một tay lên mặt bàn để ổn định thân thể, ánh mắt bình thản mà ung dung nhìn người đang nằm lăn lộn vì đau đớn ở dưới đất kia, tuy vẻ mặt lãnh đạm, nhưng ẩn sau đôi mắt kia lại tràn ngập lạnh lẽo cùng chết chóc.
Cô biết ngay người phụ nữ kia sẽ giở trò lên thân thể mình mà, chỉ là cô còn chưa kịp kiểm tra lại thân thể thì bà ta đã giành trước một bước, nhân lúc cô vừa sống lại, linh hồn còn yếu ớt mà âm mưu đẩy hồn cô ra khỏi thân thể này, thậm chí là muốn dùng hồn cô để bồi bổ cho con gái bà ta.
Nếu không có hắn, cô còn thật sự đã chết rồi, nghĩ đến đây Hạ Kỳ Như hơi rũ mắt xuống.
Nguyễn Kỳ Như, bà Nguyễn vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác, đây là mấy người ép tôi mà thôi.
- Hạ Kỳ Như, cô nghĩ có thể giết được ta sao? Đừng hòng, ta sẽ không thể nào bị giết được.
- vậy sao?
Hạ Kỳ Như hơi cười nhạt, tiểu thư nhà họ Nguyễn giờ chỉ là một linh hồn lang thang, hoàn toàn không phải là đối thủ của cô nữa rồi, tiểu thư Nguyễn thị cũng nhận thức được điều này, cô ta vừa lùi ra sau vừa lớn tiếng nói.
- Hạ Kỳ Như, cô tưởng chỉ mình cô mới có người bảo vệ thôi sao? Cô nghĩ rằng người bảo vệ của cô sẽ mạnh hơn của tôi sao?
Người bảo vệ?
Động tác của Hạ Kỳ Như hơi ngừng lại một chút, nhưng cô chỉ trì hoãn đúng mấy giây rồi lại tiến lên phía trước.
- thử rồi mới biết được.
- cô không được tiến lại gần đây.
Hạ Kỳ Như vừa tiến lại gần, cả thân thể Nguyễn Kỳ Như liền như bị lửa đốt, đau đớn mà dãy dụa trên sàn nhà, cô ta muốn bỏ chạy nhưng căn phòng này giống như có một bức tường trong suốt vậy, cô ta không tài nào thoát khỏi đây được.
Không...
...
- phụt....
Vị đạo sĩ đang bày trận ở bên này vì bị phản phệ mà phun ra mấy ngụm máu tươi, bà Nguyễn ở bên cạnh thấy vậy thì lo lắng.
- đại sư, thế nào rồi?
- phu nhân, con gái bà...con gái bà chết rồi...bị...bị linh hồn cô gái kia giết chết....
Đạo sĩ kia chưa nói xong lại nôn ra máu tiếp, bà Nguyễn nghe vậy liền kinh hoàng lùi ra sau rồi ngã ngồi xuống đất.
- cẩn thận...
Ông Nguyễn đứng ở bên vội đỡ bà ta dậy, nhưng mà bà Nguyễn vẫn ngồi bần thần ở dưới đất, vẻ mặt như mất hồn vậy, đạo sĩ kia cũng một vẻ mặt khiếp sợ.
- ta sống ở đời lâu như vậy nhưng chưa từng gặp linh hồn nào kỳ lạ như cô ta, con gái bà...căn bản không phải đối thủ của nó.
Thế nên bị giết là điều hiển nhiên.
Câu này vị đạo sĩ kia không nói ra miệng, tránh đả kích bà Nguyễn thêm trầm trọng, chiếm hồn đoạt xác để hồi sinh người chết vốn là thuật cấm, nhưng mà Vương Cường hắn vốn cũng chẳng phải đạo sĩ chân chính gì, việc chiếm hồn đoạt xác này hắn làm đã quen tay, thế nên khi bà Nguyễn hứa sẽ trả một khoản tiền lớn hắn lập tức đáp ứng mà không suy nghĩ nhiều.
Quả nhiên đi đêm lắm có ngày gặp ma, lần này hắn không chỉ đụng phải một linh hồn kỳ lạ mà còn là một linh hồn được thần linh bảo vệ.
Xem ra sau này lựa chọn khách hàng cũng phải cẩn thận hơn mới được.
"Đúng là vô dụng mà."
Vị đạo sỹ và vợ chồng họ Nguyễn không hề biết có hai người một đen một trắng đang ngồi xổm cạnh bọn họ, lúc thấy vị pháp sư thê thảm ngã ngồi dưới đất vì chịu phản phệ thì tiếc tuối chậc lưỡi một cái, vốn tưởng ông ta có thể xử lý được cái cô họ Hạ kia, giúp bọn họ xử lý được một phiền phức, ai biết được lại đỡ không nổi một chiêu của cô chứ.
Haiz...
Cứ tưởng là kim cương hóa ra lại là than hoạt tính.