Chương : 37
Thanh Ngọc, em vì sao lại phát hiện ra chuyện này vậy? Đợi mọi người giải tán hết rồi Văn Kiên mới đi tới hỏi Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc ấp úng một lát mới nói.
- em không ngủ được nên mới ra ngoài đi dạo một lúc, không nghĩ tới lại gặp phải tình cảnh này.
Lúc đó cô ta sợ đến ngây người rồi, mãi sau mới hoàn hồn vội vã đi báo cho Văn Kiên biết chuyện.
- theo anh nghĩ, bọn họ có phải thật sự bị quái vật chiếm xác rồi không?
Thanh Ngọc nhớ lại vẻ mặt ăn như hổ đói của những người ban nãy, lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên.
- anh không chắc, nhưng anh nghĩ chúng ta nên báo với cấp trên về chuyện này.
Dù sao dáng vẻ ốm yếu của những người ban nãy trông rất thật, còn cả số đồ ăn họ tìm thấy trong đó nữa, nó xuất hiện rất đáng ngờ.
Nhưng hắn ta chỉ là lính mới, không cẩn thận một chút liền bị đám người này dìm chết như chơi, cho nên để lấy lòng tin của mọi người mới ra hạ sách đấy, cũng tiện thể răn đe bọn họ, để bọn họ không có ý đồ xấu với người khác.
- mà muộn rồi, em mau nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì ngày mai nói tiếp.
Văn Kiên nói xong liền đưa Thanh Ngọc về phòng, Thanh Ngọc còn muốn nói gì nữa, nhưng sau cùng vẫn gật đầu trở về phòng mình.
...
- này dậy đi...ta muốn ra ngoài...này...
Mới sáng sớm Hạ Kỳ Như đã bị làm phiền thì tức giận không thôi.
Không phải nửa đêm bị gọi dậy thì là sáng sớm.
Cô quả nhiên cùng với cái căn cứ này không hợp bát tự mà.
- có chuyện gì?
Kỷ Vũ nhìn cô hơi mím môi rồi nói.
- ta muốn ra ngoài, ngươi đi cùng ta đi.
- anh ra ngoài làm gì?
- ngươi rốt cuộc có đi cùng ta không? Hỏi lắm thế làm gì?
Có biết lời nói của ta rất có giá trị không hả?
"..."
Không nói thì thôi ngươi hung hăng như thế làm gì, bổn cô nương cũng biết giận đấy nhé.
...
- này khu C hôm qua có chuyện gì vậy? Tôi ở tận khu D mà cũng bị tiếng ồn làm tỉnh giấc.
- bà không biết chuyện gì sao? Số là hôm qua...
Chuyện hôm qua ầm ĩ như thế, Hạ Kỳ Như không muốn biết cũng khó, cho nên khi cô ra ngoài liền nghe thấy mấy bà tám đang luyên thuyên không ngừng, nhất là một bà thím mập ú.
- trời ơi tôi ngày nào cũng phát đồ ăn cho họ đấy, thật may mắn vì bản thân còn sống đến giờ.
- sau lần này nên để quản lý kiểm tra thật kỹ những người tới đây mới được, nhất là những người mới đến.
Một người vừa nói xong, Kỷ Vũ bất giác nhích lại gần Hạ Kỳ Như một chút, bắt đầu vểnh tai lên nghe ngóng.
Hạ Kỳ Như có chút buồn cười nhìn hắn nhưng không vạch trần, vẫn bình tĩnh đi tiếp.
Mấy bà thím kia cũng không để ý tới sự xuất hiện của hai người, tiếp tục chuyện còn dang dở ban nãy.
- lại nói tận thế lâu như vậy rồi mà bên trên vẫn chưa tìm ra cách tiêu diệt lũ quái vật.
- hơn nữa bây giờ trên mặt đất đâu đâu cũng là quái vật kia, người có dị năng đến được đây thì dễ hiểu rồi, nhưng còn những người bình thường kia thì sao?
- cô đừng có nói gở.
- tôi nói thật mà, nếu không phải phải ra ngoài lấy vật tư tôi còn lâu mới ra đây, nói mới nhớ cô mau phát đồ ăn cho tôi đi, ở ngoài này tôi có hơi sợ.
- tôi cũng thế...
Đám người tự mình dọa mình, thi nhau chen nhau lấy đồ ăn, cuối cùng cảnh vệ phải dùng tới vũ lực mới áp xuống được.
Hạ Kỳ Như không để ý tới hiện trường hỗn loạn ở bên kia, cô quay sang nhìn Kỷ Vũ.
- anh muốn đi đâu vậy?
Kỷ Vũ dù đang nép sau lưng cô nhưng vẫn lý lẽ hùng hồn nói.
- ở trong phòng nhiều nên khó chịu, muốn hít thở không khí tươi mới không được sao?
"..."
Bệnh cũ tái phát à?
- có muốn đi lên mặt đất hít thở không khí trong lành luôn không?
Dưới đây toàn thở bằng hệ thống lọc khí nhân tạo, ở chỗ nào chả như nhau, bày đặt tươi mới với không tươi mới.
- hừ.
Hắn mới không chấp nhặt với nhân loại nhỏ bé này.
"..."
Ồ, kiêu ngạo ghê ha.
- này hai người kia là ai vậy? Mới đến à?
Có thể bởi vì Kỷ Vũ quá mức nổi bật, cho nên đám người kia dần chuyển sự chú ý về phía hắn.
Kỷ Vũ không thích bị nhiều người vây xem như thế, vậy là yêu cầu Hạ Kỳ Như đưa mình trở về phòng.
Hạ Kỳ Như thấy hắn khó chịu liền đồng ý, lúc hai người sắp đi mất một bà thím đột nhiên nói.
- hai người đó hình như ở khu B thì phải, trước đó chỉ có cô gái kia thôi, giờ mới thấy cậu nhóc này.
- à, tôi nhớ ra rồi, chính là con nhóc có quan hệ mờ ám với quân đội kia đúng không?
- bà nói vậy làm tôi cũng nhớ ra rồi, cứ tưởng đẹp thế nào, hóa ra chỉ là một con nhóc con miệng còn hôi sữa.
Hạ Kỳ Như: "..."
Bản cô nương đẹp theo kiểu baby cute đấy, mấy người có ý kiến gì không?
Mấy bà thím giống như tìm được chủ đề mới, ngay lập tức cắn lấy ngoại hình của cô không buông.
- người ta mặt non nhưng khéo mồm khéo miệng thì sao? Ai như chúng ta tay vụng chân vụng, cũng không biết nói lời ngon ngọt, nói không chừng kỹ thuật của cô ta còn rất tốt nữa đấy.
Ừm, thân thể đẹp chính là tiêu chuẩn thứ ba để có thể sống tốt ở nơi này.
Đàn ông mà, ai mà chẳng có nhu cầu cần giải quyết chứ.
Chỉ cần thân hình đẹp một chút, biết hầu hạ, bám được ô dù to một chút, đãi ngộ tuyệt đối còn cao hơn cả mấy người mấy người như Hạ Kỳ Như hay Thanh Ngọc nhiều.
Mặc dù là đối tượng bị bàn tán, thế nhưng vẻ mặt Hạ Kỳ Như lại giống như đang nghe chuyện người khác, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
Tuy thân thể này nhỏ bé, muốn ngầu cũng không ngầu được, ngược lại còn bị ngươi ta nói là học đòi người lớn.
Đứng cạnh Kỷ Vũ cũng không có khí thế tý nào, nhiều lúc muốn cưỡng hôn hắn lắm mà chiều cao không đủ.
Nhưng mà cô vẫn rất hài lòng với thân thể của mình đấy.
Có vấn đề gì không?
- nhân...Lạc Tuyết, người ta nói ngươi vậy mà ngươi không tức giận à?
- không.
Tức giận thì có ích gì, lời nói ác ý ở đâu mà chẳng có.
Miệng mọc trên người người ta, người ta muốn nói gì mình cũng không cấm được.
Nhưng bản thân có bị lời nói của họ tác động hay không thì lại là quyền của mình.
Cho nên tốn hơi sức để ý lời người ta nói làm gì, tâm có tĩnh thì đời mới đẹp được.
Kỷ Vũ nghe xong đột nhiên nổi giận.
- này nhân loại kia, cô cũng quá không công bằng rồi đấy.
Bình thường hắn mà nói như vậy cô đã sớm xù lông lên đánh hắn một trận rồi, ai như bây giờ bình thản ung dung như thế chứ.
Cô đây là đang phân biệt chủng tộc một cách trần trụi sao?
"..."
Nếu ngươi mà không phải người bà thích, bà sẽ thèm để ý tới ngươi sao?
- anh muốn tôi công bằng với anh?
Kỷ Vũ gật đầu cực kỳ dứt khoát.
- đúng vậy.
- được thôi.
Lúc đấy ngươi đừng có hối hận là được.
Thanh Ngọc ấp úng một lát mới nói.
- em không ngủ được nên mới ra ngoài đi dạo một lúc, không nghĩ tới lại gặp phải tình cảnh này.
Lúc đó cô ta sợ đến ngây người rồi, mãi sau mới hoàn hồn vội vã đi báo cho Văn Kiên biết chuyện.
- theo anh nghĩ, bọn họ có phải thật sự bị quái vật chiếm xác rồi không?
Thanh Ngọc nhớ lại vẻ mặt ăn như hổ đói của những người ban nãy, lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên.
- anh không chắc, nhưng anh nghĩ chúng ta nên báo với cấp trên về chuyện này.
Dù sao dáng vẻ ốm yếu của những người ban nãy trông rất thật, còn cả số đồ ăn họ tìm thấy trong đó nữa, nó xuất hiện rất đáng ngờ.
Nhưng hắn ta chỉ là lính mới, không cẩn thận một chút liền bị đám người này dìm chết như chơi, cho nên để lấy lòng tin của mọi người mới ra hạ sách đấy, cũng tiện thể răn đe bọn họ, để bọn họ không có ý đồ xấu với người khác.
- mà muộn rồi, em mau nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì ngày mai nói tiếp.
Văn Kiên nói xong liền đưa Thanh Ngọc về phòng, Thanh Ngọc còn muốn nói gì nữa, nhưng sau cùng vẫn gật đầu trở về phòng mình.
...
- này dậy đi...ta muốn ra ngoài...này...
Mới sáng sớm Hạ Kỳ Như đã bị làm phiền thì tức giận không thôi.
Không phải nửa đêm bị gọi dậy thì là sáng sớm.
Cô quả nhiên cùng với cái căn cứ này không hợp bát tự mà.
- có chuyện gì?
Kỷ Vũ nhìn cô hơi mím môi rồi nói.
- ta muốn ra ngoài, ngươi đi cùng ta đi.
- anh ra ngoài làm gì?
- ngươi rốt cuộc có đi cùng ta không? Hỏi lắm thế làm gì?
Có biết lời nói của ta rất có giá trị không hả?
"..."
Không nói thì thôi ngươi hung hăng như thế làm gì, bổn cô nương cũng biết giận đấy nhé.
...
- này khu C hôm qua có chuyện gì vậy? Tôi ở tận khu D mà cũng bị tiếng ồn làm tỉnh giấc.
- bà không biết chuyện gì sao? Số là hôm qua...
Chuyện hôm qua ầm ĩ như thế, Hạ Kỳ Như không muốn biết cũng khó, cho nên khi cô ra ngoài liền nghe thấy mấy bà tám đang luyên thuyên không ngừng, nhất là một bà thím mập ú.
- trời ơi tôi ngày nào cũng phát đồ ăn cho họ đấy, thật may mắn vì bản thân còn sống đến giờ.
- sau lần này nên để quản lý kiểm tra thật kỹ những người tới đây mới được, nhất là những người mới đến.
Một người vừa nói xong, Kỷ Vũ bất giác nhích lại gần Hạ Kỳ Như một chút, bắt đầu vểnh tai lên nghe ngóng.
Hạ Kỳ Như có chút buồn cười nhìn hắn nhưng không vạch trần, vẫn bình tĩnh đi tiếp.
Mấy bà thím kia cũng không để ý tới sự xuất hiện của hai người, tiếp tục chuyện còn dang dở ban nãy.
- lại nói tận thế lâu như vậy rồi mà bên trên vẫn chưa tìm ra cách tiêu diệt lũ quái vật.
- hơn nữa bây giờ trên mặt đất đâu đâu cũng là quái vật kia, người có dị năng đến được đây thì dễ hiểu rồi, nhưng còn những người bình thường kia thì sao?
- cô đừng có nói gở.
- tôi nói thật mà, nếu không phải phải ra ngoài lấy vật tư tôi còn lâu mới ra đây, nói mới nhớ cô mau phát đồ ăn cho tôi đi, ở ngoài này tôi có hơi sợ.
- tôi cũng thế...
Đám người tự mình dọa mình, thi nhau chen nhau lấy đồ ăn, cuối cùng cảnh vệ phải dùng tới vũ lực mới áp xuống được.
Hạ Kỳ Như không để ý tới hiện trường hỗn loạn ở bên kia, cô quay sang nhìn Kỷ Vũ.
- anh muốn đi đâu vậy?
Kỷ Vũ dù đang nép sau lưng cô nhưng vẫn lý lẽ hùng hồn nói.
- ở trong phòng nhiều nên khó chịu, muốn hít thở không khí tươi mới không được sao?
"..."
Bệnh cũ tái phát à?
- có muốn đi lên mặt đất hít thở không khí trong lành luôn không?
Dưới đây toàn thở bằng hệ thống lọc khí nhân tạo, ở chỗ nào chả như nhau, bày đặt tươi mới với không tươi mới.
- hừ.
Hắn mới không chấp nhặt với nhân loại nhỏ bé này.
"..."
Ồ, kiêu ngạo ghê ha.
- này hai người kia là ai vậy? Mới đến à?
Có thể bởi vì Kỷ Vũ quá mức nổi bật, cho nên đám người kia dần chuyển sự chú ý về phía hắn.
Kỷ Vũ không thích bị nhiều người vây xem như thế, vậy là yêu cầu Hạ Kỳ Như đưa mình trở về phòng.
Hạ Kỳ Như thấy hắn khó chịu liền đồng ý, lúc hai người sắp đi mất một bà thím đột nhiên nói.
- hai người đó hình như ở khu B thì phải, trước đó chỉ có cô gái kia thôi, giờ mới thấy cậu nhóc này.
- à, tôi nhớ ra rồi, chính là con nhóc có quan hệ mờ ám với quân đội kia đúng không?
- bà nói vậy làm tôi cũng nhớ ra rồi, cứ tưởng đẹp thế nào, hóa ra chỉ là một con nhóc con miệng còn hôi sữa.
Hạ Kỳ Như: "..."
Bản cô nương đẹp theo kiểu baby cute đấy, mấy người có ý kiến gì không?
Mấy bà thím giống như tìm được chủ đề mới, ngay lập tức cắn lấy ngoại hình của cô không buông.
- người ta mặt non nhưng khéo mồm khéo miệng thì sao? Ai như chúng ta tay vụng chân vụng, cũng không biết nói lời ngon ngọt, nói không chừng kỹ thuật của cô ta còn rất tốt nữa đấy.
Ừm, thân thể đẹp chính là tiêu chuẩn thứ ba để có thể sống tốt ở nơi này.
Đàn ông mà, ai mà chẳng có nhu cầu cần giải quyết chứ.
Chỉ cần thân hình đẹp một chút, biết hầu hạ, bám được ô dù to một chút, đãi ngộ tuyệt đối còn cao hơn cả mấy người mấy người như Hạ Kỳ Như hay Thanh Ngọc nhiều.
Mặc dù là đối tượng bị bàn tán, thế nhưng vẻ mặt Hạ Kỳ Như lại giống như đang nghe chuyện người khác, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
Tuy thân thể này nhỏ bé, muốn ngầu cũng không ngầu được, ngược lại còn bị ngươi ta nói là học đòi người lớn.
Đứng cạnh Kỷ Vũ cũng không có khí thế tý nào, nhiều lúc muốn cưỡng hôn hắn lắm mà chiều cao không đủ.
Nhưng mà cô vẫn rất hài lòng với thân thể của mình đấy.
Có vấn đề gì không?
- nhân...Lạc Tuyết, người ta nói ngươi vậy mà ngươi không tức giận à?
- không.
Tức giận thì có ích gì, lời nói ác ý ở đâu mà chẳng có.
Miệng mọc trên người người ta, người ta muốn nói gì mình cũng không cấm được.
Nhưng bản thân có bị lời nói của họ tác động hay không thì lại là quyền của mình.
Cho nên tốn hơi sức để ý lời người ta nói làm gì, tâm có tĩnh thì đời mới đẹp được.
Kỷ Vũ nghe xong đột nhiên nổi giận.
- này nhân loại kia, cô cũng quá không công bằng rồi đấy.
Bình thường hắn mà nói như vậy cô đã sớm xù lông lên đánh hắn một trận rồi, ai như bây giờ bình thản ung dung như thế chứ.
Cô đây là đang phân biệt chủng tộc một cách trần trụi sao?
"..."
Nếu ngươi mà không phải người bà thích, bà sẽ thèm để ý tới ngươi sao?
- anh muốn tôi công bằng với anh?
Kỷ Vũ gật đầu cực kỳ dứt khoát.
- đúng vậy.
- được thôi.
Lúc đấy ngươi đừng có hối hận là được.