Chương : 148
Edit by Shmily
#Do not reup#
– ——————————
Sau khi kết quả được thông báo, Vân Phiếm Phiếm liền cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.
Cô thế mà thi được hạng nhất.
Sau khi thi, cô chỉ cảm thấy là mình làm bài không tệ, rốt cuộc thì bài nào cô cũng làm được, hơn nữa cũng không cảm thấy khó, may mắn là cô thường xuyên đi theo Tô Hạ học bù, bằng không bài thi này cũng hơi quá sức so với khả năng của cô.
Nhưng mà Vân Phiếm Phiếm lại không muốn đạt hạng nhất, cô không có dã tâm, chỉ cần thành tích tốt là được.
Thời điểm nói tin này cho Tô Hạ biết, cô còn nói: “Kỳ thật em chỉ muốn có điểm số tốt một chút để anh được thơm lây, thỏa mãn nguyện vọng của anh.”
Cô thi rất tốt, vẻ mặt vui sướиɠ, Tô Hạ nhìn thấy cũng cảm thấy vui lây: “Vậy tại sao em không thỏa mãn nguyện vọng kia của anh?”
Nguyện vọng khác?
Vân Phiếm Phiếm hồi tưởng lại, lúc ấy hình như Tô Hạ nói, thi không được thì hắn nuôi cô.
Cô có chút ngạo kiều mà nói: “Chính là em quá thông minh, nguyện vọng kia của anh tạm thời không đáp ứng được.”
Cô nói chính là “tạm thời”, Tô Hạ nghe xong, trêи mặt đều là ý cười.
Sau khi công bố kết quả, cô đã bị giáo viên gọi lên văn phòng.
Trong văn phòng còn có những giáo viên khác, lúc bị gọi lên cô còn có chút mờ mịt, cô Từ là một nữ giáo viên, phong cách có chút cổ hủ, thế nhưng Vân Phiếm Phiếm cảm thấy cô ấy là một người không tồi.
Cô Từ tựa như cũng rất thích Vân Phiếm Phiếm, nhìn cô cười tủm tỉm.
“Khương Đường à, lần thi này thi không tệ, cô gọi em tới cũng không có chuyện gì khác đâu, chỉ là trường học đặc biệt chiếu cố bên khu Bắc này, mỗi năm đều có tiền trợ cấp, chỗ cô có tờ đăng kí, cô muốn em nhận lấy cái này, em điền vào bảng này là được rồi.”
Vân Phiếm Phiếm không nghĩ quá nhiều, gật gật đầu.
Cô Từ liền cầm cái tờ đăng kí ở trêи bàn lên.
Vừa lúc Vân Phiếm Phiếm nhìn thấy rõ ràng tên trêи một tờ đăng kí khác, Diệp Hinh.
Sau khi trở thành bạn với Diệp Hinh, cô nhiều ít cũng hiểu biết được gia cảnh của cô ấy cũng không quá tốt.
Lúc này nhìn thấy tờ đăng kí, cô liền hỏi cô giáo: “Cô giáo, tiền trợ cấp này có phải nhằm vào người có hoàn cảnh nghèo khó không?”
Trêи mặt cô Từ hiện lên nét xấu hổ, đành phải nói: “Là như vậy, nhưng mà lần này em thi được hạng nhất, cô…”
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy bản thân mình cũng không quá cần tới số tiền này, chưa nói tới bình thường cô cũng không hay tiêu tiền, cho dù tiêu thì cô cũng đã có bạn trai. Nếu bởi vì cô có thành tích tốt liền có được cái này thì đối với Diệp Hinh xin trước mà nói là quá không công bằng.
Cô đẩy tờ đăng kí trở về, lắc đầu: “Cô vẫn nên đưa cái này cho người thực sự cần thì hơn ạ, em cảm ơn ý tốt của cô.”
Vân Phiếm Phiếm xoay người rời khỏi văn phòng.
Ngày hôm sau lúc đi dạo cùng Diệp Hinh, tâm tình của cô ấy thực sự không tệ, lúc hỏi thì cô ấy liền nói: “Cô giáo hình như đã dành cái học bổng duy nhất kia cho tớ.”
Cô không có nói ra chân tướng sự việc, chỉ nói: “Chúc mừng cậu, Diệp Hinh.”
Khóe miệng Diệp Hinh hơi cong, nhưng lại cảm thấy lời chúc mừng của Vân Phiếm Phiếm chẳng có gì mà cô lại vui vẻ như vậy.
Một chút tiền trợ cấp thì tính là gì, leo lên người Tô Hạ thì cái gì cũng không cần làm nữa.
Nghĩ tới Tô Hạ, Diệp Hinh liền có chút buồn.
Nhìn Vân Phiếm Phiếm bên cạnh, Diệp Hinh thử hỏi: “Tô Hạ gần đây thế nào?”
“Rất tốt.” Vân Phiếm Phiếm trả lời, sau đó lại có chút nghi hoặc, “Sao cậu đột nhiên lại hỏi tới anh ấy?”
Nếu như là trước kia, Diệp Hinh cũng không dám trực tiếp như vậy, nhưng là trong khoảng thời gian ở chung với đối phương, cô ấy biết Vân Phiếm Phiếm có tính cách như thế nào, thế nên cũng không còn kiêng dè như trước nữa.
#Do not reup#
– ——————————
Sau khi kết quả được thông báo, Vân Phiếm Phiếm liền cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.
Cô thế mà thi được hạng nhất.
Sau khi thi, cô chỉ cảm thấy là mình làm bài không tệ, rốt cuộc thì bài nào cô cũng làm được, hơn nữa cũng không cảm thấy khó, may mắn là cô thường xuyên đi theo Tô Hạ học bù, bằng không bài thi này cũng hơi quá sức so với khả năng của cô.
Nhưng mà Vân Phiếm Phiếm lại không muốn đạt hạng nhất, cô không có dã tâm, chỉ cần thành tích tốt là được.
Thời điểm nói tin này cho Tô Hạ biết, cô còn nói: “Kỳ thật em chỉ muốn có điểm số tốt một chút để anh được thơm lây, thỏa mãn nguyện vọng của anh.”
Cô thi rất tốt, vẻ mặt vui sướиɠ, Tô Hạ nhìn thấy cũng cảm thấy vui lây: “Vậy tại sao em không thỏa mãn nguyện vọng kia của anh?”
Nguyện vọng khác?
Vân Phiếm Phiếm hồi tưởng lại, lúc ấy hình như Tô Hạ nói, thi không được thì hắn nuôi cô.
Cô có chút ngạo kiều mà nói: “Chính là em quá thông minh, nguyện vọng kia của anh tạm thời không đáp ứng được.”
Cô nói chính là “tạm thời”, Tô Hạ nghe xong, trêи mặt đều là ý cười.
Sau khi công bố kết quả, cô đã bị giáo viên gọi lên văn phòng.
Trong văn phòng còn có những giáo viên khác, lúc bị gọi lên cô còn có chút mờ mịt, cô Từ là một nữ giáo viên, phong cách có chút cổ hủ, thế nhưng Vân Phiếm Phiếm cảm thấy cô ấy là một người không tồi.
Cô Từ tựa như cũng rất thích Vân Phiếm Phiếm, nhìn cô cười tủm tỉm.
“Khương Đường à, lần thi này thi không tệ, cô gọi em tới cũng không có chuyện gì khác đâu, chỉ là trường học đặc biệt chiếu cố bên khu Bắc này, mỗi năm đều có tiền trợ cấp, chỗ cô có tờ đăng kí, cô muốn em nhận lấy cái này, em điền vào bảng này là được rồi.”
Vân Phiếm Phiếm không nghĩ quá nhiều, gật gật đầu.
Cô Từ liền cầm cái tờ đăng kí ở trêи bàn lên.
Vừa lúc Vân Phiếm Phiếm nhìn thấy rõ ràng tên trêи một tờ đăng kí khác, Diệp Hinh.
Sau khi trở thành bạn với Diệp Hinh, cô nhiều ít cũng hiểu biết được gia cảnh của cô ấy cũng không quá tốt.
Lúc này nhìn thấy tờ đăng kí, cô liền hỏi cô giáo: “Cô giáo, tiền trợ cấp này có phải nhằm vào người có hoàn cảnh nghèo khó không?”
Trêи mặt cô Từ hiện lên nét xấu hổ, đành phải nói: “Là như vậy, nhưng mà lần này em thi được hạng nhất, cô…”
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy bản thân mình cũng không quá cần tới số tiền này, chưa nói tới bình thường cô cũng không hay tiêu tiền, cho dù tiêu thì cô cũng đã có bạn trai. Nếu bởi vì cô có thành tích tốt liền có được cái này thì đối với Diệp Hinh xin trước mà nói là quá không công bằng.
Cô đẩy tờ đăng kí trở về, lắc đầu: “Cô vẫn nên đưa cái này cho người thực sự cần thì hơn ạ, em cảm ơn ý tốt của cô.”
Vân Phiếm Phiếm xoay người rời khỏi văn phòng.
Ngày hôm sau lúc đi dạo cùng Diệp Hinh, tâm tình của cô ấy thực sự không tệ, lúc hỏi thì cô ấy liền nói: “Cô giáo hình như đã dành cái học bổng duy nhất kia cho tớ.”
Cô không có nói ra chân tướng sự việc, chỉ nói: “Chúc mừng cậu, Diệp Hinh.”
Khóe miệng Diệp Hinh hơi cong, nhưng lại cảm thấy lời chúc mừng của Vân Phiếm Phiếm chẳng có gì mà cô lại vui vẻ như vậy.
Một chút tiền trợ cấp thì tính là gì, leo lên người Tô Hạ thì cái gì cũng không cần làm nữa.
Nghĩ tới Tô Hạ, Diệp Hinh liền có chút buồn.
Nhìn Vân Phiếm Phiếm bên cạnh, Diệp Hinh thử hỏi: “Tô Hạ gần đây thế nào?”
“Rất tốt.” Vân Phiếm Phiếm trả lời, sau đó lại có chút nghi hoặc, “Sao cậu đột nhiên lại hỏi tới anh ấy?”
Nếu như là trước kia, Diệp Hinh cũng không dám trực tiếp như vậy, nhưng là trong khoảng thời gian ở chung với đối phương, cô ấy biết Vân Phiếm Phiếm có tính cách như thế nào, thế nên cũng không còn kiêng dè như trước nữa.