Chương : 44
Hạ Hạ vẫn không yên tâm về Dạ Nhạc, nếu như bây giờ để hắn đi về phòng thì lỡ như lại đụng phải ảo cảnh do tên tóc trắng kia làm ra thì phải làm sao.
Dù gì cô đã tự ý xâm nhập vào ảo cảnh một lần rồi, không chừng gã tóc trắng ấy đã đề phòng sẽ không dễ dàng cho cô nhập ảo mộng lần hai.
Bởi vậy thế nên Hạ Hạ đưa ra một quyết định sáng suốt, cô tháo tay của Dạ Nhạc đang ôm cổ mình. Dạ Nhạc đang ôm cổ cô bỗng dưng bị cô tháo tay ra làm cho hắn hơi thất vọng.
Giống như bản thân hắn đang đi trong một vùng băng khó khăn lắm mới kiếm được một ngọn lửa vậy mà bỗng dưng có một cơn gió lạnh thổi qua làm cho ngọn lửa ấy không còn cháy nữa. Ngọn gió vừa lạnh thấy sương vừa dập đi hi vọng khao khát tìm được sự ấm áp của hắn.
Vốn tưởng rằng sau đó Hạ Hạ sẽ bảo rằng Dạ Nhạc đi về phòng mình rồi ngủ đi, hắn cũng chuẩn bị sẵn tâm lí rồi. Vừa đứng dậy thì hắn thấy Hạ Hạ lại lui vào bên trong giường chừa một khoảng đủ nằm ở bên ngoài.
Cô vỗ vỗ lên chỗ trống ấy còn nói: "Mau, cởi ngoại bào ra rồi nằm lên đi."
Dạ Nhạc nhìn Hạ Hạ rồi lại nhìn bản thân hắn rồi lại nhìn lên chỗ trống trên giường của cô.
Cô nam, quả nữ, chung một giường.
Chỉ ba yếu tố như thế đủ làm cho trí tưởng tượng của Dạ Nhạc bay xa, tai hắn lại đỏ lên.
Hạ Hạ thấy Dạ Nhạc đứng im không nhúc nhích, cô liền thúc giục hắn: "Ngươi còn đứng đó làm gì? Mau lên, ngủ thôi."
Bây giờ thì hay rồi không chỉ tai của Dạ Nhạc đỏ mà hắn còn cảm thấy mặt mình nóng lên, chắc hẳn bây giờ mặt hắn đã đỏ như trái cà chua rồi.
Hạ Hạ thấy boss nhà mình đỏ mặt e lệ như thiếu nữ mười lăm làm cho bật cười, cô nói: "Ngươi nghĩ gì thế? Nếu bây giờ ngươi đi về phòng thì không chừng lại bị gã tóc trắng kia kéo vào ảo cảnh, không bằng ở chỗ ta thuận tiện để ta quan sát bảo vệ ngươi hơn. Ta còn có thể ăn ngươi sao?" Cô đương nhiên sẽ không thất đức đến việc phạm pháp như thế cũng làm. Mặc dù bây giờ không có pháp luật đó nhưng cũng không thể làm vơi đi nỗi lòng trở thành trâu già gặm cỏ non của cô.
Trong suy nghĩ của Dạ Nhạc thì lời nói này của Hạ Hạ đơn thuần chỉ muốn bảo vệ hắn, nhưng mà hắn kể từ khi gặp cô rồi đến khi tiếp xúc với cô thì đã bắt đầu mang tâm tư không đơn thuần chỉ là một đệ tử đối với sư phụ mình, mà là tâm tư của một nam nhân đối với nữ nhân. Hắn không thể cứ lên nằm chung một giường với cô.
Càng yêu càng quý nhiều thì đương nhiên nỗi lo nỗi sợ cũng càng tăng. Hắn sợ khi cô biết hắn mang tâm tư không đơn thuần này với cô thì cô sẽ cảm thấy chán ghét mình, sau đó sẽ chẳng bao giờ để ý đến hắn nữa.
Dạ Nhạc từng nghe nói sư phụ mình từng có hôn ước với sư bá nhưng do tu vi lúc đó của sư bá không tốt nên cô chẳng thèm nghĩ đến việc thành hôn cùng sư bá, bởi vì lí do đó nên Dạ Nhạc cho rằng chẳng qua Hạ Hạ muốn tìm một đệ tử cho nhanh chống rời khỏi nơi tuyển chọn đó nên mới chọn hắn.
Đó cũng là lí do Dạ Nhạc điên cuồng liều mạng lén lúc Hạ Hạ không hay biết mà luyện tập để trở nên mạnh hơn.
Nếu như một ngày tình cảm của hắn chưa được cô biết đến, cũng như lúc đó cô cũng có một ý trung nhân thì hắn sẽ nguyện mãi nhìn theo cô, nhìn cô hạnh phúc. Như thế là đủ rồi hắn không có gì mà hối tiếc nữa.
Dạ Nhạc chẳng bao giờ dám nghĩ đến tình cảm củ hắn sẽ được người trong lòng tiếp nhận. Dù gì ngay cả sư bá bây giờ đã trở nên lợi hại mà sư phụ hắn còn chẳng thèm nhìn đến bởi vậy nên hắn chẳng có hi vọng gì nhiều.
"Dạ Nhạc, ngươi còn đứng đó nghĩ gì vậy?"
Tiếng của Hạ Hạ đánh thức Dạ Nhạc đang suy nghĩ suy tư.
Dạ Nhạc lắp ba lắp bắp nói: "Sư phụ... ta... ta về... ta về phòng mình trước đây."
Hắn chỉ vừa quay đầu muốn đâm thẳng phía hướng ra ngoài mà chạy, nhưng chân chỉ bước được một bước thì đã bị Hạ Hạ kéo trở lại.
Cô lúc này cũng bước xuống giường, vốn đi ngủ nên trên người cũng chỉ mặc nội bào trắng tinh, hơn nữa nội bào vốn cũng không quá dày, nhưng dù cách một lớp vải Dạ Nhạc cũng bị làm cho đỏ mặt.
Thiếu niên đang tuổi mười lăm, mười sáu đang thời kỳ trưởng thành, đương nhiên sẽ không biết cách che dấu kĩ càng rồi.
Hạ Hạ nhìn thân thể của Dạ Nhạc đang dần trở nên cứng ngắt, cô kéo hắn lên giường để cho hắn nằm bên trong còn cô thì nằm bên ngoài mép giường.
Dạ Nhạc cứng ngắt nói: "Sư phụ, người thật sự không cần phải vì ta mà làm như thế đâu. Sẽ tổn hại đến thanh danh của người đó."
Hạ Hạ chẳng để ý nói: "Dù gì cũng tổn hại đến ta, ngươi sợ làm gì? Mau ngủ đi."
Cô quay người đưa lưng về phía hắn, Dạ Nhạc cũng lật người vào trong. Hai người lưng đối lưng với nhau mà ngủ.
Dù gì cô đã tự ý xâm nhập vào ảo cảnh một lần rồi, không chừng gã tóc trắng ấy đã đề phòng sẽ không dễ dàng cho cô nhập ảo mộng lần hai.
Bởi vậy thế nên Hạ Hạ đưa ra một quyết định sáng suốt, cô tháo tay của Dạ Nhạc đang ôm cổ mình. Dạ Nhạc đang ôm cổ cô bỗng dưng bị cô tháo tay ra làm cho hắn hơi thất vọng.
Giống như bản thân hắn đang đi trong một vùng băng khó khăn lắm mới kiếm được một ngọn lửa vậy mà bỗng dưng có một cơn gió lạnh thổi qua làm cho ngọn lửa ấy không còn cháy nữa. Ngọn gió vừa lạnh thấy sương vừa dập đi hi vọng khao khát tìm được sự ấm áp của hắn.
Vốn tưởng rằng sau đó Hạ Hạ sẽ bảo rằng Dạ Nhạc đi về phòng mình rồi ngủ đi, hắn cũng chuẩn bị sẵn tâm lí rồi. Vừa đứng dậy thì hắn thấy Hạ Hạ lại lui vào bên trong giường chừa một khoảng đủ nằm ở bên ngoài.
Cô vỗ vỗ lên chỗ trống ấy còn nói: "Mau, cởi ngoại bào ra rồi nằm lên đi."
Dạ Nhạc nhìn Hạ Hạ rồi lại nhìn bản thân hắn rồi lại nhìn lên chỗ trống trên giường của cô.
Cô nam, quả nữ, chung một giường.
Chỉ ba yếu tố như thế đủ làm cho trí tưởng tượng của Dạ Nhạc bay xa, tai hắn lại đỏ lên.
Hạ Hạ thấy Dạ Nhạc đứng im không nhúc nhích, cô liền thúc giục hắn: "Ngươi còn đứng đó làm gì? Mau lên, ngủ thôi."
Bây giờ thì hay rồi không chỉ tai của Dạ Nhạc đỏ mà hắn còn cảm thấy mặt mình nóng lên, chắc hẳn bây giờ mặt hắn đã đỏ như trái cà chua rồi.
Hạ Hạ thấy boss nhà mình đỏ mặt e lệ như thiếu nữ mười lăm làm cho bật cười, cô nói: "Ngươi nghĩ gì thế? Nếu bây giờ ngươi đi về phòng thì không chừng lại bị gã tóc trắng kia kéo vào ảo cảnh, không bằng ở chỗ ta thuận tiện để ta quan sát bảo vệ ngươi hơn. Ta còn có thể ăn ngươi sao?" Cô đương nhiên sẽ không thất đức đến việc phạm pháp như thế cũng làm. Mặc dù bây giờ không có pháp luật đó nhưng cũng không thể làm vơi đi nỗi lòng trở thành trâu già gặm cỏ non của cô.
Trong suy nghĩ của Dạ Nhạc thì lời nói này của Hạ Hạ đơn thuần chỉ muốn bảo vệ hắn, nhưng mà hắn kể từ khi gặp cô rồi đến khi tiếp xúc với cô thì đã bắt đầu mang tâm tư không đơn thuần chỉ là một đệ tử đối với sư phụ mình, mà là tâm tư của một nam nhân đối với nữ nhân. Hắn không thể cứ lên nằm chung một giường với cô.
Càng yêu càng quý nhiều thì đương nhiên nỗi lo nỗi sợ cũng càng tăng. Hắn sợ khi cô biết hắn mang tâm tư không đơn thuần này với cô thì cô sẽ cảm thấy chán ghét mình, sau đó sẽ chẳng bao giờ để ý đến hắn nữa.
Dạ Nhạc từng nghe nói sư phụ mình từng có hôn ước với sư bá nhưng do tu vi lúc đó của sư bá không tốt nên cô chẳng thèm nghĩ đến việc thành hôn cùng sư bá, bởi vì lí do đó nên Dạ Nhạc cho rằng chẳng qua Hạ Hạ muốn tìm một đệ tử cho nhanh chống rời khỏi nơi tuyển chọn đó nên mới chọn hắn.
Đó cũng là lí do Dạ Nhạc điên cuồng liều mạng lén lúc Hạ Hạ không hay biết mà luyện tập để trở nên mạnh hơn.
Nếu như một ngày tình cảm của hắn chưa được cô biết đến, cũng như lúc đó cô cũng có một ý trung nhân thì hắn sẽ nguyện mãi nhìn theo cô, nhìn cô hạnh phúc. Như thế là đủ rồi hắn không có gì mà hối tiếc nữa.
Dạ Nhạc chẳng bao giờ dám nghĩ đến tình cảm củ hắn sẽ được người trong lòng tiếp nhận. Dù gì ngay cả sư bá bây giờ đã trở nên lợi hại mà sư phụ hắn còn chẳng thèm nhìn đến bởi vậy nên hắn chẳng có hi vọng gì nhiều.
"Dạ Nhạc, ngươi còn đứng đó nghĩ gì vậy?"
Tiếng của Hạ Hạ đánh thức Dạ Nhạc đang suy nghĩ suy tư.
Dạ Nhạc lắp ba lắp bắp nói: "Sư phụ... ta... ta về... ta về phòng mình trước đây."
Hắn chỉ vừa quay đầu muốn đâm thẳng phía hướng ra ngoài mà chạy, nhưng chân chỉ bước được một bước thì đã bị Hạ Hạ kéo trở lại.
Cô lúc này cũng bước xuống giường, vốn đi ngủ nên trên người cũng chỉ mặc nội bào trắng tinh, hơn nữa nội bào vốn cũng không quá dày, nhưng dù cách một lớp vải Dạ Nhạc cũng bị làm cho đỏ mặt.
Thiếu niên đang tuổi mười lăm, mười sáu đang thời kỳ trưởng thành, đương nhiên sẽ không biết cách che dấu kĩ càng rồi.
Hạ Hạ nhìn thân thể của Dạ Nhạc đang dần trở nên cứng ngắt, cô kéo hắn lên giường để cho hắn nằm bên trong còn cô thì nằm bên ngoài mép giường.
Dạ Nhạc cứng ngắt nói: "Sư phụ, người thật sự không cần phải vì ta mà làm như thế đâu. Sẽ tổn hại đến thanh danh của người đó."
Hạ Hạ chẳng để ý nói: "Dù gì cũng tổn hại đến ta, ngươi sợ làm gì? Mau ngủ đi."
Cô quay người đưa lưng về phía hắn, Dạ Nhạc cũng lật người vào trong. Hai người lưng đối lưng với nhau mà ngủ.