Chương : 68
Vạn Cố Trì vẫn nhớ như in cái ngày mà y biết Khương Đình lại là cô của mình.
Trưởng lão là ông dòng họ của y, tức là cha của bác thuộc một nhánh khác của họ Vạn, vợ của trưởng môn và con trai độc duy của người đều sớm mất chỉ còn lại mình người nhưng mà hôm nay y lại nghe thêm một tin cái chết của hai người đó là do trưởng môn làm còn Khương Đình vốn là con gái của Khương trưởng lão lại là con gái ruột của trưởng môn.
Y không hiểu được rốt cuộc vì sao mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng như thế này, tuy rằng y lờ mờ đoán được trưởng môn quan tâm Khương Đình nhưng lại không đoán được kết quả lại như thế này.
Hôm đó trưởng môn khóc, ông ôm lấy một bức vẻ của một cô nương trẻ khóc đến trông vô cùng đau lòng, Vạn Cố Trì lúc đó có việc muốn gặp trưởng môn từ bên ngoài đã nghe tiếng như thế, ylo lắng chạy đến đỡ lấy ông nhưng lại bị ông lắc đầu đẩy ra.
Ông như nói với chính mình vừa như nói với cô nương trong bước ảnh: "A Lương ta không thể bảo vệ được con gái của chúng ta, ta lại thất hứa với nàng, ta hoàn toàn không còn can đảm để xuống hoàng tuyền đối mặt với nàng."
Con gái? Trưởng môn từ khi nào có con gái? Còn A Lương là ai?
"Trưởng môn, người nói gì vậy?"
Vạn Cố Trì lay lay ông, trưởng môn nghe thấy giọng nói của Vạn Cố Trì xem như cũng bình tĩnh hơn một chút, ông ngước nhìn Vạn Cố Trì trong đôi mắt hiện lên tia do dự nhưng rốt cuộc nó vẫn biến mất.
Dù gì chuyện này sớm muộn cũng biết, ông cũng không nên dấu Vạn Cố Trì làm gì.
"Vạn Cố Trì, con có biết vì sao mặc dù gây tổn hại cho con nhưng ta vẫn hủy hôn ước của con và Tiểu Đình không?"
Tiểu Đình?! Gọi thân thiết đến như vậy sao? Quan hệ của trưởng môn và Khương Đình ở nơi mọi người không biết luôn thân thiết thế sao?
Vạn Cố Trì lắc đầu.
Trưởng môn chua sót nói: "Nó là con gái ta!"
Vừa nghe xong Vạn Cố Trì vốn đang ngồi vững liền bị ngã xuống, vẻ mặt y không thể tin tưởng nhìn trưởng môn.
Trưởng môn thấy bộ dáng của Vạn Cố Trì cũng không ngạc nhiên lắm, bộ dáng này của y đã nằm trong dự đoán của trưởng môn.
Dù gì ai nghe xong thì cũng sẽ có phản ứng như vậy, ông chẳng ngạc nhiên.
Trưởng môn tiếp tục kể lại những sự thật có lẽ rằng chỉ có phó trưởng môn mới biết được.
Năm xưa ông cùng mẹ ruột của Khương Đình là Trương Ngọc Lương là hai sư huynh muội được cha của trưởng môn dạy dỗ. Sớm ngày ở chung nên hai người cũng có những tình cảm vượt quad mức độ huynh muội, họ thầm yêu nhau.
Nhưng mà cho dù Trương Ngọc Lương có tu vi căn cốt tốt đến đâu thì cũng là người không có bối cảnh. Mà vì muốn lập tông môn cũng cần có người giúp đỡ cha của trưởng môn mặc dù lòng không muốn nhưng cũng phải chia rẽ trưởng môn và Trương Ngọc Lương.
Trưởng môn lúc đó nào đồng ý, sao có thể phụ lòng Trương Ngọc Lương được, ông lúc đó còn hứa với nàng ấy rằng sẽ cưới nàng ấy về làm vợ.
Nhưng mà vào một ngày nọ, Trương Ngọc Lương bỗng dưng biến mất, cho dù ông có tìm kiếm như thế nào thì tin tức cứ như mò kim đáy bể, Trương Ngọc Lương giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Cuối cùng ông phải cưới người mà mình không yêu, sau đó sinh một người con chính là bác dòng họ của Vạn Cố Trì. Vợ ông đương nhiên biết ông không yêu mình nhưng bà vẫn cố chấp hận không thể giết chết người mà chồng mình cho dù qua bao nhiêu năm vẫn còn thầm thương.
Đến khi mà đệ tử của trưởng môn là Khương trưởng lão đi làm nhiệm vụ trở về, còn dẫn theo mộ người phụ nữ. Người đó là người khiến ông không bao giờ quên được, là Trương Ngọc Lương.
Nhưng bây giờ cả hai hoàn toàn như người xa lạ, người mà mình đặt trên đầu quả tim quay về nhưng lại kết hôn với đệ tử của chính bản thân mình, cuối cùng ông đã cưỡng bức Trương Ngọc Lương.
Tuy rằng chỉ có hai người là trưởng môn và Trương Ngọc Lương biết về việc này nhưng mà vợ của trưởng môn thông qua biểu hiện của ông cũng biết Trương Ngọc Lương chính là người mà trưởng môn thầm thương trộm nhớ.
Bà giả vờ làm thân hai người đính ước con với nhau khi Trương Ngọc Lương đang mang thai, trưởng môn biết cái thai đó là con của mình, ông không biết vì sao Trương Ngọc Lương có thể qua mặt được đệ tử họ Khương của mình nhưng ông dám chắc Trương Ngọc Lương và đệ tử mình chưa một lần thân mật, bình thường đều là Trương Ngọc Lương làm ảo giác khiến cho đệ tử mình tự nằm mơ thấy. Ông chỉ cần liếc mắt liền biết.
Trong lúc sinh con Trương Ngọc Lương không qua khỏi, sau khi điều tra lại thì trưởng môn biết đó là vợ mình âm thầm làm ra.
Ông như tức điên lên, nhưng cũng không thể giết chết bà ấy ngay được.
Đứng trước phần mộ của Trương Ngọc Lương, trưởng môn thầm hứa sẽ bảo vệ con gái hai người thật tốt.
Sau đó ông cũng thiết kế cho cả vợ và con trai mình đều chết đi.
Trưởng môn vỗ lên vai Vạn Cố Trì: "Ta bây giờ truyền lại chức trưởng môn cho ngươi, ta đã sớm mệt mỏi với chức vụ này rồi."
Trong lúc Vạn Cố Trì còn chưa kịp tiêu hóa thông tin này thì ông đã đi mất.
Đứng trước phần mộ của Trương Ngọc Lương, lòng trưởng môn đau như cắt.
"A Lương, con gái nàng đường tình đều khổ đau giống nàng. Nhưng mà lại dũng cảm hơn ta và nàng, cho dù bị cả thế giới đối địch vẫn lựa chọn bên người mình yêu."
"Nàng yên tâm, ta suy nghĩ kĩ rồi rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại thôi, ta mong nàng đừng bỏ mặt ta."
Chờ lúc Vạn Cố Trì đến nơi thì chỉ thấy trưởng môn nằm im bất động kế bên mộ của người mình yêu. Sau ngần ấy năm hai người cuối cùng cũng có thể đối mặt với nhau một cách rõ ràng rồi.
Trưởng lão là ông dòng họ của y, tức là cha của bác thuộc một nhánh khác của họ Vạn, vợ của trưởng môn và con trai độc duy của người đều sớm mất chỉ còn lại mình người nhưng mà hôm nay y lại nghe thêm một tin cái chết của hai người đó là do trưởng môn làm còn Khương Đình vốn là con gái của Khương trưởng lão lại là con gái ruột của trưởng môn.
Y không hiểu được rốt cuộc vì sao mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng như thế này, tuy rằng y lờ mờ đoán được trưởng môn quan tâm Khương Đình nhưng lại không đoán được kết quả lại như thế này.
Hôm đó trưởng môn khóc, ông ôm lấy một bức vẻ của một cô nương trẻ khóc đến trông vô cùng đau lòng, Vạn Cố Trì lúc đó có việc muốn gặp trưởng môn từ bên ngoài đã nghe tiếng như thế, ylo lắng chạy đến đỡ lấy ông nhưng lại bị ông lắc đầu đẩy ra.
Ông như nói với chính mình vừa như nói với cô nương trong bước ảnh: "A Lương ta không thể bảo vệ được con gái của chúng ta, ta lại thất hứa với nàng, ta hoàn toàn không còn can đảm để xuống hoàng tuyền đối mặt với nàng."
Con gái? Trưởng môn từ khi nào có con gái? Còn A Lương là ai?
"Trưởng môn, người nói gì vậy?"
Vạn Cố Trì lay lay ông, trưởng môn nghe thấy giọng nói của Vạn Cố Trì xem như cũng bình tĩnh hơn một chút, ông ngước nhìn Vạn Cố Trì trong đôi mắt hiện lên tia do dự nhưng rốt cuộc nó vẫn biến mất.
Dù gì chuyện này sớm muộn cũng biết, ông cũng không nên dấu Vạn Cố Trì làm gì.
"Vạn Cố Trì, con có biết vì sao mặc dù gây tổn hại cho con nhưng ta vẫn hủy hôn ước của con và Tiểu Đình không?"
Tiểu Đình?! Gọi thân thiết đến như vậy sao? Quan hệ của trưởng môn và Khương Đình ở nơi mọi người không biết luôn thân thiết thế sao?
Vạn Cố Trì lắc đầu.
Trưởng môn chua sót nói: "Nó là con gái ta!"
Vừa nghe xong Vạn Cố Trì vốn đang ngồi vững liền bị ngã xuống, vẻ mặt y không thể tin tưởng nhìn trưởng môn.
Trưởng môn thấy bộ dáng của Vạn Cố Trì cũng không ngạc nhiên lắm, bộ dáng này của y đã nằm trong dự đoán của trưởng môn.
Dù gì ai nghe xong thì cũng sẽ có phản ứng như vậy, ông chẳng ngạc nhiên.
Trưởng môn tiếp tục kể lại những sự thật có lẽ rằng chỉ có phó trưởng môn mới biết được.
Năm xưa ông cùng mẹ ruột của Khương Đình là Trương Ngọc Lương là hai sư huynh muội được cha của trưởng môn dạy dỗ. Sớm ngày ở chung nên hai người cũng có những tình cảm vượt quad mức độ huynh muội, họ thầm yêu nhau.
Nhưng mà cho dù Trương Ngọc Lương có tu vi căn cốt tốt đến đâu thì cũng là người không có bối cảnh. Mà vì muốn lập tông môn cũng cần có người giúp đỡ cha của trưởng môn mặc dù lòng không muốn nhưng cũng phải chia rẽ trưởng môn và Trương Ngọc Lương.
Trưởng môn lúc đó nào đồng ý, sao có thể phụ lòng Trương Ngọc Lương được, ông lúc đó còn hứa với nàng ấy rằng sẽ cưới nàng ấy về làm vợ.
Nhưng mà vào một ngày nọ, Trương Ngọc Lương bỗng dưng biến mất, cho dù ông có tìm kiếm như thế nào thì tin tức cứ như mò kim đáy bể, Trương Ngọc Lương giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Cuối cùng ông phải cưới người mà mình không yêu, sau đó sinh một người con chính là bác dòng họ của Vạn Cố Trì. Vợ ông đương nhiên biết ông không yêu mình nhưng bà vẫn cố chấp hận không thể giết chết người mà chồng mình cho dù qua bao nhiêu năm vẫn còn thầm thương.
Đến khi mà đệ tử của trưởng môn là Khương trưởng lão đi làm nhiệm vụ trở về, còn dẫn theo mộ người phụ nữ. Người đó là người khiến ông không bao giờ quên được, là Trương Ngọc Lương.
Nhưng bây giờ cả hai hoàn toàn như người xa lạ, người mà mình đặt trên đầu quả tim quay về nhưng lại kết hôn với đệ tử của chính bản thân mình, cuối cùng ông đã cưỡng bức Trương Ngọc Lương.
Tuy rằng chỉ có hai người là trưởng môn và Trương Ngọc Lương biết về việc này nhưng mà vợ của trưởng môn thông qua biểu hiện của ông cũng biết Trương Ngọc Lương chính là người mà trưởng môn thầm thương trộm nhớ.
Bà giả vờ làm thân hai người đính ước con với nhau khi Trương Ngọc Lương đang mang thai, trưởng môn biết cái thai đó là con của mình, ông không biết vì sao Trương Ngọc Lương có thể qua mặt được đệ tử họ Khương của mình nhưng ông dám chắc Trương Ngọc Lương và đệ tử mình chưa một lần thân mật, bình thường đều là Trương Ngọc Lương làm ảo giác khiến cho đệ tử mình tự nằm mơ thấy. Ông chỉ cần liếc mắt liền biết.
Trong lúc sinh con Trương Ngọc Lương không qua khỏi, sau khi điều tra lại thì trưởng môn biết đó là vợ mình âm thầm làm ra.
Ông như tức điên lên, nhưng cũng không thể giết chết bà ấy ngay được.
Đứng trước phần mộ của Trương Ngọc Lương, trưởng môn thầm hứa sẽ bảo vệ con gái hai người thật tốt.
Sau đó ông cũng thiết kế cho cả vợ và con trai mình đều chết đi.
Trưởng môn vỗ lên vai Vạn Cố Trì: "Ta bây giờ truyền lại chức trưởng môn cho ngươi, ta đã sớm mệt mỏi với chức vụ này rồi."
Trong lúc Vạn Cố Trì còn chưa kịp tiêu hóa thông tin này thì ông đã đi mất.
Đứng trước phần mộ của Trương Ngọc Lương, lòng trưởng môn đau như cắt.
"A Lương, con gái nàng đường tình đều khổ đau giống nàng. Nhưng mà lại dũng cảm hơn ta và nàng, cho dù bị cả thế giới đối địch vẫn lựa chọn bên người mình yêu."
"Nàng yên tâm, ta suy nghĩ kĩ rồi rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại thôi, ta mong nàng đừng bỏ mặt ta."
Chờ lúc Vạn Cố Trì đến nơi thì chỉ thấy trưởng môn nằm im bất động kế bên mộ của người mình yêu. Sau ngần ấy năm hai người cuối cùng cũng có thể đối mặt với nhau một cách rõ ràng rồi.