Chương 44
A Ngư vuốt lưng bà ấy, âm thầm an ủi. Trong lòng có hàng vạn khúc mắc, ngạc nhiên rồi lại nghi ngờ, Tiêu Nhã Quân đã chết, luôn cảm thấy có gì đó không bình thường, không tìm thấy thi thể?
A Ngư híp mắt, mùa thu năm ngoái khi Tiêu Nhã Quân rời đi, nàng đã phái chỉ miêu xem chừng để đề phòng vạn nhất. Chỉ mất người đi theo dõi, dù sao nó cũng chỉ là một con mèo bình thường không có trí tuệ, và còn ở khoảng cách xa như vậy, điều đó có thể hiểu được. Sau đó thì mất tin tức của Tiêu Nhã Quân, nhưng Bát hoàng tử kia lại đến Giang Nam công tác vào mùa đông.
Sau khi khóc một lúc, Du thị rửa mặt và trang điểm lại, dẫn A Ngư đi thăm Tiêu lão phu nhân đang bị bệnh.
Khi đến nơi thì Tiêu lão phu nhân đang được Như Ý đỡ dậy uống thuốc, vẻ mặt của Tiêu lão phu nhân ngây ngốc, sắc mặt tái nhợt, giống như bị rút đi sức sống.
Đối với Tiêu Nhã Quân, Tiêu lão phu nhân yêu đến tận xương tủy, tin dữ này chẳng khác gì lấy đi nửa cái mạng của bà ấy.
“Lão phu nhân, phu nhân và Bát cô nương đến thăm người.”
Như Ý cúi đầu nhẹ giọng gọi bà ta.
Tiêu lão phu nhân đờ đẫn không có phản ứng, cho đến khi Như Ý nói lại một lần nữa, ánh mắt trống rỗng mới có tiêu cự, từ từ nhìn chằm chằm vào mặt A Ngư, đột nhiên cầm chén thuốc ném về phía A Ngư.
“Là ngươi, là ngươi hại chết Quân Nhi, là ngươi!”
A Ngư đã có đề phòng bèn lùi ra sau vài bước, bởi vì Tiêu lão phu nhân ốm yếu không có sức, nên chén thuốc chỉ rơi xuống chân, thậm chí nước thuốc cũng bị dính lên người nàng.
A Ngư bình tĩnh nhìn thẳng đôi mắt đỏ ngầu, tròng mắt gần như muốn lòi ra khỏi hốc mắt của Tiêu lão phu nhân.
Lão phu nhân muốn lao về phía A Ngư, nhưng ngay cả giường cũng không xuống được, chỉ có thể vặn vẹo khuôn mặt trừng mắt nhìn A Ngư, từng nếp nhăn trên mặt đều tràn ngập oán hận:
“Sao ngươi lại quay về, sao lại quay về chứ! Ngươi không trở về, thì sao Quân Nhi có thể bị ép đi, sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đều là ngươi, đều là ngươi hại chết Quân Nhi”
Du thị đứng trước mặt A Ngư, vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Mẫu thân, chuyện này sao có thể trách Du Nhi được?”
Cả ngươi Tiêu lão phu nhân không ngừng run rẩy, hung hăng nhìn chằm chằm vào A Ngư: “Ngươi trả Quân Nhi lại cho ta, trả Quân Nhi lại cho ta, trả lại cho ta!”
Giọng nói nghẹn ngào khiến Du thị run lên vì sợ hãi, nhìn thấy ánh mắt điên loạn của Tiêu lão phu nhân, sợ bà ấy lại làm tổn thương nữ nhi. Du thị vội vàng nói một tiếng, để Như Ý chăm sóc Tiêu lão phu nhân, còn mình thì vội vàng kéo A Ngư rời khỏi.
Phía sau, tiếng khóc của Tiêu lão phu nhân thật đau lòng.
Triệu Tông đưa một số báo cáo phản hồi từ nhiều nơi cho A Ngư, để nàng thuận tiện tiếp tục nghiên cứu. Từ năm ngoái, sản lượng lương thực gia tăng, triều đình đã phái nhiều quan chức và thợ thủ công giỏi tay nghề để giúp đỡ nàng, do nàng lãnh đạo việc nghiên cứu. Cũng bởi vì vậy mà Triệu Tông tiếp xúc với nàng nhiều hơn.
Nói xong chuyện đại sự, Triệu Tông liếc mắt nhìn nàng một cái: “Gần đây ta nghe nói một chuyện, suy nghĩ một chút, thì cần phải nói cho ngươi biết.”
A Ngư ngước mắt lên, vừa hay lộ ra vẻ nghi ngờ.
Triệu Tông bèn giải thích chuyện Bát hoàng tử lặng lẽ đón Tiêu Quân Nhã vào Kinh Thành.
A Ngư: “...”
Rơi vào mắt Triệu Tông, hắn cho là nàng bị khiếp sợ. Cho dù là hắn, ngay khi mới biết tin, cũng vô cùng kinh hãi. Không ngờ Bát đệ của hắn vẫn là kẻ si tình, vậy mà lại mạo hiểm dính vào Tiêu Quân Nhã đầy thị phi. Phải biết rằng với danh tiếng bay giờ của Tiêu Quân Nhã, một khi bại lộ, lão Bát cũng sẽ gặp rắc rối.
A Ngư cũng giật mình với tình hình này: “Kim ốc tàng kiều?”
Triệu Tông mỉm cười gật đầu.
A Ngư chớp mắt, vờ than thở như thật: “Không ngờ bọn họ lại là một đôi!”
Ánh mắt của Triệu Tông nhìn nàng, trên mặt ngoại trừ thở dài ra thì không có cảm xúc gì khác, mỉm cười nói: “Ngươi không tức giận sao?”
“Tức giận cái gì?”
Triệu Tông hứng thú nói: “Nàng ấy lại trở về.”
A Ngư cũng không để bụng: “Nàng ấy có trở về hay không thì liên quan gì đến ta, chỉ cần không xuất hiện trước mặt ta là được.”
Triệu Tông nhìn nàng, nói đùa: “Phong Nhạc huyện chúa thật tốt bụng, cô tự nhận không bằng.”
Năm ngoái Bệ Hạ ban cho hai chữ Phong Nhạc, nghĩa là được mùa vui vẻ.
A Ngư giả vờ cười.
Triệu Tông mỉm cười lại hỏi: “Phu thê Chu thị kia có quan hệ gì với ngươi?”
A Ngư thu lại nụ cười.
Triệu Tông cũng không thừa nước đục thả câu, nói Bát hoàng tử phái người đi biên quan chiếu cố phu thê Chu thị, đồng thời còn âm thầm đưa Chu Tiểu Bảo và Chu Chiêu Đệ vào kinh làm bạn với Tiêu Nhã Quân.
Nụ cười trên mặt A Ngư hoàn toàn biến mất, điều này thì nàng thật sự không biết, Tiêu Nhã Quân sống hay chết không liên quan đến nàng, nhưng bốn người còn lại của Chu gia chắc chắn không thể sống một cuộc sống tốt đẹp được, nếu không những gì mà nguyên thân chịu đựng trong mười năm qua chẳng là gì cả.
Xem ra cho dù cục diện đã bị nàng thay đổi hoàn toàn, thì những thứ trong xương cốt của hai người này không thể sửa được.
A Ngư híp mắt, mùa thu năm ngoái khi Tiêu Nhã Quân rời đi, nàng đã phái chỉ miêu xem chừng để đề phòng vạn nhất. Chỉ mất người đi theo dõi, dù sao nó cũng chỉ là một con mèo bình thường không có trí tuệ, và còn ở khoảng cách xa như vậy, điều đó có thể hiểu được. Sau đó thì mất tin tức của Tiêu Nhã Quân, nhưng Bát hoàng tử kia lại đến Giang Nam công tác vào mùa đông.
Sau khi khóc một lúc, Du thị rửa mặt và trang điểm lại, dẫn A Ngư đi thăm Tiêu lão phu nhân đang bị bệnh.
Khi đến nơi thì Tiêu lão phu nhân đang được Như Ý đỡ dậy uống thuốc, vẻ mặt của Tiêu lão phu nhân ngây ngốc, sắc mặt tái nhợt, giống như bị rút đi sức sống.
Đối với Tiêu Nhã Quân, Tiêu lão phu nhân yêu đến tận xương tủy, tin dữ này chẳng khác gì lấy đi nửa cái mạng của bà ấy.
“Lão phu nhân, phu nhân và Bát cô nương đến thăm người.”
Như Ý cúi đầu nhẹ giọng gọi bà ta.
Tiêu lão phu nhân đờ đẫn không có phản ứng, cho đến khi Như Ý nói lại một lần nữa, ánh mắt trống rỗng mới có tiêu cự, từ từ nhìn chằm chằm vào mặt A Ngư, đột nhiên cầm chén thuốc ném về phía A Ngư.
“Là ngươi, là ngươi hại chết Quân Nhi, là ngươi!”
A Ngư đã có đề phòng bèn lùi ra sau vài bước, bởi vì Tiêu lão phu nhân ốm yếu không có sức, nên chén thuốc chỉ rơi xuống chân, thậm chí nước thuốc cũng bị dính lên người nàng.
A Ngư bình tĩnh nhìn thẳng đôi mắt đỏ ngầu, tròng mắt gần như muốn lòi ra khỏi hốc mắt của Tiêu lão phu nhân.
Lão phu nhân muốn lao về phía A Ngư, nhưng ngay cả giường cũng không xuống được, chỉ có thể vặn vẹo khuôn mặt trừng mắt nhìn A Ngư, từng nếp nhăn trên mặt đều tràn ngập oán hận:
“Sao ngươi lại quay về, sao lại quay về chứ! Ngươi không trở về, thì sao Quân Nhi có thể bị ép đi, sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đều là ngươi, đều là ngươi hại chết Quân Nhi”
Du thị đứng trước mặt A Ngư, vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Mẫu thân, chuyện này sao có thể trách Du Nhi được?”
Cả ngươi Tiêu lão phu nhân không ngừng run rẩy, hung hăng nhìn chằm chằm vào A Ngư: “Ngươi trả Quân Nhi lại cho ta, trả Quân Nhi lại cho ta, trả lại cho ta!”
Giọng nói nghẹn ngào khiến Du thị run lên vì sợ hãi, nhìn thấy ánh mắt điên loạn của Tiêu lão phu nhân, sợ bà ấy lại làm tổn thương nữ nhi. Du thị vội vàng nói một tiếng, để Như Ý chăm sóc Tiêu lão phu nhân, còn mình thì vội vàng kéo A Ngư rời khỏi.
Phía sau, tiếng khóc của Tiêu lão phu nhân thật đau lòng.
Triệu Tông đưa một số báo cáo phản hồi từ nhiều nơi cho A Ngư, để nàng thuận tiện tiếp tục nghiên cứu. Từ năm ngoái, sản lượng lương thực gia tăng, triều đình đã phái nhiều quan chức và thợ thủ công giỏi tay nghề để giúp đỡ nàng, do nàng lãnh đạo việc nghiên cứu. Cũng bởi vì vậy mà Triệu Tông tiếp xúc với nàng nhiều hơn.
Nói xong chuyện đại sự, Triệu Tông liếc mắt nhìn nàng một cái: “Gần đây ta nghe nói một chuyện, suy nghĩ một chút, thì cần phải nói cho ngươi biết.”
A Ngư ngước mắt lên, vừa hay lộ ra vẻ nghi ngờ.
Triệu Tông bèn giải thích chuyện Bát hoàng tử lặng lẽ đón Tiêu Quân Nhã vào Kinh Thành.
A Ngư: “...”
Rơi vào mắt Triệu Tông, hắn cho là nàng bị khiếp sợ. Cho dù là hắn, ngay khi mới biết tin, cũng vô cùng kinh hãi. Không ngờ Bát đệ của hắn vẫn là kẻ si tình, vậy mà lại mạo hiểm dính vào Tiêu Quân Nhã đầy thị phi. Phải biết rằng với danh tiếng bay giờ của Tiêu Quân Nhã, một khi bại lộ, lão Bát cũng sẽ gặp rắc rối.
A Ngư cũng giật mình với tình hình này: “Kim ốc tàng kiều?”
Triệu Tông mỉm cười gật đầu.
A Ngư chớp mắt, vờ than thở như thật: “Không ngờ bọn họ lại là một đôi!”
Ánh mắt của Triệu Tông nhìn nàng, trên mặt ngoại trừ thở dài ra thì không có cảm xúc gì khác, mỉm cười nói: “Ngươi không tức giận sao?”
“Tức giận cái gì?”
Triệu Tông hứng thú nói: “Nàng ấy lại trở về.”
A Ngư cũng không để bụng: “Nàng ấy có trở về hay không thì liên quan gì đến ta, chỉ cần không xuất hiện trước mặt ta là được.”
Triệu Tông nhìn nàng, nói đùa: “Phong Nhạc huyện chúa thật tốt bụng, cô tự nhận không bằng.”
Năm ngoái Bệ Hạ ban cho hai chữ Phong Nhạc, nghĩa là được mùa vui vẻ.
A Ngư giả vờ cười.
Triệu Tông mỉm cười lại hỏi: “Phu thê Chu thị kia có quan hệ gì với ngươi?”
A Ngư thu lại nụ cười.
Triệu Tông cũng không thừa nước đục thả câu, nói Bát hoàng tử phái người đi biên quan chiếu cố phu thê Chu thị, đồng thời còn âm thầm đưa Chu Tiểu Bảo và Chu Chiêu Đệ vào kinh làm bạn với Tiêu Nhã Quân.
Nụ cười trên mặt A Ngư hoàn toàn biến mất, điều này thì nàng thật sự không biết, Tiêu Nhã Quân sống hay chết không liên quan đến nàng, nhưng bốn người còn lại của Chu gia chắc chắn không thể sống một cuộc sống tốt đẹp được, nếu không những gì mà nguyên thân chịu đựng trong mười năm qua chẳng là gì cả.
Xem ra cho dù cục diện đã bị nàng thay đổi hoàn toàn, thì những thứ trong xương cốt của hai người này không thể sửa được.