Chương : 140
Edit: Ư Ư
Bạch Tửu, con người giữ vững thành tích trung bình cảm thấy xấu hổ.
Cuối cùng Hứa Khâm nhét một tấm thẻ ngân hàng vào tay cô rồi nói: "Mấy năm nay tôi đều làm thêm kiếm tiền học đại học, tất cả đều được tiết kiệm trong cái thẻ này."
"Cậu... đưa mấy thứ này cho tôi làm gì?"
"Cho em hết."
Bạch Tửu chợt cảm thấy đồ trên tay nặng nghìn cân, "Cậu cho tôi làm gì?"
"Cho em quản tôi." Giọng nói bình tĩnh của cậu cực kỳ rõ ràng trong bóng đêm yên tĩnh.
Bạch Tửu cảm thấy vi diệu, "Tôi không có hứng có thêm một đứa con trai."
"Không phải con trai." Cậu nghiêm túc, "Là phối ngẫu(1)."
Bạch Tử sặc nước bọt, hai tai có chút nóng lên, "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không chơi trò yêu sớm với cậu."
"Tôi không nói đùa." Cậu nói: "Tôi biết bây giờ tôi vẫn chưa đủ tư cách trở thành phối ngẫu của em, cho nên tôi đặt trước."
Cậu nghĩ đây là khách sạn à mà còn đặt trước!
Bạch Tửu thầm nghĩ cô không thể bị cậu nắm mũi đi trước, tuổi của cậu còn bằng em gái cô nên cô hẳn là phải đối xử với cậu như em trai, như vậy cậu mới có thể nhận rõ quan hệ của hai người, vì thế, Bạch Tửu nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt rồi nở một nụ cười từ ái, nhón chân lên xoa đầu cậu hiền từ nói: "Yêu đương không phải trò..."
Còn chưa dứt lời thì cậu đã cầm lấy cánh tay của cô, tay kia thì vòng sang bên hông, cong lưng hôn xuống.
Tất cả điều Bạch Tửu muốn nói đều bị chặn lại.
Bóng tối trong đôi mắt cậu làm người hoảng hốt, giọng nói lạnh lùng lại càng làm người hoảng sợ.
"Nếu em còn coi tôi là một đứa trẻ một phút thì tôi sẽ hôn em một phút."
Bạch Tửu mở to mắt, cả người cứng đờ
Cậậu thấp giọng nói: "Mỗi lần nhìn thấy em, Phenethylamine, Dopamine, kích thích tố, Endorphin và hormastory trong cơ thể tôi đều sẽ nhanh chóng cùng xuất hiện, tôi xác định đây là tình yêu mà mọi người nói đến."
Mấy cái kia... là thứ gì vậy?
Bạch Tửu thân là một người dốt đặc môn khoa học tự nhiên hoàn toàn không muốn lộ ra sự thật này.
Cậu đột nhiên chạm vào ngực trái của cô, Bạch Tửu vừa định hất bay cái móng heo này thì lại nghe thấy giọng nói vui mừng của cậu: "Trái tim của em đang đập nhanh, nghĩ là em có phản ứng tốt khi được tôi hôn, chứng minh em cũng thích tôi."
Bạch Tửu không thể phủ nhận, cô đẩy cậu ra ko khan một tiếng rồi nói, "Tôi thừa nhận tôi yên mến cậu, nếu tôi bằng tuổi cậu thì tôi sẽ không do dự hẹn hò với cậu, nhưng tôi đã là một người trưởng thành, tôi cần phải suy nghĩ mộ cách ký trí, không thể để cảm giác quyết định tất cả được."
"Xét đến cùng, em cảm thấy tình cảm của tôi chỉ là tình cảm của mấy đứa nhóc."
"Tôi không thể xác định." Đây là vấn đề còn tồn tại giữa hai người.
Hứa Khâm im lặng nhìn cô, một lúc sau cậu nói: "Em không thể xem nhẹ tình cảm của tôi dành cho em chỉ vì tuổi tác, chuyện này không công bằng với tôi."
Bạch Tửu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, "Thế giới này vốn không có sự công bằng tuyệt đối."
Cô xoay người bước đi, nhưng vừa bước được một bước đã xoay người lại, quay đầu lại không nói gì nhìn cái tay đang nắm chặt váy cô, cô nâng mắt nhìn về phía cậu.
Nam sinh mười bảy tuổi đáng thương đứng im, bóng người cô đơn, giống như người bị lạc mấy phương hướng trong sa mạc, chỉ có cô là người cho cậu hy vọng duy nhất, mong cô cho cậu một cơ hội nho nhỏ.
Bạch Tửu cố gắng để mình không mềm lòng, "Buông tay ra."
Cậu nắm càng chặt hơn
Cô kéo làn váy đang bị cậu nắm chặt ra, "Cậu buông tay ra."
"Em đừng đi." Cậu khép nép nói, không thể không làm ra sự nhượng bộ lớn nhất, "Tôi sẽ cởi áo cho xem nhìn mỗi ngày, được không?"
Bàn tay Bạch Tửu run lên, ngay sau đó nói gần như là quát, "Cậu, cậu nói gì thế? Tôi đâu nói muốn nhìn cơ thể của cậu!"
"Ngày trước em còn nhìn chằm chằm cơ thể tôi."
Khuôn mặt già nua của Bạch Tửu đỏ lên, "Cậu, cậu đừng nói bậy!"
Cậu bước tới ôm cô vào trong lòng, lại cầm lấy một bàn tay của cô luồn vào áo sơ mi của mình, tay còn lại vỗ lưng cô hào phóng nói: "Tôi biết em muốn sờ, cứ sờ thoải mái."
Bạch Tửu chỉ cảm thấy bàn tay đang dán trên bụng cậu không ngừng nóng lên, cô không thể không dúi đầu vào trong ngực cậu, che lại vẻ mặt xuân tâm manh động của mình.
Mẹ ơi, con sờ tới cơ bụng... Còn có nhân ngư tuyến!(2)
Quá TM kích thích!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
(1) Phối ngẫu: Vợ chồng — Danh từ luật pháp, chỉ người đã có đôi bạn và phải làm tròn bổn phận gia đình, tức người chồng hoặc người vợ.
(2) Nhân ngư tuyến, là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V
Bạch Tửu, con người giữ vững thành tích trung bình cảm thấy xấu hổ.
Cuối cùng Hứa Khâm nhét một tấm thẻ ngân hàng vào tay cô rồi nói: "Mấy năm nay tôi đều làm thêm kiếm tiền học đại học, tất cả đều được tiết kiệm trong cái thẻ này."
"Cậu... đưa mấy thứ này cho tôi làm gì?"
"Cho em hết."
Bạch Tửu chợt cảm thấy đồ trên tay nặng nghìn cân, "Cậu cho tôi làm gì?"
"Cho em quản tôi." Giọng nói bình tĩnh của cậu cực kỳ rõ ràng trong bóng đêm yên tĩnh.
Bạch Tửu cảm thấy vi diệu, "Tôi không có hứng có thêm một đứa con trai."
"Không phải con trai." Cậu nghiêm túc, "Là phối ngẫu(1)."
Bạch Tử sặc nước bọt, hai tai có chút nóng lên, "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không chơi trò yêu sớm với cậu."
"Tôi không nói đùa." Cậu nói: "Tôi biết bây giờ tôi vẫn chưa đủ tư cách trở thành phối ngẫu của em, cho nên tôi đặt trước."
Cậu nghĩ đây là khách sạn à mà còn đặt trước!
Bạch Tửu thầm nghĩ cô không thể bị cậu nắm mũi đi trước, tuổi của cậu còn bằng em gái cô nên cô hẳn là phải đối xử với cậu như em trai, như vậy cậu mới có thể nhận rõ quan hệ của hai người, vì thế, Bạch Tửu nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt rồi nở một nụ cười từ ái, nhón chân lên xoa đầu cậu hiền từ nói: "Yêu đương không phải trò..."
Còn chưa dứt lời thì cậu đã cầm lấy cánh tay của cô, tay kia thì vòng sang bên hông, cong lưng hôn xuống.
Tất cả điều Bạch Tửu muốn nói đều bị chặn lại.
Bóng tối trong đôi mắt cậu làm người hoảng hốt, giọng nói lạnh lùng lại càng làm người hoảng sợ.
"Nếu em còn coi tôi là một đứa trẻ một phút thì tôi sẽ hôn em một phút."
Bạch Tửu mở to mắt, cả người cứng đờ
Cậậu thấp giọng nói: "Mỗi lần nhìn thấy em, Phenethylamine, Dopamine, kích thích tố, Endorphin và hormastory trong cơ thể tôi đều sẽ nhanh chóng cùng xuất hiện, tôi xác định đây là tình yêu mà mọi người nói đến."
Mấy cái kia... là thứ gì vậy?
Bạch Tửu thân là một người dốt đặc môn khoa học tự nhiên hoàn toàn không muốn lộ ra sự thật này.
Cậu đột nhiên chạm vào ngực trái của cô, Bạch Tửu vừa định hất bay cái móng heo này thì lại nghe thấy giọng nói vui mừng của cậu: "Trái tim của em đang đập nhanh, nghĩ là em có phản ứng tốt khi được tôi hôn, chứng minh em cũng thích tôi."
Bạch Tửu không thể phủ nhận, cô đẩy cậu ra ko khan một tiếng rồi nói, "Tôi thừa nhận tôi yên mến cậu, nếu tôi bằng tuổi cậu thì tôi sẽ không do dự hẹn hò với cậu, nhưng tôi đã là một người trưởng thành, tôi cần phải suy nghĩ mộ cách ký trí, không thể để cảm giác quyết định tất cả được."
"Xét đến cùng, em cảm thấy tình cảm của tôi chỉ là tình cảm của mấy đứa nhóc."
"Tôi không thể xác định." Đây là vấn đề còn tồn tại giữa hai người.
Hứa Khâm im lặng nhìn cô, một lúc sau cậu nói: "Em không thể xem nhẹ tình cảm của tôi dành cho em chỉ vì tuổi tác, chuyện này không công bằng với tôi."
Bạch Tửu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, "Thế giới này vốn không có sự công bằng tuyệt đối."
Cô xoay người bước đi, nhưng vừa bước được một bước đã xoay người lại, quay đầu lại không nói gì nhìn cái tay đang nắm chặt váy cô, cô nâng mắt nhìn về phía cậu.
Nam sinh mười bảy tuổi đáng thương đứng im, bóng người cô đơn, giống như người bị lạc mấy phương hướng trong sa mạc, chỉ có cô là người cho cậu hy vọng duy nhất, mong cô cho cậu một cơ hội nho nhỏ.
Bạch Tửu cố gắng để mình không mềm lòng, "Buông tay ra."
Cậu nắm càng chặt hơn
Cô kéo làn váy đang bị cậu nắm chặt ra, "Cậu buông tay ra."
"Em đừng đi." Cậu khép nép nói, không thể không làm ra sự nhượng bộ lớn nhất, "Tôi sẽ cởi áo cho xem nhìn mỗi ngày, được không?"
Bàn tay Bạch Tửu run lên, ngay sau đó nói gần như là quát, "Cậu, cậu nói gì thế? Tôi đâu nói muốn nhìn cơ thể của cậu!"
"Ngày trước em còn nhìn chằm chằm cơ thể tôi."
Khuôn mặt già nua của Bạch Tửu đỏ lên, "Cậu, cậu đừng nói bậy!"
Cậu bước tới ôm cô vào trong lòng, lại cầm lấy một bàn tay của cô luồn vào áo sơ mi của mình, tay còn lại vỗ lưng cô hào phóng nói: "Tôi biết em muốn sờ, cứ sờ thoải mái."
Bạch Tửu chỉ cảm thấy bàn tay đang dán trên bụng cậu không ngừng nóng lên, cô không thể không dúi đầu vào trong ngực cậu, che lại vẻ mặt xuân tâm manh động của mình.
Mẹ ơi, con sờ tới cơ bụng... Còn có nhân ngư tuyến!(2)
Quá TM kích thích!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
(1) Phối ngẫu: Vợ chồng — Danh từ luật pháp, chỉ người đã có đôi bạn và phải làm tròn bổn phận gia đình, tức người chồng hoặc người vợ.
(2) Nhân ngư tuyến, là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V