Chương : 155
Edit: Ư Ư
Chuyện vừa nãy đúng là do Lam Trạch giúp đỡ, địa vị của người này không bình thường, cho dù là Tôn Tri thì cũng phải nhịn lại, ông chỉ cần gọi điện là có thể làm hắn ta lùi một bước.
Nói chung khi điều mà một người mà lại bị phát hiện thì sẽ luôn chột dạ, nhưng Bạch Tửu chẳng những không chột dạ mà còn có thể đối diện, ý cười trong mắt Lam Trạch càng ngày càng đậm, "Sao cô Bạch lại chắc chán tôi sẽ giúp đỡ?"
"Như lời nói lúc trước của ngài, Hứa Khâm rất đặc biệt, nói đúng ra là đặc biệt với ngài, nếu ngài có ác ý thì ngài đã sớm xuống tay."
Nụ cười bên khóe môi Lam Trạch càng mở rộng thêm, ông nói sâu xa: "Có lẽ là tôi muốn nhìn thấy cậu ta thành công rồi lúc đó tôi mới xuống tay."
"Như vậy ngài sẽ càng không làm anh ấy xảy ra chuyện."
Lam Trạch cười khẽ ra tiếng, "Cô Bạch đúng là người biết nói chuyện."
Bất tri bất giác đã bị cô nói vào trong vòng.
Bạch Tửu cũng cười, chỉ là nụ cười cất giấu vài phần lạnh lẽo, "Lam tiên sinh là người tốt, nói thật, chỉ bằng tin tức mà tôi điều tra được thì tôi không thể xác định quan hệ của Hứa Khâm và ngài, nhưng nếu ngài có ác ý với anh ấy thì tôi cũng sẽ không ngồi không."
"Tôi muốn nghe xem cô Bạch đã điều tra được chuyện gì?" Lam Trạch không bị ảnh hưởng chút nào, khuôn mặt thong dong và nụ cười ôn hòa bên khóe môi chưa bao giờ xảy ra biến hóa.
Bạch Tửu cũng không dấu diếm, "Hai mươi năm trước, một người phụ nữ tên là Tô Nguyệt thoát khỏi gia đình trọng nam khinh nữ, sau đó cô ấy đi ra nước ngoài nhưng cuộc sống cũng không tốt lắm, nhưng điều làm người ngạc nhiên là chưa hoàn thành chương trình học thì cô ấy đã về nước, sau đó cô ấy kết hôn và sinh con, cuộc đời không có gì đặc biệt, nhưng có người lại nói có một khoảng thời gian cô ấy rất có tiền, có lẽ là do cô ấy gặp được một vị thương nhân thần bí."
Tin tức mà Bạch Tửu điều tra được chỉ có thể.
"Tôi nghĩ cô đoán người phụ nữ Tô Nguyệt kia là mẹ của Hứa Khâm, cũng biết thương nhân thần bí kia là tôi, hơn nữa... Cô còn đoán khoảng thời gian đó Tô Nguyện là tình nhân của tôi." Đôi mắt đen nhánh của Lam Trạch tràn đầy ấm áp, ông nhìn Bạch Tửu giống như một đứa bé đang chơi trò chơi trinh thám.
Bạch Tửu không thích có người nhìn mình như vậy, cô hào phóng thừa nhận, "Đúng vậy, tôi đã từng đoán như thế, nhưng khi nhìn thấy Tô Nguyệt thì tôi nghĩ bà ấy không phải là người sẽ làm tình nhân của người khác."
Nếu Tô Nguyệt là người hám tiền thì bà ấy đã rời đi lúc chồng mình xảy ra tai nạn xe cộ mất đi một chân, lúc cuộc sống tuột dốc không phanh, nhưng bà ấy không rời đi mà ở lại chăm sóc chồng và hai đứa con.
Mà thái độ của Lam Trạch lại càng thêm kỳ quái, bằng bản lĩnh của ông thì ông ấy có thể lập tức khống chế không để bà ấy về nước, nhưng mà ông lại không làm như vậy mà chỉ phái người chú ý gia đình Tô Nguyệt, cũng không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì mà chỉ đứng quan sát.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Chuyện vừa nãy đúng là do Lam Trạch giúp đỡ, địa vị của người này không bình thường, cho dù là Tôn Tri thì cũng phải nhịn lại, ông chỉ cần gọi điện là có thể làm hắn ta lùi một bước.
Nói chung khi điều mà một người mà lại bị phát hiện thì sẽ luôn chột dạ, nhưng Bạch Tửu chẳng những không chột dạ mà còn có thể đối diện, ý cười trong mắt Lam Trạch càng ngày càng đậm, "Sao cô Bạch lại chắc chán tôi sẽ giúp đỡ?"
"Như lời nói lúc trước của ngài, Hứa Khâm rất đặc biệt, nói đúng ra là đặc biệt với ngài, nếu ngài có ác ý thì ngài đã sớm xuống tay."
Nụ cười bên khóe môi Lam Trạch càng mở rộng thêm, ông nói sâu xa: "Có lẽ là tôi muốn nhìn thấy cậu ta thành công rồi lúc đó tôi mới xuống tay."
"Như vậy ngài sẽ càng không làm anh ấy xảy ra chuyện."
Lam Trạch cười khẽ ra tiếng, "Cô Bạch đúng là người biết nói chuyện."
Bất tri bất giác đã bị cô nói vào trong vòng.
Bạch Tửu cũng cười, chỉ là nụ cười cất giấu vài phần lạnh lẽo, "Lam tiên sinh là người tốt, nói thật, chỉ bằng tin tức mà tôi điều tra được thì tôi không thể xác định quan hệ của Hứa Khâm và ngài, nhưng nếu ngài có ác ý với anh ấy thì tôi cũng sẽ không ngồi không."
"Tôi muốn nghe xem cô Bạch đã điều tra được chuyện gì?" Lam Trạch không bị ảnh hưởng chút nào, khuôn mặt thong dong và nụ cười ôn hòa bên khóe môi chưa bao giờ xảy ra biến hóa.
Bạch Tửu cũng không dấu diếm, "Hai mươi năm trước, một người phụ nữ tên là Tô Nguyệt thoát khỏi gia đình trọng nam khinh nữ, sau đó cô ấy đi ra nước ngoài nhưng cuộc sống cũng không tốt lắm, nhưng điều làm người ngạc nhiên là chưa hoàn thành chương trình học thì cô ấy đã về nước, sau đó cô ấy kết hôn và sinh con, cuộc đời không có gì đặc biệt, nhưng có người lại nói có một khoảng thời gian cô ấy rất có tiền, có lẽ là do cô ấy gặp được một vị thương nhân thần bí."
Tin tức mà Bạch Tửu điều tra được chỉ có thể.
"Tôi nghĩ cô đoán người phụ nữ Tô Nguyệt kia là mẹ của Hứa Khâm, cũng biết thương nhân thần bí kia là tôi, hơn nữa... Cô còn đoán khoảng thời gian đó Tô Nguyện là tình nhân của tôi." Đôi mắt đen nhánh của Lam Trạch tràn đầy ấm áp, ông nhìn Bạch Tửu giống như một đứa bé đang chơi trò chơi trinh thám.
Bạch Tửu không thích có người nhìn mình như vậy, cô hào phóng thừa nhận, "Đúng vậy, tôi đã từng đoán như thế, nhưng khi nhìn thấy Tô Nguyệt thì tôi nghĩ bà ấy không phải là người sẽ làm tình nhân của người khác."
Nếu Tô Nguyệt là người hám tiền thì bà ấy đã rời đi lúc chồng mình xảy ra tai nạn xe cộ mất đi một chân, lúc cuộc sống tuột dốc không phanh, nhưng bà ấy không rời đi mà ở lại chăm sóc chồng và hai đứa con.
Mà thái độ của Lam Trạch lại càng thêm kỳ quái, bằng bản lĩnh của ông thì ông ấy có thể lập tức khống chế không để bà ấy về nước, nhưng mà ông lại không làm như vậy mà chỉ phái người chú ý gia đình Tô Nguyệt, cũng không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì mà chỉ đứng quan sát.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~