Chương : 164
Edit: Ư Ư
Người càng ôn hòa thanh nhã thì lại càng nguy hiểm.
Bạch Tửu không biết tại sao Tô Nguyệt biết được chuyện này, nhưng Tô Nguyệt có tình yêu của mẹ đối với đứa bé này là thật, cũng bởi vậy mà bà mới lựa chọn chạy trốn.
Đương nhiên Bạch Tửu cũng không biết cảm giác khi có một thân thể yếu ớt là thế nào, cô không thể dõng dạc nói "tôi hiểu cảm giác này", nhưng lập trường của cô vẫn rất kiên định, "Tôi khuyên ông tốt nhất nên từ bỏ loại ý tưởng này."
"Cô Bạch lo lắng cho Hứa Khâm sao." Lam Trạch tựa hồ cảm thấy rất thú vị.
Bạch Tửu bình tĩnh nói: "Cho dù người kia không phải Hứa Khâm thì ông cũng không được làm vậy."
Cách mà Lam Trạch nói chỉ có trên lý thuyết mà không hề có một sự bảo đảm nào, ví dụ như Lam Trạch thật sự thành công thì Hứa Khâm sẽ chỉ trở thành một Hứa Khâm có ký ức của Lam Trạch mà thôi.
Không ai có thể cho một đáp án khẳng định
Lam Trạch cười nhẹ không nói gì.
Bạch Tửu chỉ mất khống chế khi lần đầu nghe thấy Lam Trạch nói vậy, bây giờ cô đã lấy lại bình tĩnh, cô ngồi xuống ghế rồi cười nói, "Lam tiên sinh, ông nói với tôi chuyện này nghĩa là ông đã từ bỏ ý định nào rồi sao?"
"Chuyện này à..." Đôi mắt Lam Trạch có thêm vài phần ý cười, ông cười nói: "Nói không chừng là tôi có tính toán khác thì sao? Ví dụ như dùng cô Bạch để uy hiếp Hứa Khâm, làm cậu ta nhường thân thể đó cho tôi."
Bạch Tửu khẽ nhíu mày rồi lập tức thả lỏng lại, cô cười nói: "Nếu Lam tiên sinh muốn làm vậy thì ông đã sớm xuống tay rồi, sao lại phải nói nhiều như vậy chứ?"
Dù trước khi Hứa Khâm không quen cô thì Lam Trạch cũng có thể dùng gia đình để uy hiếp anh mà, sao lại phải chờ đến lúc này?
"Tôi xuống tay vào lúc này cũng không phải không có nguyên nhân." Lam Trạch rất là buồn rầu nói: "Dù gì thi đại học cũng là một chuyện rất phiền."
Bạch Tửu: "..."
Lam Trạch nhìn Bạch Tửu nghẹn lời, "Được rồi, không nói đùa với cô nữa, tôi mới cô Bạch tới đây chỉ với một nguyên nhân, đó là..."
"Tiểu Tửu!"
Một giọng nói đột nhiên vang lên, Bạch Tửu quay đầu lại nhìn lại, chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, cánh tay bị người ta nắm lấy kéo lên, sau đó bị ôm chặt vào trong lòng người kia.
Hứa Khâm ôm chặt cô vào trong lòng, anh nhìn Lam Trạch vẫn bình tĩnh ưu nhã chằm chằm, đôi mắt đen nhánh tràn đầy lệ khí làm người sợ hãi, nếu lúc này có người dám tiến tới thì chắc chắc anh sẽ liều mạng với người đó.
"Tôi..."
Bạch Tửu vừa ngẩng đầu lên nói một từ thì đã bị một bàn tay đặt lên ót rồi ấn vào trong lòng ngực,
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Người càng ôn hòa thanh nhã thì lại càng nguy hiểm.
Bạch Tửu không biết tại sao Tô Nguyệt biết được chuyện này, nhưng Tô Nguyệt có tình yêu của mẹ đối với đứa bé này là thật, cũng bởi vậy mà bà mới lựa chọn chạy trốn.
Đương nhiên Bạch Tửu cũng không biết cảm giác khi có một thân thể yếu ớt là thế nào, cô không thể dõng dạc nói "tôi hiểu cảm giác này", nhưng lập trường của cô vẫn rất kiên định, "Tôi khuyên ông tốt nhất nên từ bỏ loại ý tưởng này."
"Cô Bạch lo lắng cho Hứa Khâm sao." Lam Trạch tựa hồ cảm thấy rất thú vị.
Bạch Tửu bình tĩnh nói: "Cho dù người kia không phải Hứa Khâm thì ông cũng không được làm vậy."
Cách mà Lam Trạch nói chỉ có trên lý thuyết mà không hề có một sự bảo đảm nào, ví dụ như Lam Trạch thật sự thành công thì Hứa Khâm sẽ chỉ trở thành một Hứa Khâm có ký ức của Lam Trạch mà thôi.
Không ai có thể cho một đáp án khẳng định
Lam Trạch cười nhẹ không nói gì.
Bạch Tửu chỉ mất khống chế khi lần đầu nghe thấy Lam Trạch nói vậy, bây giờ cô đã lấy lại bình tĩnh, cô ngồi xuống ghế rồi cười nói, "Lam tiên sinh, ông nói với tôi chuyện này nghĩa là ông đã từ bỏ ý định nào rồi sao?"
"Chuyện này à..." Đôi mắt Lam Trạch có thêm vài phần ý cười, ông cười nói: "Nói không chừng là tôi có tính toán khác thì sao? Ví dụ như dùng cô Bạch để uy hiếp Hứa Khâm, làm cậu ta nhường thân thể đó cho tôi."
Bạch Tửu khẽ nhíu mày rồi lập tức thả lỏng lại, cô cười nói: "Nếu Lam tiên sinh muốn làm vậy thì ông đã sớm xuống tay rồi, sao lại phải nói nhiều như vậy chứ?"
Dù trước khi Hứa Khâm không quen cô thì Lam Trạch cũng có thể dùng gia đình để uy hiếp anh mà, sao lại phải chờ đến lúc này?
"Tôi xuống tay vào lúc này cũng không phải không có nguyên nhân." Lam Trạch rất là buồn rầu nói: "Dù gì thi đại học cũng là một chuyện rất phiền."
Bạch Tửu: "..."
Lam Trạch nhìn Bạch Tửu nghẹn lời, "Được rồi, không nói đùa với cô nữa, tôi mới cô Bạch tới đây chỉ với một nguyên nhân, đó là..."
"Tiểu Tửu!"
Một giọng nói đột nhiên vang lên, Bạch Tửu quay đầu lại nhìn lại, chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, cánh tay bị người ta nắm lấy kéo lên, sau đó bị ôm chặt vào trong lòng người kia.
Hứa Khâm ôm chặt cô vào trong lòng, anh nhìn Lam Trạch vẫn bình tĩnh ưu nhã chằm chằm, đôi mắt đen nhánh tràn đầy lệ khí làm người sợ hãi, nếu lúc này có người dám tiến tới thì chắc chắc anh sẽ liều mạng với người đó.
"Tôi..."
Bạch Tửu vừa ngẩng đầu lên nói một từ thì đã bị một bàn tay đặt lên ót rồi ấn vào trong lòng ngực,
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~