Chương : 175
Edit: Ư Ư
Người ở đây đều là người tu tiên, lại bởi vì ở Tu Tiên giới nên cũng chia ra làm rất nhiều loại, mà tiên tông là nơi khó vào nhất. Cũng bởi vậy mà người trong tiên tông đều lộ ra sự khác biệt với người bình thường, tuyệt đối không có chuyện hãm hại người mới vì họ được tông chủ chú ý nhiều hơn.
Cuộc sống của Bạch Tửu trong tiên tông cũng coi như là nhẹ nhàng, ngày thường sẽ đi tới hồ sen cho cá ăn, nói chuyện phiếm với Khương Đường, nếu không có việc gì thì lên núi Vĩnh Tịch đi dạo, không phiền không bực, chẳng qua là Khương Đường lại càng lúc càng có ý kiến với nam chính đại nhân.
"Tiểu Tửu, ngươi nói xem có phải Cố Trường Tình không định dạy pháp thuật cho chúng ta đúng không?" Khương Đường kéo Bạch Tửu ngồi xuống một gốc cây: "Ta muốn bay tới bay lui giống như những người tu tiên khác nên mới đồng ý đến đây, thế mà lại phải làm mấy công việc quét dọn này, chẳng lẽ là Cố Trường Tình lừa ta?"
Khương Đường càng nghĩ càng cảm thấy đúng nên cũng càng thêm bực mình.
Bạch Tửu bình tĩnh hơn nàng ấy nhiều, nàng chỉ cười, "Cố tông chủ không giống người như vậy."
Ở trong tiên tông này cũng chỉ có một mình Khương Đường gọi thẳng tên Cố Trường Tình tên. Đương nhiên là hắn không thể không biết chuyện này, nhưng mà hắn lại không để bụng, không thể không nói điều này cũng được coi như là sự dung túng của hắn với nàng ấy.
Khương Đường thở phì phì nói: "Ngươi không biết hắn xấu xa đến mức nào đâu! Ta vừa mới lau bàn xong mà hắn đã chê có bụi, rõ ràng hắn có thể sử dụng pháp thuật làm đại điện không nhiễm một hạt bụi nhưng hắn lại có tình muốn bắt ta làm, ta đoán là hắn đang cố tình làm khó ta!"
"Tiểu Đường, ngươi có biết có vài người càng cố tình làm khó người khác cũng chỉ vì muốn người kia chú ý đến mình không?" Bạch Tửu cong mắt cười, lời nói mang theo ẩn ý làm nàng tăng thêm vài phần thần bí.
Khương Đường chỉ sửng sốt một chút, ngay sau đó đã nhớ tới một nam hài bảy tuổi nhà hàng xóm hay giật tóc nữ hài nhà bên, nữ hài càng tức giận thì cậu bé càng vui vẻ, vẻ mặt Khương Đường phức tạp, "Tiểu Tửu, ta cảm thấy ngươi nói không đúng, tuổi của Cố Trường Tình có thể làm ông nội của ông nội... ông nội ta, nếu hắn như thế ta sẽ chỉ nghĩ hắn bị quỷ bám vào người thôi."
Nghĩ đến quỷ bám vào người làm Khương Đường rùng mình sợ hãi.
Bạch Tửu nhớ tới sau khi nam phụ lên sân khấu Khương Đường mới biết trong lòng mình có Cố Trường Tình. Khi đó nàng ấy cũng không còn để ý tới vấn đề tuổi tác nữa, vì thế, Bạch Tửu cười tủm tỉm sờ sờ đầu Khương Đường, "Tiểu Đường, ngươi phải nhớ kỹ, sau này nếu gặp được người mình thích cũng không nên sợ hãi rụt rè, nhất định phải dũng cảm cho người đó biết được tình cảm của mình, tình cảm cũng như một chiến trường, mà chiến trường lại thay đổi trong nháy mắt, ngươi nhất định phải nắm chặt cơ hội."
Khuôn mặt Khương Đường đỏ bừng nhìn Bạch Tửu, nàng ấy ngượng ngùng nói: "Ngươi cũng đừng giễu cợt ta, ta còn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này... ta, ta đi trước nhé."
Khương Đường đỏ mặt chạy trối chết.
Đúng là một cô nương ngây thơ.
Bạch Tửu đang định thu mắt lại thì đột nhiên có một bóng người xuất hiện trong tầm mắt, chỉ thấy trong một góc cách đó không xa có một bóng người mặc bạch y nhìn Khương Đường rời đi.
Bạch Tửu định nhanh chóng rời tầm mắt thì người kia đã liếc sang, tầm mắt của hai người chạm vào nhau, đôi mắt hắn là lạnh băng vô tình, còn đôi mắt nàng lại tràn ngập xấu hổ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Người ở đây đều là người tu tiên, lại bởi vì ở Tu Tiên giới nên cũng chia ra làm rất nhiều loại, mà tiên tông là nơi khó vào nhất. Cũng bởi vậy mà người trong tiên tông đều lộ ra sự khác biệt với người bình thường, tuyệt đối không có chuyện hãm hại người mới vì họ được tông chủ chú ý nhiều hơn.
Cuộc sống của Bạch Tửu trong tiên tông cũng coi như là nhẹ nhàng, ngày thường sẽ đi tới hồ sen cho cá ăn, nói chuyện phiếm với Khương Đường, nếu không có việc gì thì lên núi Vĩnh Tịch đi dạo, không phiền không bực, chẳng qua là Khương Đường lại càng lúc càng có ý kiến với nam chính đại nhân.
"Tiểu Tửu, ngươi nói xem có phải Cố Trường Tình không định dạy pháp thuật cho chúng ta đúng không?" Khương Đường kéo Bạch Tửu ngồi xuống một gốc cây: "Ta muốn bay tới bay lui giống như những người tu tiên khác nên mới đồng ý đến đây, thế mà lại phải làm mấy công việc quét dọn này, chẳng lẽ là Cố Trường Tình lừa ta?"
Khương Đường càng nghĩ càng cảm thấy đúng nên cũng càng thêm bực mình.
Bạch Tửu bình tĩnh hơn nàng ấy nhiều, nàng chỉ cười, "Cố tông chủ không giống người như vậy."
Ở trong tiên tông này cũng chỉ có một mình Khương Đường gọi thẳng tên Cố Trường Tình tên. Đương nhiên là hắn không thể không biết chuyện này, nhưng mà hắn lại không để bụng, không thể không nói điều này cũng được coi như là sự dung túng của hắn với nàng ấy.
Khương Đường thở phì phì nói: "Ngươi không biết hắn xấu xa đến mức nào đâu! Ta vừa mới lau bàn xong mà hắn đã chê có bụi, rõ ràng hắn có thể sử dụng pháp thuật làm đại điện không nhiễm một hạt bụi nhưng hắn lại có tình muốn bắt ta làm, ta đoán là hắn đang cố tình làm khó ta!"
"Tiểu Đường, ngươi có biết có vài người càng cố tình làm khó người khác cũng chỉ vì muốn người kia chú ý đến mình không?" Bạch Tửu cong mắt cười, lời nói mang theo ẩn ý làm nàng tăng thêm vài phần thần bí.
Khương Đường chỉ sửng sốt một chút, ngay sau đó đã nhớ tới một nam hài bảy tuổi nhà hàng xóm hay giật tóc nữ hài nhà bên, nữ hài càng tức giận thì cậu bé càng vui vẻ, vẻ mặt Khương Đường phức tạp, "Tiểu Tửu, ta cảm thấy ngươi nói không đúng, tuổi của Cố Trường Tình có thể làm ông nội của ông nội... ông nội ta, nếu hắn như thế ta sẽ chỉ nghĩ hắn bị quỷ bám vào người thôi."
Nghĩ đến quỷ bám vào người làm Khương Đường rùng mình sợ hãi.
Bạch Tửu nhớ tới sau khi nam phụ lên sân khấu Khương Đường mới biết trong lòng mình có Cố Trường Tình. Khi đó nàng ấy cũng không còn để ý tới vấn đề tuổi tác nữa, vì thế, Bạch Tửu cười tủm tỉm sờ sờ đầu Khương Đường, "Tiểu Đường, ngươi phải nhớ kỹ, sau này nếu gặp được người mình thích cũng không nên sợ hãi rụt rè, nhất định phải dũng cảm cho người đó biết được tình cảm của mình, tình cảm cũng như một chiến trường, mà chiến trường lại thay đổi trong nháy mắt, ngươi nhất định phải nắm chặt cơ hội."
Khuôn mặt Khương Đường đỏ bừng nhìn Bạch Tửu, nàng ấy ngượng ngùng nói: "Ngươi cũng đừng giễu cợt ta, ta còn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này... ta, ta đi trước nhé."
Khương Đường đỏ mặt chạy trối chết.
Đúng là một cô nương ngây thơ.
Bạch Tửu đang định thu mắt lại thì đột nhiên có một bóng người xuất hiện trong tầm mắt, chỉ thấy trong một góc cách đó không xa có một bóng người mặc bạch y nhìn Khương Đường rời đi.
Bạch Tửu định nhanh chóng rời tầm mắt thì người kia đã liếc sang, tầm mắt của hai người chạm vào nhau, đôi mắt hắn là lạnh băng vô tình, còn đôi mắt nàng lại tràn ngập xấu hổ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~