Chương : 177
Edit: Ư Ư
Đây là một quyển sách chú pháp, trang đầu tiên và trang thứ hai ghi lại cách vận dụng linh lực trong cơ thể, mà Cố Trường Tình cũng thật sự không định dạy dỗ Bạch Tửu và Khương Đường mà để hai người tự do phát huy.
Bạch Tửu có chút đau đầu, tuy nàng còn có thần cách nhưng lại không có cơ thể của thần, hơn nữa nàng không phải nữ chính nên không có bàn tay vàng, bởi vậy nàng cũng không thiên tài đến nỗi vừa nhìn là biết, cho dù năng lực đọc hiểu của nàng không có vấn đề nhưng cơ thể cũng không thể theo kịp.
Nhìn từng dòng chữ trong sách, Bạch Tửu rất là đau đầu, nếu nàng không thể làm Cố Trường Tình tin tưởng nàng là người có hóa sát mệnh cách thì dù nàng có muốn "hy sinh" đi chăng nữa thì chắc gì hắn đã để nàng hy sinh, có khi hắn vì thế gian mà còn để Khương Đường hy sinh đấy chứ.
Nói ngắn gọn là nàng phải thắng trong lần tỷ thí này.
Bạch Tửu ngồi xếp bằng bên cạnh hồ nước, một tay nâng cằm nhìn chằm chằm quyển sách, sau khi tự hỏi, nàng quyết định thử lại một lần, Bạch Tửu vươn hai ngón tay bắt đầu đọc: "Thủy Hoa Phụng Lai!"
Không có chuyện gì xảy ra.
Ngay cả một giọt nước cũng không ngưng tụ được.
Bạch Tửu buông tay thở dài, quả thật không có bàn tay vàng là không được, ngay cả pháp thuật đơn giản cấp thấp nhất cũng không thực hiện được. Nàng mệt tim đặt sách ở một bên quyết định nghỉ ngơi, nhìn về phía mặt nước bình tĩnh, dưới lá sen là mấy con cá trắm đen bơi qua bơi lại, nàng móc ra một ít thức ăn rắc trên mặt nước, nhờ sự dạy dỗ của nàng mấy ngày qua mà chúng nó đã dám bơi tới ăn.
Bạch Tửu lại nhìn sang bên cạnh, con cá chép đỏ duy nhất trong ao đứng im ở một bên, nó rất muốn bơi tới ăn cho no nhưng bóng ma tâm lý mà nàng để lại cho nó quá lớn, mấy ngày qua nó cũng không dám tới gần mà chỉ có thể đứng nhìn đám cá chép to kia vui vẻ ăn.
Không hiểu sao khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương không dám đến gần của nó mà tâm trạng của nàng lại tốt hơn rất nhiều. Đương nhiên, nàng cũng không phải người có ý chí sắt đá, chẳng qua là nàng muốn giảm nhuệ khí của nó thôi, một con cá mà cũng dám xưng Đại vương, không thể không nói nàng rất vui vẻ khi nhìn thấy bộ dáng nghẹn khuất của nó.
Bạch Tửu lại rắc thêm một ít thức ăn rồi nói với cá chép đi: "Được rồi, ngươi cũng đói bụng nhiều ngày rồi, lại đây ăn đi."
Cá chép đỏ không lập tức bơi tới mà cảnh giác nhìn Bạch Tửu, đại khái là sợ nàng bắt nó như lần trước.
Bạch Tửu cũng không vội, nàng chống cằm cười tủm tỉm nhìn nó.
Qua một lúc lâu, nó không nhịn được mà thong thả bơi tới một chút, phát hiện Bạch Tửu không làm gì mới nhanh chóng bơi tới ăn hết thức ăn.
Bộ dáng "ăn ngấu nghiến" này còn sốt ruột hơn cả lần đầu tiên nàng nhìn thấy nó, giống như dân chạy nạn sắp chết đói vậy, mà những con cá trắm đen béo mập khác đã sớm ăn no rồi bơi ra nơi khác chơi.
Có lẽ là ảo giác của nàng thôi, nhưng nàng thật sự thấy con cá chép đỏ này gầy đi một chút.
Cá chép đỏ ăn hết đồ ăn rồi phun ra mấy cái bong bóng.
Bạch Tửu lại rắc thêm một ít đồ ăn, "Cũng được, hôm nay để ngươi ăn no."
Đây là một quyển sách chú pháp, trang đầu tiên và trang thứ hai ghi lại cách vận dụng linh lực trong cơ thể, mà Cố Trường Tình cũng thật sự không định dạy dỗ Bạch Tửu và Khương Đường mà để hai người tự do phát huy.
Bạch Tửu có chút đau đầu, tuy nàng còn có thần cách nhưng lại không có cơ thể của thần, hơn nữa nàng không phải nữ chính nên không có bàn tay vàng, bởi vậy nàng cũng không thiên tài đến nỗi vừa nhìn là biết, cho dù năng lực đọc hiểu của nàng không có vấn đề nhưng cơ thể cũng không thể theo kịp.
Nhìn từng dòng chữ trong sách, Bạch Tửu rất là đau đầu, nếu nàng không thể làm Cố Trường Tình tin tưởng nàng là người có hóa sát mệnh cách thì dù nàng có muốn "hy sinh" đi chăng nữa thì chắc gì hắn đã để nàng hy sinh, có khi hắn vì thế gian mà còn để Khương Đường hy sinh đấy chứ.
Nói ngắn gọn là nàng phải thắng trong lần tỷ thí này.
Bạch Tửu ngồi xếp bằng bên cạnh hồ nước, một tay nâng cằm nhìn chằm chằm quyển sách, sau khi tự hỏi, nàng quyết định thử lại một lần, Bạch Tửu vươn hai ngón tay bắt đầu đọc: "Thủy Hoa Phụng Lai!"
Không có chuyện gì xảy ra.
Ngay cả một giọt nước cũng không ngưng tụ được.
Bạch Tửu buông tay thở dài, quả thật không có bàn tay vàng là không được, ngay cả pháp thuật đơn giản cấp thấp nhất cũng không thực hiện được. Nàng mệt tim đặt sách ở một bên quyết định nghỉ ngơi, nhìn về phía mặt nước bình tĩnh, dưới lá sen là mấy con cá trắm đen bơi qua bơi lại, nàng móc ra một ít thức ăn rắc trên mặt nước, nhờ sự dạy dỗ của nàng mấy ngày qua mà chúng nó đã dám bơi tới ăn.
Bạch Tửu lại nhìn sang bên cạnh, con cá chép đỏ duy nhất trong ao đứng im ở một bên, nó rất muốn bơi tới ăn cho no nhưng bóng ma tâm lý mà nàng để lại cho nó quá lớn, mấy ngày qua nó cũng không dám tới gần mà chỉ có thể đứng nhìn đám cá chép to kia vui vẻ ăn.
Không hiểu sao khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương không dám đến gần của nó mà tâm trạng của nàng lại tốt hơn rất nhiều. Đương nhiên, nàng cũng không phải người có ý chí sắt đá, chẳng qua là nàng muốn giảm nhuệ khí của nó thôi, một con cá mà cũng dám xưng Đại vương, không thể không nói nàng rất vui vẻ khi nhìn thấy bộ dáng nghẹn khuất của nó.
Bạch Tửu lại rắc thêm một ít thức ăn rồi nói với cá chép đi: "Được rồi, ngươi cũng đói bụng nhiều ngày rồi, lại đây ăn đi."
Cá chép đỏ không lập tức bơi tới mà cảnh giác nhìn Bạch Tửu, đại khái là sợ nàng bắt nó như lần trước.
Bạch Tửu cũng không vội, nàng chống cằm cười tủm tỉm nhìn nó.
Qua một lúc lâu, nó không nhịn được mà thong thả bơi tới một chút, phát hiện Bạch Tửu không làm gì mới nhanh chóng bơi tới ăn hết thức ăn.
Bộ dáng "ăn ngấu nghiến" này còn sốt ruột hơn cả lần đầu tiên nàng nhìn thấy nó, giống như dân chạy nạn sắp chết đói vậy, mà những con cá trắm đen béo mập khác đã sớm ăn no rồi bơi ra nơi khác chơi.
Có lẽ là ảo giác của nàng thôi, nhưng nàng thật sự thấy con cá chép đỏ này gầy đi một chút.
Cá chép đỏ ăn hết đồ ăn rồi phun ra mấy cái bong bóng.
Bạch Tửu lại rắc thêm một ít đồ ăn, "Cũng được, hôm nay để ngươi ăn no."