Chương : 181
Edit: Ư Ư
Vẻ đẹp của hắn làm người ta không muốn rời mắt, dưới chiếc mũi cao thẳng là đôi môi đỏ ửng, tuyệt sắc tư dung, khuynh quốc khuynh thành, diễm lệ phi phàm, nhưng thanh âm lại cực kỳ yếu ớt, "Đói."
Một chữ đơn giản thể hiện đầy đủ sự tủi thân trong lòng.
Đột nhiên Bạch Tửu cảm thấy mình đã ngược đãi hắn, "Không phải ngươi vừa mới ăn rồi à?"
"Thân thể trở nên lớn hơn nên ta đói bụng."
Trong lúc nhất thời, Bạch Tửu chưa tìm thấy câu trả lời thích hợp, nàng suy nghĩ một lát rồi đặt một túi thức ăn của cá vào trong tay hắn, "Hôm nay ta chỉ mang theo từng này, không còn nhiều hơn nữa đâu."
Cuối cùng hắn cũng thả vạt váy của nàng ra, hai tay nâng một túi thức ăn nho nhỏ, hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu giống như đang nhìn một món bảo bối tuyệt thế vậy.
Bạch Tửu thấy trên mặt hắn có một chút rối rắm, đôi mắt tràn đầy không nỡ, sau đó, hắn nắm lấy một ít thức ăn rải vào trong hồ, mấy con cá trắm đen kia không biết bơi tới từ đâu chậm rãi ăn hết số thức ăn kia.
Ngay cả Bạch Tửu cũng nhìn thấy trên khuôn mặt hoàn mỹ của hắn tràn đầy đau lòng.
Nàng kỳ quái hỏi, "Không phải là ngươi đói bụng à? Sao lại cho chúng ăn nữa?"
"Nếu không cho chúng nó ăn thì ngươi sẽ không cho ta ăn." Hắn mím môi nhìn nàng.
Bạch Tửu nghe kiểu gì cũng cảm thấy lời nói của hắn tràn đầy tủi thân giống như học sinh tiểu học bị giáo viên mắng.
Nàng có chút buồn cười nhưng cố gắng nhịn lại, trước đây hắn xưng vương trong cái hồ này, có ăn ngon kiên quyết không nhường cho những con cá khác, nhưng sau khi bị Bạch Tửu dọa, cho dù bây giờ hắn đã tu thành nửa người thì vẫn có bóng ma với lời nói của nàng.
Bạch Tửu cũng không muốn phá hủy sự ngây thơ này của hắn, nàng cười nói: "Được rồi, lần sau ta sẽ mang nhiều thức ăn tới hơn, nhưng mà ngươi phải nhớ, chỉ có thể hóa thành hình người trước mặt ta hoặc khi không có người, nếu có những người khác ở đây thì không được hóa hình."
"Vì sao?" Hắn không hiểu vì từ khi có ký ức tới nay, hắn đều sống trong hồ sen ít người tới này nên tất nhiên sẽ không biết đến thế gian hiểm ác.
Nhưng Bạch Tửu lại biết vẻ đẹp của hắn sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức cho hắn, trên thế giới này có người tu tiên, tự nhiên cũng có oai ma tà đạo, nếu có người mơ ước vẻ đẹp của hắn thì có thể hắn sẽ bị nhốt lại, nàng chỉ có thể giải thích nửa thật nửa giả, "Bởi vì vảy trên người ngươi rất đáng giá, mà những con cá có thể hóa thành hình người thì vảy càng đáng giá hơn, nếu để những người khác biết thì họ sẽ rút vảy của ngươi, đến lúc đó ngươi chính là một con cá trụi, như vậy không đẹp chút nào."
Câu nói này làm hắn cảm thấy sợ, nếu không có vảy thì hắn sẽ không còn là con cá đẹp nhất hồ nữa, vậy thì hắn sẽ không thể làm lão đại, vì thế hắn gật gật đầu, "Ta sẽ không để cho những người khác biết ta có thể hóa hình."
"Đúng vậy, ngoan quá." Bạch Tửu vươn tay sờ sờ đỉnh đầu hắn, kết quả lại bị hắn nắm lấy cổ tay.
Hắn nắm lấy cổ tay nàng, lại dùng mặt cọ cọ vào lòng bàn tay, "Ấm."
Bạch Tửu lại cảm nhận được vẻ đẹp quá mức của hắn thêm lần nữa.
Vẻ đẹp của hắn làm người ta không muốn rời mắt, dưới chiếc mũi cao thẳng là đôi môi đỏ ửng, tuyệt sắc tư dung, khuynh quốc khuynh thành, diễm lệ phi phàm, nhưng thanh âm lại cực kỳ yếu ớt, "Đói."
Một chữ đơn giản thể hiện đầy đủ sự tủi thân trong lòng.
Đột nhiên Bạch Tửu cảm thấy mình đã ngược đãi hắn, "Không phải ngươi vừa mới ăn rồi à?"
"Thân thể trở nên lớn hơn nên ta đói bụng."
Trong lúc nhất thời, Bạch Tửu chưa tìm thấy câu trả lời thích hợp, nàng suy nghĩ một lát rồi đặt một túi thức ăn của cá vào trong tay hắn, "Hôm nay ta chỉ mang theo từng này, không còn nhiều hơn nữa đâu."
Cuối cùng hắn cũng thả vạt váy của nàng ra, hai tay nâng một túi thức ăn nho nhỏ, hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu giống như đang nhìn một món bảo bối tuyệt thế vậy.
Bạch Tửu thấy trên mặt hắn có một chút rối rắm, đôi mắt tràn đầy không nỡ, sau đó, hắn nắm lấy một ít thức ăn rải vào trong hồ, mấy con cá trắm đen kia không biết bơi tới từ đâu chậm rãi ăn hết số thức ăn kia.
Ngay cả Bạch Tửu cũng nhìn thấy trên khuôn mặt hoàn mỹ của hắn tràn đầy đau lòng.
Nàng kỳ quái hỏi, "Không phải là ngươi đói bụng à? Sao lại cho chúng ăn nữa?"
"Nếu không cho chúng nó ăn thì ngươi sẽ không cho ta ăn." Hắn mím môi nhìn nàng.
Bạch Tửu nghe kiểu gì cũng cảm thấy lời nói của hắn tràn đầy tủi thân giống như học sinh tiểu học bị giáo viên mắng.
Nàng có chút buồn cười nhưng cố gắng nhịn lại, trước đây hắn xưng vương trong cái hồ này, có ăn ngon kiên quyết không nhường cho những con cá khác, nhưng sau khi bị Bạch Tửu dọa, cho dù bây giờ hắn đã tu thành nửa người thì vẫn có bóng ma với lời nói của nàng.
Bạch Tửu cũng không muốn phá hủy sự ngây thơ này của hắn, nàng cười nói: "Được rồi, lần sau ta sẽ mang nhiều thức ăn tới hơn, nhưng mà ngươi phải nhớ, chỉ có thể hóa thành hình người trước mặt ta hoặc khi không có người, nếu có những người khác ở đây thì không được hóa hình."
"Vì sao?" Hắn không hiểu vì từ khi có ký ức tới nay, hắn đều sống trong hồ sen ít người tới này nên tất nhiên sẽ không biết đến thế gian hiểm ác.
Nhưng Bạch Tửu lại biết vẻ đẹp của hắn sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức cho hắn, trên thế giới này có người tu tiên, tự nhiên cũng có oai ma tà đạo, nếu có người mơ ước vẻ đẹp của hắn thì có thể hắn sẽ bị nhốt lại, nàng chỉ có thể giải thích nửa thật nửa giả, "Bởi vì vảy trên người ngươi rất đáng giá, mà những con cá có thể hóa thành hình người thì vảy càng đáng giá hơn, nếu để những người khác biết thì họ sẽ rút vảy của ngươi, đến lúc đó ngươi chính là một con cá trụi, như vậy không đẹp chút nào."
Câu nói này làm hắn cảm thấy sợ, nếu không có vảy thì hắn sẽ không còn là con cá đẹp nhất hồ nữa, vậy thì hắn sẽ không thể làm lão đại, vì thế hắn gật gật đầu, "Ta sẽ không để cho những người khác biết ta có thể hóa hình."
"Đúng vậy, ngoan quá." Bạch Tửu vươn tay sờ sờ đỉnh đầu hắn, kết quả lại bị hắn nắm lấy cổ tay.
Hắn nắm lấy cổ tay nàng, lại dùng mặt cọ cọ vào lòng bàn tay, "Ấm."
Bạch Tửu lại cảm nhận được vẻ đẹp quá mức của hắn thêm lần nữa.