Chương : 33
Nói đến bên kia, tổng giám đốc Văn nắm chặt con chuột, nếu không phải dùng câu tức nghiến răng để hình dung sẽ ảnh hưởng tới phong thái của hắn ta, như vậy dùng câu tức nghiến răng này là phù hợp nhất.
Hắn ta không biết người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện là ai, hắn ta cũng không quan tâm là ai, điều quan trọng là, hắn ta lại thua một nhân vật nhỏ bé không ai biết đến!
《 Đao kiếm giang hồ 》được xưng là một game tuyệt đối công bằng, cửa hàng trong trò chơi ngoại trừ bán trang phục, sẽ không bán những trang bị tăng thuộc tính, cho nên ở trong game, một người có tiền nhưng nếu không biết thao tác sẽ không thể trở thành đại thần, vì thế, cho dù tổng giám đốc bá đạo có nhiều tiền đến đâu, hắn ta cũng không thể thắng ở vạch xuất phát.
Nhưng thực lực của Văn Bỉnh cũng không thấp, hắn ta cũng không phải tuyển thủ chức nghiệp, chỉ là sau khi giao hết công việc cho thư ký, lại trong lúc Tống Nhất Nhất không quan tâm tới hắn ta, hắn ta mới có chút thời gian chơi game, một người chơi bình thường chơi được đến trình độ này, cũng xem như rất mạnh.
Rất mạnh, lại không phải mạnh nhất.
Thấy tổng giám đốc không muốn nhận thua, muốn đánh bại người mặc đồ đen kia, hắn ta chọn sống lại tại chỗ, lại nhăn mày lại, hét lớn: "Tiểu Cao, chuột và bàn phím không có phản ứng! Có phải cậu dẫm vào dây mạng không!?"
Thư ký Tiểu Cao đi tới, nhìn màn hình máy tính, bình tĩnh nói: "Tổng giám đốc, không phải vấn đề về mạng, là máy tính của anh bị đen."
Sắc mặt Văn Bỉnh vừa đen vừa trắng, trắng lại xanh, biểu tình xuất sắc, tới cuối cùng, hắn ta cười lạnh một tiếng, híp mắt nói: "Còn có người không muốn sống dám hack máy tính của tôi, rất tốt..."
Thư ký bình tĩnh đỡ đỡ gọng kính, nói thầm trong văn phòng lại có gió thổi qua.
Mà ở trong trò chơi, mọi người thấy kiếm khách đứng ở đó không nhúc nhích, không xuất hiện trường hợp đại thần phản kích, mà lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
"Em muốn tự tay đánh hắn ta không?"
Nghe thấy giọng nói của anh, Bạch Tửu hơi sửng sốt.
【 Câu hỏi nhàn nhạt lại kiêu ngạo như này là sao!? 】
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp tỏ vẻ cực kỳ hứng thú với người đàn ông xuất hiện đánh bại đại thần này.
Bạch Tửu không trả lời, anh lại nói: "Bởi vì tôi cảm thấy hình như em muốn tự mình đánh hắn ta."
Cái "Cảm thấy" của anh, là lần đầu tiên gặp cô, khi cô đang bắt một tên fan cuồng, thoạt nhìn đặc biệt hưng phấn, nhưng mà, cô khẳng định không biết lần đầu tiên hai người gặp nhau, là ở trong công ty.
Trong văn phòng trống trải, máy tính trước mặt Kỳ Phụng có hai màn hình, một cái là giao diện trong game, một cái rõ ràng là phòng phát sóng trực tiếp của Bạch Tửu, nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy ánh sáng đèn quay lại còn đang bật.
Một tay anh cầm cốc trà sữa, nhìn chăm chú vào người trong màn hình.
Hình như cô đang suy nghĩ chuyện gì đó, bởi vì một tay cô chống cằm, bảo trì tư thế này đã rất lâu.
Kỳ Phụng không đoán được cô nghĩ gì, nhưng anh vẫn kiên trì.
Sau một lát, người con gái trên màn hình hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên, không nhanh không chậm nói: "So với tự mình đánh hắn ta, bây giờ tôi muốn chơi một trò chơi, nếu trong một tiếng, anh có thể xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ cho anh một đáp án khẳng định với một câu hỏi, thế nào?"
Cốc trà sữa trong tay Kỳ Phụng "lạch cạch" một tiếng dừng trên mặt đất.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Câu hỏi của anh Kỳ là gì???
Hắn ta không biết người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện là ai, hắn ta cũng không quan tâm là ai, điều quan trọng là, hắn ta lại thua một nhân vật nhỏ bé không ai biết đến!
《 Đao kiếm giang hồ 》được xưng là một game tuyệt đối công bằng, cửa hàng trong trò chơi ngoại trừ bán trang phục, sẽ không bán những trang bị tăng thuộc tính, cho nên ở trong game, một người có tiền nhưng nếu không biết thao tác sẽ không thể trở thành đại thần, vì thế, cho dù tổng giám đốc bá đạo có nhiều tiền đến đâu, hắn ta cũng không thể thắng ở vạch xuất phát.
Nhưng thực lực của Văn Bỉnh cũng không thấp, hắn ta cũng không phải tuyển thủ chức nghiệp, chỉ là sau khi giao hết công việc cho thư ký, lại trong lúc Tống Nhất Nhất không quan tâm tới hắn ta, hắn ta mới có chút thời gian chơi game, một người chơi bình thường chơi được đến trình độ này, cũng xem như rất mạnh.
Rất mạnh, lại không phải mạnh nhất.
Thấy tổng giám đốc không muốn nhận thua, muốn đánh bại người mặc đồ đen kia, hắn ta chọn sống lại tại chỗ, lại nhăn mày lại, hét lớn: "Tiểu Cao, chuột và bàn phím không có phản ứng! Có phải cậu dẫm vào dây mạng không!?"
Thư ký Tiểu Cao đi tới, nhìn màn hình máy tính, bình tĩnh nói: "Tổng giám đốc, không phải vấn đề về mạng, là máy tính của anh bị đen."
Sắc mặt Văn Bỉnh vừa đen vừa trắng, trắng lại xanh, biểu tình xuất sắc, tới cuối cùng, hắn ta cười lạnh một tiếng, híp mắt nói: "Còn có người không muốn sống dám hack máy tính của tôi, rất tốt..."
Thư ký bình tĩnh đỡ đỡ gọng kính, nói thầm trong văn phòng lại có gió thổi qua.
Mà ở trong trò chơi, mọi người thấy kiếm khách đứng ở đó không nhúc nhích, không xuất hiện trường hợp đại thần phản kích, mà lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
"Em muốn tự tay đánh hắn ta không?"
Nghe thấy giọng nói của anh, Bạch Tửu hơi sửng sốt.
【 Câu hỏi nhàn nhạt lại kiêu ngạo như này là sao!? 】
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp tỏ vẻ cực kỳ hứng thú với người đàn ông xuất hiện đánh bại đại thần này.
Bạch Tửu không trả lời, anh lại nói: "Bởi vì tôi cảm thấy hình như em muốn tự mình đánh hắn ta."
Cái "Cảm thấy" của anh, là lần đầu tiên gặp cô, khi cô đang bắt một tên fan cuồng, thoạt nhìn đặc biệt hưng phấn, nhưng mà, cô khẳng định không biết lần đầu tiên hai người gặp nhau, là ở trong công ty.
Trong văn phòng trống trải, máy tính trước mặt Kỳ Phụng có hai màn hình, một cái là giao diện trong game, một cái rõ ràng là phòng phát sóng trực tiếp của Bạch Tửu, nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy ánh sáng đèn quay lại còn đang bật.
Một tay anh cầm cốc trà sữa, nhìn chăm chú vào người trong màn hình.
Hình như cô đang suy nghĩ chuyện gì đó, bởi vì một tay cô chống cằm, bảo trì tư thế này đã rất lâu.
Kỳ Phụng không đoán được cô nghĩ gì, nhưng anh vẫn kiên trì.
Sau một lát, người con gái trên màn hình hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên, không nhanh không chậm nói: "So với tự mình đánh hắn ta, bây giờ tôi muốn chơi một trò chơi, nếu trong một tiếng, anh có thể xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ cho anh một đáp án khẳng định với một câu hỏi, thế nào?"
Cốc trà sữa trong tay Kỳ Phụng "lạch cạch" một tiếng dừng trên mặt đất.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Câu hỏi của anh Kỳ là gì???