Chương 16: Tiểu thư thời mạt thế (16)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đường Khả."
"Vâng?"
"Cái kia, cô có thuốc tê không?"
"Không có." Mạc Phong đột nhiên hỏi, Đường Khả không kìm được quan tâm: "Anh bị thương rồi?"
Mạc Phong có một điểm giống với Hàn Lâm, thường ngày bị thương nặng cũng không hé răng ra kêu ca như những người khác, khiến cho người ta không đặc biệt chú ý sẽ không tài nào biết được, chỉ khi thương tích của hắn cực kỳ nặng trong lúc đang làm dở nhiệm vụ yêu cầu thời hạn mới cần nhờ đến thuốc tê để nhanh chóng hoàn thành công việc của mình.
Cho nên, trên người hắn có hay không vết thương chí mạng? Nếu vậy thì thật không tốt!
Đường Khả càng nghĩ càng lo lắng.
Mạc Phong lắc đầu: "Không phải tôi, là Nhị tiểu thư cần."
Đường Khả dừng lại một giây, sau đó nhíu mày quan sát người Khởi Dư, cũng chỉ thấy quần áo có chút bẩn do lấm lem bụi đất, thậm chí còn không có máu dính vào.
"Cô ta cũng không bị thương, cần làm gì?"
Ngay lúc Mạc Phong định trả lời, Khởi Dư đã mở miệng chen ngang: "Tôi thích, cô quản?"
"Ha ha, không dám không dám."
Đường Khả nhếch mép cười giễu, trong mắt ánh lên sự coi thường rõ rệt.
"Mạc Phong, lại đây!"
Tiếng của Hàn Lâm từ chỗ cách đây không xa vọng lại, Mạc Phong đưa mắt nhìn anh thì bắt gặp mấy người kia đang vẫy vẫy tay với mình, không biết bọn họ đã tự di chuyển từ lúc nào.
Hắn định ôm Khởi Dư theo thì thấy môi Hàn Lâm mấp máy mấy chữ, hắn im lặng một lúc, sau đó quay người đến gần một tảng đá to bên cạnh.
Hắn khom lưng đặt cô lên tảng đá một cách nhẹ nhàng nhất, từ tốn nói: "Tôi qua bên kia một chút, Nhị tiểu thư chịu khó chờ một lát."
Khởi Dư không tỏ thái độ gì, chỉ hờ hững nhìn gương mặt anh tuấn của thiếu niên một cái rồi dời đi.
Mạc Phương cười cười, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho cô mới đi sang chỗ bọn Hàn Lâm.
Đường Khả biết nơi đàn ông con trai bàn chuyện phụ nữ không nên xen vào, vì thế hết sức ngoan ngoãn đứng ngay cạnh Khởi Dư chờ đợi, chỉ là cô ta không thích chỗ đứng hiện tại của mình lắm.
Khởi Dư liếc mắt thấy biểu cảm như ăn phải ruồi của Đường Khả, đuôi lông mày hơi giương lên: "Cô rất ghét tôi? Khó chịu khi ở cùng một chỗ với tôi như vậy?"
Đường Khả 'xùy' một tiếng trào phúng: "Nói thừa, trong căn cứ, ngoại trừ Đại tiểu thư ra thì có người nào thích nổi cô?"
Trừ phi đầu óc người đó có vấn đề.
Khởi Dư hơi ngẩn người, giây tiếp theo cô vui vẻ bật cười, đáy lòng hoàn toàn tán đồng với lời nói của Đường Khả: "Cũng đúng, 'bọn họ' trước giờ cũng chưa từng thích ta."
"Cô lầm bầm cái gì đấy?"
Đường Khả nhíu mày, cô rõ ràng nói cái gì đó nhưng cô ta ở bên cạnh, thậm chí là với một khoảng cách khá là gần cũng không nghe được, nói nhỏ như vậy là đang mắng cô ta sao?
"A, đừng quan tâm. Khả Khả thân ái, tôi quyết định cho cô một cơ hội."
Khởi Dư ngả người ra sau tựa vào mặt đá lồi lõm, cơn đau nhức như một dòng điện với cường độ cao chạy khắp người, đau đến độ khí sắc trên mặt cô kém đến tệ hại, nhưng ý cười trong ánh mắt ngược lại đậm hơn bao giờ hết.
Nghe bốn chữ 'Khả Khả thân ái' thốt ra từ miệng kẻ mà mình ghét cay ghét đắng nhất, khỏi phải nói Đường Khả bây giờ đã nổi da gà đến mức độ nào.
"Bớt tỏ ra như thể chúng ta thân thiết lắm đi, ghê tởm muốn chết!" Nhìn nụ cười mỉm ngày càng tươi tắn của Khởi Dư, gương mặt thanh tú của Đường Khả càng có xu thế nhăn thành bánh bao: "Đừng có vòng vo tam quốc với tôi, có rắm mau thả."
Khởi Dư bị người ta ghét bỏ cũng không giận, cô chậm rãi nói: "Giết tôi, thế nào?"
Đường Khả: "..."
Điên rồi?
"Cô ra đường chưa uống thuốc? Hay là ——"
"Không tốt sao?"
Không đợi Đường Khả nói hết câu, Khởi Dư đã lên tiếng cắt ngang, cô nghiêng đầu nhìn cô ta, đôi đồng tử màu xanh đẹp đẽ như *đá Peridot phản chiếu gương mặt khiếp sợ của người phụ nữ.
*Đá Peridot:
"Tôi chết rồi cô cùng bọn họ không cần phải khó chịu nữa, như vậy không tốt sao?"
Không cần phải thấy người mình ghét cứ lượn lờ trước mặt mình, điều đó tốt đẹp biết bao.
Đường Khả vốn muốn nói gì đó nhưng không biết lại nhớ tới cái gì, biểu cảm phức tạp của cô ta trong phút chốc liền biến đổi, cô ta nói bằng một ngữ khí cực kỳ khó chịu: "Cô đang khích tôi?"
"...?"
"Tần Khởi Dư, cô cảm thấy mấy chiêu trò nhàm chán này của cô rất lợi hại? Nghĩ rằng tôi vẫn sẽ năm lần bảy lượt rơi vào cái bẫy cô giăng ra như trước đây sao? Thật ngây thơ!"
Thấy người bên cạnh không chịu phối hợp, tâm tình vừa mới khá hơn của Khởi Dư 'bụp' một cái biến mất sạch sẽ, độ cong khóe môi không còn, ý cười trong mắt cũng tan đi, thay vào đó là ánh mắt như nhìn một vật chết, lạnh đến cực điểm.
Không khí xung quanh bỗng nhiên bị đè nén bởi một thứ vô hình, căng thẳng kỳ lạ.
Khởi Dư dùng khẩu hình miệng nói với Đường Khả một câu: Đồ vô dụng.
"Cô nói cái gì?! Tần Khởi Dư cô mẹ nó lặp lại một lần nữa!"
Đường Khả vốn không muốn quan tâm đến con người não bộ không được bình thường này nhưng bị người ta kêu là đồ vô dụng, hơn nữa người đó còn là kẻ mình khinh thường nhất, là người bình thường ai cũng sẽ điên tiết cả lên, giống như cô ta ngay lúc này, hận không thể băm vằm đối phương ra thành nghìn mảnh.
Khởi Dư đứng dậy, trực tiếp xem nhẹ Đường Khả và sự run rẩy của cơ thể mà rời đi.
"Ê, Tần Khởi Dư, cô đi đâu đó! Nè, có nghe không, quay lại ——"
"Đường Khả, mau lại đây!"
Bên kia, Tô Lương hét lớn thu hút sự chú ý của Đường Khả, thấy cô ta quay đầu nhìn mình cậu liền ra hiệu cho cô ta tới đây.
Đường Khả nhìn thân ảnh đang vẫy gọi mình của Tô Lương lại nhìn bóng lưng Khởi Dư ngày càng mờ nhạt sau lùm cây, đắn đo vài giây, quyết định mặc kệ cô chạy đến chỗ bọn Hàn Lâm.
Tới nơi, cô ta nhẹ nhàng hỏi: "Sao thế?"
Nhận được ánh mắt của Hàn Lâm, Tô Lương gật gật đầu, nói: "Chúng ta sẽ đi tiếp, theo lộ trình ban đầu của Hàn đội trưởng để đi tìm hai người lạc khỏi đội và thành viên đội mất tích, còn có trong suốt quãng đường không được đi loạn, chờ lệnh của Hàn đội trưởng khi có phát hiện mới."
"Đã hiểu."
Hàn Lâm hài lòng khi nghe hai người trao đổi, chuẩn bị dẫn dắt đội đi tiếp, bỗng thấy Mạc Phong bên cạnh đang ngó nghiêng lung tung, giống như đang tìm cái gì đó.
"Làm sao vậy?"
Mạc Phong cau mày, trong mắt ẩn hiện sự lo lắng: "Nhị tiểu thư không có ở đây."
"Mạc đội trưởng, cô ta tự đi một hướng khác rồi." Đường Khả định mách hết tội lỗi của Khởi Dư trước mặt mọi người, nhưng đụng phải ánh mắt của Mạc Phong, khí thế của cô ta không khỏi giảm đi một nửa: "Không, không phải em không ngăn cô ta, là do cô ta cố tình phớt lờ ——"
"Được rồi." Mạc Phong giơ tay ra hiệu cô ta ngừng nói, hắn quay sang Hàn Lâm: "Cậu đưa mọi người đi trước, tôi sẽ theo sau."
Hoắc Đình Vân ngạc nhiên nói: "Mạc đội trưởng, anh tính đi tìm Nhị tiểu thư?"
"Ừ."
"Không được."
Hàn Lâm nãy giờ im lặng đột nhiên nâng cao giọng, khiến cho mọi người xung quanh đều giật mình.
Mạc Phong hít sâu, làm cho bản thân thật bình tĩnh đối mặt với anh, trong lòng tự nhủ: Không nổi điên với thiểu năng, không nổi điên với thiểu năng, không nổi điên với thiểu năng.
Sau đó tươi cười: "Hàn đội trưởng, cậu đi trước, tôi đi sau, hiểu không?"
Nhưng ngặt nỗi Hàn Lâm không chịu biết điều, quyết tâm đối đầu với hắn cho bằng được: "Mạc Phong, tai cậu vứt ở đâu rồi? Những gì tôi vừa nói cậu để cho chó nghe à? Nếu đúng thật, tôi hảo tâm nói lại cho cậu một lần nữa."
Lần này, anh gần như là gằn giọng nói từng chữ: "Không, được, tự, ý, rời, khỏi, đội, hình!"
Mạc Phong không nhịn được nữa, theo thói quen trực tiếp công khai cãi nhau với Hàn Lâm: "Chó chê mèo lắm lông, nói tôi điếc, xem ra Hàn đội trưởng cũng nghe không hiểu tiếng người. Vậy tôi cũng không tốn nước bọt nói lại cho Hàn đội trưởng biết, các người đi trước, lão tử mẹ nó sẽ theo đằng sau!"
"Mạc Phong! Nhiệm vụ lần này, tôi là đội trưởng, cậu không phải. Lời tôi nói chính là mệnh lệnh, cậu chỉ được tuân theo, không được phản kháng."
"Ồ, ông đây cứ thích phản kháng đấy, cậu định làm gì? Chém đầu tôi vì tội kháng chỉ? Hay là trở về căn cứ nói tôi không phải là chó ngoan luôn ve vẩy đuôi nghe theo lời cậu ra ngoài?"
Ba người Cẩn Nam, Hoắc Đình Vân và Đường Khả thấy bầu không khí giữa hai người đội trưởng nồng nặc mùi thuốc súng, muốn hai người hạ hỏa nhưng không biết làm thế nào, chỉ đành cật lực ra ám hiệu bằng mắt cho nhau, chọn ra người đi chịu chết tới giảng hòa cho hai người họ.
Trong tình thế căng thẳng thế này, Tô Lương đột nhiên 'oa' một tiếng, hai mắt nhìn Hàn Lâm và Mạc Phong sáng rực lên: "Đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến họ cãi nhau đó, ngầu thật đấy..."
Cẩn Nam, Đường Khả, Hoắc Đình Vân: "..."
"Vậy Đường Khả, cô lên đi."
Đường Khả bị điểm danh liền mở to mắt, run run giơ ngón tay cái chỉ vào mình: "Tôi?"
Hoắc Đình Vân che miệng ho một tiếng: "Đúng, cô."
"Các người đùa phải không?"
"Thật ra, Đường Khả, cô hiện tại là phụ nữ duy nhất ở đây, cho nên để cô đi can ngăn bọn họ là hợp lý nhất, dù sao đối với phụ nữ, đàn ông thường có thái độ mềm mỏng hơn." Hoắc Đình Vân vừa nói vừa vỗ ngực cam đoan: "Tin tôi đi, cô sẽ không việc gì đâu, nếu có, tôi sẽ cứu cô, hứa đấy."
Đường Khả đen mặt, trong lòng thầm nguyền rủa Hoắc Đình Vân cả vạn lần.
Tuy vậy, đồng đội đặt niềm tin ở mình, cô ta dù không muốn cũng không có cách nào, chỉ có thể tiến lên một bước, ngập ngừng mở miệng: "Mạc đội trưởng..."
"Kỳ... Kỳ thực Hàn đội trưởng làm vậy cũng vì nghĩ cho Mạc đội trưởng thôi, nếu anh tự tách khỏi đội, chẳng may thời điểm anh gặp nguy hiểm, Hàn đội trưởng và mọi người sẽ không kịp thời đến cứu anh..."
Hầy, cô ta cũng muốn bênh nam thần của mình lắm, nhưng chuyện này là hắn không có lý trước, cô ta không thể mù quáng *trợ Trụ vi ngược được.
*Trợ Trụ vi ngược: Giúp quân làm việc xấu.
Thấy hai hung thần sát ác đồng loạt quay đầu nhìn mình, Đường Khả sợ tới run chân, nói cũng không nói hết câu, dũng khí vừa mới chớm nở dưới đáy lòng 'xì' một tiếng xẹp lép.
Hàn Lâm nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Nghe thấy không? Đến người ta còn biết cậu đang không biết tốt xấu, cố tình sinh sự đấy."
"Tôi không biết tốt xấu? Tôi cố tình sinh sự?" Mạc Phong tức đến bật cười: "Hàn Lâm a Hàn Lâm, nếu người tự ý rời đi không phải là Nhị tiểu thư mà là Cố phó đội trưởng, tôi dám chắc cậu sẽ không phun ra câu đó đâu."
"Biết tại sao không? Bởi vì cậu sẽ chẳng khác gì tôi ngay lúc này! A, không đúng không đúng, lấy tính cách của cậu, chắc chắn cậu sẽ không nói không rằng lập tức phi luôn đi tìm ấy chứ."
Câu này của Mạc Phong giống như một mũi tên đâm trúng tim đen của Hàn Lâm, làm anh có hơi chột dạ khi luôn thiên vị người trong lòng trong bất kỳ hoàn cảnh nào, vì thế anh không khỏi thẹn quá hóa giận: "Cố Thư Di không liên quan, cậu đừng kéo cô ấy vào."
"Được, không liên quan, tôi tìm Nhị tiểu thư, cậu tìm Cố phó đội trưởng, chuyện ai người nấy làm, thế việc tôi đi tìm Nhị tiểu thư thì liên quan rắm gì đến cậu!"
Tình hình bắt đầu mất kiểm soát, Đường Khả không khống chế nuốt nước bọt một cái, cô ta quay đầu, áy náy nhìn ba người đàn ông phía sau.
Ý muốn ban đầu của cô ta vốn là tới dập lửa, nhưng mà hình như, cô ta lỡ tay đổ thêm dầu vào lửa mất rồi...
Mọi người, tôi xin lỗi.
"..." Cẩn Nam và Hoắc Đình Vân im lặng nhìn nhau, lại nhìn hai người nọ càng cãi càng hăng, trong lòng bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
"Mồm miệng sạch sẽ chút, Mạc Phong. Cố Thư Di là bị mất tích nên mới cần phải đi tìm cô ấy, còn Nhị tiểu thư của cậu là tự ý rời khỏi vị trí, sống chết của cô ta tự cô ta chịu trách nhiệm."
Hàn Lâm trong lúc nói cũng suy nghĩ, cứ cãi nhau thế này sẽ chẳng tới đâu cả, chỉ tổ phí thời gian, mà dựa theo tính cách của Mạc Phong, hắn còn lâu mới chịu cúi đầu.
Nghĩ như vậy, Hàn Lâm quyết định tự mình xuống nước trước: "Không cho cậu đi chính là muốn toàn đội không phải lạc mất thêm thành viên nào nữa, muốn đảm bảo an toàn hơn cho cậu, hiểu không?"
Đáng tiếc, Mạc Phong không chịu xuống cái bậc thang mà Hàn Lâm bày ra này, hắn nghiêng đầu, nói: "Thật ngại quá, Hàn đội trưởng."
Ngụ ý là, tôi không hiểu, không cần nói nữa, không thay đổi được gì đâu.
"Vậy bây giờ cậu nhất quyết muốn chống đối tôi đến cùng phải không?" Hàn Lâm khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Mạc Phong.
Thiếu niên cũng nở một nụ cười lạnh, ánh mắt chứa tới bảy phần ác liệt: "Không sai."
Lúc ở trong ngôi biệt thự kia, hắn đã hứa như thế nào với Nhị tiểu thư, hắn đều nhớ rõ, cũng sẽ thực hiện nó.
Hơn nữa, tại thời điểm chiến đấu với đám quạ điên kia, là cô không quản nguy hiểm tới cứu hắn, mạng của hắn thuộc về cô.
Cho nên, hắn chắc chắn sẽ đi tìm cô, ai cũng không cản được.
"Mạc Phong, là cậu ép tôi đấy."
Vạn vật xung quanh cũng bởi vì tâm tình của Hàn Lâm mà dần hiện lên nhiều tia điện mờ mờ, không khí nóng nực cũng vì hàn khí của Mạc Phong mà bị ảnh hưởng, trong chớp mắt, nhiệt độ vốn nên cao hơn bình thường lại bị giảm xuống hẳn mười mấy độ, lạnh lẽo một cách khó hiểu.
Ngay lúc hai người định xông vào đánh một trận thì Cẩn Nam ở cách đó không xa đột nhiên hét lên.
"Hàn đội trưởng, Mạc đội trưởng, cẩn thận trên đầu!!"
———
*Góc nhỏ của truyện*
Hàn Lâm: Cậu là cái đồ cố ý gây rối, không biết tốt xấu, ngu muội... &%#$@!
Mạc Phong: À thế à, cậu... %&@$#!!
Đường Khả nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: Nói tôi và Tần Khởi Dư là Sao Hỏa và Mặt Trời, còn không bằng nói Mạc đội trưởng và Hàn đội trưởng là Cola và Mentos, phản ứng còn gay gắt và dữ dội hơn cả hai chúng tôi.
Cẩn Nam, Hoắc Đình Vân:...
Không thể phản bác.
"Đường Khả."
"Vâng?"
"Cái kia, cô có thuốc tê không?"
"Không có." Mạc Phong đột nhiên hỏi, Đường Khả không kìm được quan tâm: "Anh bị thương rồi?"
Mạc Phong có một điểm giống với Hàn Lâm, thường ngày bị thương nặng cũng không hé răng ra kêu ca như những người khác, khiến cho người ta không đặc biệt chú ý sẽ không tài nào biết được, chỉ khi thương tích của hắn cực kỳ nặng trong lúc đang làm dở nhiệm vụ yêu cầu thời hạn mới cần nhờ đến thuốc tê để nhanh chóng hoàn thành công việc của mình.
Cho nên, trên người hắn có hay không vết thương chí mạng? Nếu vậy thì thật không tốt!
Đường Khả càng nghĩ càng lo lắng.
Mạc Phong lắc đầu: "Không phải tôi, là Nhị tiểu thư cần."
Đường Khả dừng lại một giây, sau đó nhíu mày quan sát người Khởi Dư, cũng chỉ thấy quần áo có chút bẩn do lấm lem bụi đất, thậm chí còn không có máu dính vào.
"Cô ta cũng không bị thương, cần làm gì?"
Ngay lúc Mạc Phong định trả lời, Khởi Dư đã mở miệng chen ngang: "Tôi thích, cô quản?"
"Ha ha, không dám không dám."
Đường Khả nhếch mép cười giễu, trong mắt ánh lên sự coi thường rõ rệt.
"Mạc Phong, lại đây!"
Tiếng của Hàn Lâm từ chỗ cách đây không xa vọng lại, Mạc Phong đưa mắt nhìn anh thì bắt gặp mấy người kia đang vẫy vẫy tay với mình, không biết bọn họ đã tự di chuyển từ lúc nào.
Hắn định ôm Khởi Dư theo thì thấy môi Hàn Lâm mấp máy mấy chữ, hắn im lặng một lúc, sau đó quay người đến gần một tảng đá to bên cạnh.
Hắn khom lưng đặt cô lên tảng đá một cách nhẹ nhàng nhất, từ tốn nói: "Tôi qua bên kia một chút, Nhị tiểu thư chịu khó chờ một lát."
Khởi Dư không tỏ thái độ gì, chỉ hờ hững nhìn gương mặt anh tuấn của thiếu niên một cái rồi dời đi.
Mạc Phương cười cười, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho cô mới đi sang chỗ bọn Hàn Lâm.
Đường Khả biết nơi đàn ông con trai bàn chuyện phụ nữ không nên xen vào, vì thế hết sức ngoan ngoãn đứng ngay cạnh Khởi Dư chờ đợi, chỉ là cô ta không thích chỗ đứng hiện tại của mình lắm.
Khởi Dư liếc mắt thấy biểu cảm như ăn phải ruồi của Đường Khả, đuôi lông mày hơi giương lên: "Cô rất ghét tôi? Khó chịu khi ở cùng một chỗ với tôi như vậy?"
Đường Khả 'xùy' một tiếng trào phúng: "Nói thừa, trong căn cứ, ngoại trừ Đại tiểu thư ra thì có người nào thích nổi cô?"
Trừ phi đầu óc người đó có vấn đề.
Khởi Dư hơi ngẩn người, giây tiếp theo cô vui vẻ bật cười, đáy lòng hoàn toàn tán đồng với lời nói của Đường Khả: "Cũng đúng, 'bọn họ' trước giờ cũng chưa từng thích ta."
"Cô lầm bầm cái gì đấy?"
Đường Khả nhíu mày, cô rõ ràng nói cái gì đó nhưng cô ta ở bên cạnh, thậm chí là với một khoảng cách khá là gần cũng không nghe được, nói nhỏ như vậy là đang mắng cô ta sao?
"A, đừng quan tâm. Khả Khả thân ái, tôi quyết định cho cô một cơ hội."
Khởi Dư ngả người ra sau tựa vào mặt đá lồi lõm, cơn đau nhức như một dòng điện với cường độ cao chạy khắp người, đau đến độ khí sắc trên mặt cô kém đến tệ hại, nhưng ý cười trong ánh mắt ngược lại đậm hơn bao giờ hết.
Nghe bốn chữ 'Khả Khả thân ái' thốt ra từ miệng kẻ mà mình ghét cay ghét đắng nhất, khỏi phải nói Đường Khả bây giờ đã nổi da gà đến mức độ nào.
"Bớt tỏ ra như thể chúng ta thân thiết lắm đi, ghê tởm muốn chết!" Nhìn nụ cười mỉm ngày càng tươi tắn của Khởi Dư, gương mặt thanh tú của Đường Khả càng có xu thế nhăn thành bánh bao: "Đừng có vòng vo tam quốc với tôi, có rắm mau thả."
Khởi Dư bị người ta ghét bỏ cũng không giận, cô chậm rãi nói: "Giết tôi, thế nào?"
Đường Khả: "..."
Điên rồi?
"Cô ra đường chưa uống thuốc? Hay là ——"
"Không tốt sao?"
Không đợi Đường Khả nói hết câu, Khởi Dư đã lên tiếng cắt ngang, cô nghiêng đầu nhìn cô ta, đôi đồng tử màu xanh đẹp đẽ như *đá Peridot phản chiếu gương mặt khiếp sợ của người phụ nữ.
*Đá Peridot:
"Tôi chết rồi cô cùng bọn họ không cần phải khó chịu nữa, như vậy không tốt sao?"
Không cần phải thấy người mình ghét cứ lượn lờ trước mặt mình, điều đó tốt đẹp biết bao.
Đường Khả vốn muốn nói gì đó nhưng không biết lại nhớ tới cái gì, biểu cảm phức tạp của cô ta trong phút chốc liền biến đổi, cô ta nói bằng một ngữ khí cực kỳ khó chịu: "Cô đang khích tôi?"
"...?"
"Tần Khởi Dư, cô cảm thấy mấy chiêu trò nhàm chán này của cô rất lợi hại? Nghĩ rằng tôi vẫn sẽ năm lần bảy lượt rơi vào cái bẫy cô giăng ra như trước đây sao? Thật ngây thơ!"
Thấy người bên cạnh không chịu phối hợp, tâm tình vừa mới khá hơn của Khởi Dư 'bụp' một cái biến mất sạch sẽ, độ cong khóe môi không còn, ý cười trong mắt cũng tan đi, thay vào đó là ánh mắt như nhìn một vật chết, lạnh đến cực điểm.
Không khí xung quanh bỗng nhiên bị đè nén bởi một thứ vô hình, căng thẳng kỳ lạ.
Khởi Dư dùng khẩu hình miệng nói với Đường Khả một câu: Đồ vô dụng.
"Cô nói cái gì?! Tần Khởi Dư cô mẹ nó lặp lại một lần nữa!"
Đường Khả vốn không muốn quan tâm đến con người não bộ không được bình thường này nhưng bị người ta kêu là đồ vô dụng, hơn nữa người đó còn là kẻ mình khinh thường nhất, là người bình thường ai cũng sẽ điên tiết cả lên, giống như cô ta ngay lúc này, hận không thể băm vằm đối phương ra thành nghìn mảnh.
Khởi Dư đứng dậy, trực tiếp xem nhẹ Đường Khả và sự run rẩy của cơ thể mà rời đi.
"Ê, Tần Khởi Dư, cô đi đâu đó! Nè, có nghe không, quay lại ——"
"Đường Khả, mau lại đây!"
Bên kia, Tô Lương hét lớn thu hút sự chú ý của Đường Khả, thấy cô ta quay đầu nhìn mình cậu liền ra hiệu cho cô ta tới đây.
Đường Khả nhìn thân ảnh đang vẫy gọi mình của Tô Lương lại nhìn bóng lưng Khởi Dư ngày càng mờ nhạt sau lùm cây, đắn đo vài giây, quyết định mặc kệ cô chạy đến chỗ bọn Hàn Lâm.
Tới nơi, cô ta nhẹ nhàng hỏi: "Sao thế?"
Nhận được ánh mắt của Hàn Lâm, Tô Lương gật gật đầu, nói: "Chúng ta sẽ đi tiếp, theo lộ trình ban đầu của Hàn đội trưởng để đi tìm hai người lạc khỏi đội và thành viên đội mất tích, còn có trong suốt quãng đường không được đi loạn, chờ lệnh của Hàn đội trưởng khi có phát hiện mới."
"Đã hiểu."
Hàn Lâm hài lòng khi nghe hai người trao đổi, chuẩn bị dẫn dắt đội đi tiếp, bỗng thấy Mạc Phong bên cạnh đang ngó nghiêng lung tung, giống như đang tìm cái gì đó.
"Làm sao vậy?"
Mạc Phong cau mày, trong mắt ẩn hiện sự lo lắng: "Nhị tiểu thư không có ở đây."
"Mạc đội trưởng, cô ta tự đi một hướng khác rồi." Đường Khả định mách hết tội lỗi của Khởi Dư trước mặt mọi người, nhưng đụng phải ánh mắt của Mạc Phong, khí thế của cô ta không khỏi giảm đi một nửa: "Không, không phải em không ngăn cô ta, là do cô ta cố tình phớt lờ ——"
"Được rồi." Mạc Phong giơ tay ra hiệu cô ta ngừng nói, hắn quay sang Hàn Lâm: "Cậu đưa mọi người đi trước, tôi sẽ theo sau."
Hoắc Đình Vân ngạc nhiên nói: "Mạc đội trưởng, anh tính đi tìm Nhị tiểu thư?"
"Ừ."
"Không được."
Hàn Lâm nãy giờ im lặng đột nhiên nâng cao giọng, khiến cho mọi người xung quanh đều giật mình.
Mạc Phong hít sâu, làm cho bản thân thật bình tĩnh đối mặt với anh, trong lòng tự nhủ: Không nổi điên với thiểu năng, không nổi điên với thiểu năng, không nổi điên với thiểu năng.
Sau đó tươi cười: "Hàn đội trưởng, cậu đi trước, tôi đi sau, hiểu không?"
Nhưng ngặt nỗi Hàn Lâm không chịu biết điều, quyết tâm đối đầu với hắn cho bằng được: "Mạc Phong, tai cậu vứt ở đâu rồi? Những gì tôi vừa nói cậu để cho chó nghe à? Nếu đúng thật, tôi hảo tâm nói lại cho cậu một lần nữa."
Lần này, anh gần như là gằn giọng nói từng chữ: "Không, được, tự, ý, rời, khỏi, đội, hình!"
Mạc Phong không nhịn được nữa, theo thói quen trực tiếp công khai cãi nhau với Hàn Lâm: "Chó chê mèo lắm lông, nói tôi điếc, xem ra Hàn đội trưởng cũng nghe không hiểu tiếng người. Vậy tôi cũng không tốn nước bọt nói lại cho Hàn đội trưởng biết, các người đi trước, lão tử mẹ nó sẽ theo đằng sau!"
"Mạc Phong! Nhiệm vụ lần này, tôi là đội trưởng, cậu không phải. Lời tôi nói chính là mệnh lệnh, cậu chỉ được tuân theo, không được phản kháng."
"Ồ, ông đây cứ thích phản kháng đấy, cậu định làm gì? Chém đầu tôi vì tội kháng chỉ? Hay là trở về căn cứ nói tôi không phải là chó ngoan luôn ve vẩy đuôi nghe theo lời cậu ra ngoài?"
Ba người Cẩn Nam, Hoắc Đình Vân và Đường Khả thấy bầu không khí giữa hai người đội trưởng nồng nặc mùi thuốc súng, muốn hai người hạ hỏa nhưng không biết làm thế nào, chỉ đành cật lực ra ám hiệu bằng mắt cho nhau, chọn ra người đi chịu chết tới giảng hòa cho hai người họ.
Trong tình thế căng thẳng thế này, Tô Lương đột nhiên 'oa' một tiếng, hai mắt nhìn Hàn Lâm và Mạc Phong sáng rực lên: "Đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến họ cãi nhau đó, ngầu thật đấy..."
Cẩn Nam, Đường Khả, Hoắc Đình Vân: "..."
"Vậy Đường Khả, cô lên đi."
Đường Khả bị điểm danh liền mở to mắt, run run giơ ngón tay cái chỉ vào mình: "Tôi?"
Hoắc Đình Vân che miệng ho một tiếng: "Đúng, cô."
"Các người đùa phải không?"
"Thật ra, Đường Khả, cô hiện tại là phụ nữ duy nhất ở đây, cho nên để cô đi can ngăn bọn họ là hợp lý nhất, dù sao đối với phụ nữ, đàn ông thường có thái độ mềm mỏng hơn." Hoắc Đình Vân vừa nói vừa vỗ ngực cam đoan: "Tin tôi đi, cô sẽ không việc gì đâu, nếu có, tôi sẽ cứu cô, hứa đấy."
Đường Khả đen mặt, trong lòng thầm nguyền rủa Hoắc Đình Vân cả vạn lần.
Tuy vậy, đồng đội đặt niềm tin ở mình, cô ta dù không muốn cũng không có cách nào, chỉ có thể tiến lên một bước, ngập ngừng mở miệng: "Mạc đội trưởng..."
"Kỳ... Kỳ thực Hàn đội trưởng làm vậy cũng vì nghĩ cho Mạc đội trưởng thôi, nếu anh tự tách khỏi đội, chẳng may thời điểm anh gặp nguy hiểm, Hàn đội trưởng và mọi người sẽ không kịp thời đến cứu anh..."
Hầy, cô ta cũng muốn bênh nam thần của mình lắm, nhưng chuyện này là hắn không có lý trước, cô ta không thể mù quáng *trợ Trụ vi ngược được.
*Trợ Trụ vi ngược: Giúp quân làm việc xấu.
Thấy hai hung thần sát ác đồng loạt quay đầu nhìn mình, Đường Khả sợ tới run chân, nói cũng không nói hết câu, dũng khí vừa mới chớm nở dưới đáy lòng 'xì' một tiếng xẹp lép.
Hàn Lâm nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Nghe thấy không? Đến người ta còn biết cậu đang không biết tốt xấu, cố tình sinh sự đấy."
"Tôi không biết tốt xấu? Tôi cố tình sinh sự?" Mạc Phong tức đến bật cười: "Hàn Lâm a Hàn Lâm, nếu người tự ý rời đi không phải là Nhị tiểu thư mà là Cố phó đội trưởng, tôi dám chắc cậu sẽ không phun ra câu đó đâu."
"Biết tại sao không? Bởi vì cậu sẽ chẳng khác gì tôi ngay lúc này! A, không đúng không đúng, lấy tính cách của cậu, chắc chắn cậu sẽ không nói không rằng lập tức phi luôn đi tìm ấy chứ."
Câu này của Mạc Phong giống như một mũi tên đâm trúng tim đen của Hàn Lâm, làm anh có hơi chột dạ khi luôn thiên vị người trong lòng trong bất kỳ hoàn cảnh nào, vì thế anh không khỏi thẹn quá hóa giận: "Cố Thư Di không liên quan, cậu đừng kéo cô ấy vào."
"Được, không liên quan, tôi tìm Nhị tiểu thư, cậu tìm Cố phó đội trưởng, chuyện ai người nấy làm, thế việc tôi đi tìm Nhị tiểu thư thì liên quan rắm gì đến cậu!"
Tình hình bắt đầu mất kiểm soát, Đường Khả không khống chế nuốt nước bọt một cái, cô ta quay đầu, áy náy nhìn ba người đàn ông phía sau.
Ý muốn ban đầu của cô ta vốn là tới dập lửa, nhưng mà hình như, cô ta lỡ tay đổ thêm dầu vào lửa mất rồi...
Mọi người, tôi xin lỗi.
"..." Cẩn Nam và Hoắc Đình Vân im lặng nhìn nhau, lại nhìn hai người nọ càng cãi càng hăng, trong lòng bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
"Mồm miệng sạch sẽ chút, Mạc Phong. Cố Thư Di là bị mất tích nên mới cần phải đi tìm cô ấy, còn Nhị tiểu thư của cậu là tự ý rời khỏi vị trí, sống chết của cô ta tự cô ta chịu trách nhiệm."
Hàn Lâm trong lúc nói cũng suy nghĩ, cứ cãi nhau thế này sẽ chẳng tới đâu cả, chỉ tổ phí thời gian, mà dựa theo tính cách của Mạc Phong, hắn còn lâu mới chịu cúi đầu.
Nghĩ như vậy, Hàn Lâm quyết định tự mình xuống nước trước: "Không cho cậu đi chính là muốn toàn đội không phải lạc mất thêm thành viên nào nữa, muốn đảm bảo an toàn hơn cho cậu, hiểu không?"
Đáng tiếc, Mạc Phong không chịu xuống cái bậc thang mà Hàn Lâm bày ra này, hắn nghiêng đầu, nói: "Thật ngại quá, Hàn đội trưởng."
Ngụ ý là, tôi không hiểu, không cần nói nữa, không thay đổi được gì đâu.
"Vậy bây giờ cậu nhất quyết muốn chống đối tôi đến cùng phải không?" Hàn Lâm khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Mạc Phong.
Thiếu niên cũng nở một nụ cười lạnh, ánh mắt chứa tới bảy phần ác liệt: "Không sai."
Lúc ở trong ngôi biệt thự kia, hắn đã hứa như thế nào với Nhị tiểu thư, hắn đều nhớ rõ, cũng sẽ thực hiện nó.
Hơn nữa, tại thời điểm chiến đấu với đám quạ điên kia, là cô không quản nguy hiểm tới cứu hắn, mạng của hắn thuộc về cô.
Cho nên, hắn chắc chắn sẽ đi tìm cô, ai cũng không cản được.
"Mạc Phong, là cậu ép tôi đấy."
Vạn vật xung quanh cũng bởi vì tâm tình của Hàn Lâm mà dần hiện lên nhiều tia điện mờ mờ, không khí nóng nực cũng vì hàn khí của Mạc Phong mà bị ảnh hưởng, trong chớp mắt, nhiệt độ vốn nên cao hơn bình thường lại bị giảm xuống hẳn mười mấy độ, lạnh lẽo một cách khó hiểu.
Ngay lúc hai người định xông vào đánh một trận thì Cẩn Nam ở cách đó không xa đột nhiên hét lên.
"Hàn đội trưởng, Mạc đội trưởng, cẩn thận trên đầu!!"
———
*Góc nhỏ của truyện*
Hàn Lâm: Cậu là cái đồ cố ý gây rối, không biết tốt xấu, ngu muội... &%#$@!
Mạc Phong: À thế à, cậu... %&@$#!!
Đường Khả nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: Nói tôi và Tần Khởi Dư là Sao Hỏa và Mặt Trời, còn không bằng nói Mạc đội trưởng và Hàn đội trưởng là Cola và Mentos, phản ứng còn gay gắt và dữ dội hơn cả hai chúng tôi.
Cẩn Nam, Hoắc Đình Vân:...
Không thể phản bác.