Chương : 1
"Tiểu bảo bối, hoan nghênh cô đi vào vòng ăn chơi trác táng, hôn cái nè moah moah ~"
Chu Ninh vừa mới có ý thức, trong đầu liền truyền đến thanh âm thiểu năng trí tuệ lại cố làm ra vẻ đáng yêu.
Cô chậm rãi mở mắt, ẩn sau gọng kính màu đen, ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh như nước hồ mùa thu, không có nửa điểm mê mang lo lắng, tựa hồ hoàn cảnh xa lạ trước mắt chẳng ảnh hưởng gì tới cô.
Chu Ninh híp mắt, nhớ rõ trong ngày sinh nhật 24 tuổi của cô, bạn thân tốt nhất của cô đã tặng cô một quyển sách coi như là quà.
Suốt bảy ngày bảy đêm cô đọc quyển sách đó, sau đó thì phát hiện bản thân ở chỗ này!
Nhưng đến nơi nào cũng không quan trọng lắm, chỉ cần...
Tầm mắt Chu Ninh xẹt qua kệ sách gần đấy, ánh mắt xao động. Cô đứng dậy đi đến trước kệ, nhìn từng hàng sách, khuôn mặt bỗng chốc nhiễm thần sắc nhu hòa.
Cô giơ tay lấy quyển sách màu đỏ gạch dày nhất trên kệ xuống, đi đến ngồi xuống sofa, bình tĩnh đọc sách, không chút gợn sóng, tự như phong ba bão táp, Thái Sơn sụp đổ cũng chẳng có gì liên quan tới mình.
Thần thái này cho thấy tiểu bảo bối nó tìm được, không bình thường.
A phi, cái quần què gì thế này?
"Tiểu bảo bối ~ tiểu bảo bối, Please look me!"
Trong đầu lại lần nữa xuất hiện thanh âm thiểu năng kia, Chu Ninh xác định đây không phải ảo giác. Ánh mắt cô vẫn không rời quyển sách, âm thanh lương bạc u lãnh, giống như gió lạnh trên đỉnh núi tuyết, khiến người khác rùng mình.
"Ngươi là thiểu năng trí tuệ à?"
"A, tiểu bảo bối, cô nói chuyện với tôi...... Ai là thiểu năng trí tuệ? Tiểu bảo bối, cô cứ như vậy thì sẽ mất đi tiểu thiếu gia tôi đấy."
"À, vậy mời cút đi, không tiễn!" Chu Ninh đẩy gọng kính, không quá để tâm nói.
"......"
Đây tuyệt đối là tiểu bảo bối giả!
Nhưng, cút thì cút, bản thiếu gia cũng có tự trọng chứ bộ.
Hừ, cô sẽ phải cầu xin nó trở về!
Tốc độ lật sách của Chu Ninh khựng lại, trong đầu giống bị cường ngạnh nhét vào rất nhiều thứ, chóng váng mãnh liệt khiến cô gục xuống sofa.
......
Chu Ninh đã chết ở nguyên thế giới, điều này cô cũng nghĩ tới rồi. Chỉ là số cô đen đủi, gặp nạn đổ máu, sau khi chết còn không được luân hồi, ngược lại bị cưỡng chế trói định với một hệ thống rác rưởi tên gì mà "Hoàn khố thiếu gia".
Hoàn Khố Thiếu Gia có tâm linh tương thông với cô vẫn luôn nỗ lực mỉm cười, ntự nhắc nhở bản thân, đây là tiểu bảo bối của mình, phải nhường nhịn cưng sủng, không thể sinh khí, không thể sinh khí.
Hơn nữa, một ngày nào đó, nó sẽ dạy dỗ con mèo nhỏ này thành cừu non.
Phải làm một hệ thống có lí tưởng, mục đích!
Rác rưởi thiếu gia suy nghĩ như thế nào, Chu Ninh không có tâm tình để ý. Lúc này cô như người ngoài cuộc, xem kí ức tựa như một bộ phim đang chiếu trong đầu.
Nguyên chủ của cơ thể này là Thẩm Miểu Thanh, là nữ tổng tài tập đoàn Thẩm thị, tuổi còn trẻ đã điều hành một tập đoàn xuyên quốc gia, nằm trong top 10 list nữ đại gia do Forbes bình chọn, giá trị con người cao, bối cảnh cường đại, cho dù những lão già trên thương trường nhiều năm nhìn thấy cô cũng phải cúi đầu chào một tiếng "Thẩm tổng"!
Nguyên bản, Thẩm Miểu Thanh như vậy hẳn là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là người chiến thắng ngồi trên núi vàng núi bạc, là người phụ nữ truyền kì!
Nhưng mà, muốn có được cái này thì phải mất cái kia, cô ấy có thể có thành tựu như vậy, ngoài thiên phú kinh doanh hơn người, cũng không thể không kể đến việc cô ấy làm việc cả ngày cả đêm học tập và làm việc.
Nguyên thân cũng không cảm thấy này có cái gì không tốt, tuy nhiên, mấy ngày trước lễ đính hôn, trong lúc tăng ca thì cô ấy chết đột ngột, không có nửa điểm báo trước kết thúc cuộc đời mình.
Lại không nghĩ rằng, sau khi chết, hồn phách cô không lập tức nhập luân hồi, ngược lại phiêu đãng trên thế gian.
Cũng bởi vậy, chính mắt cô ấy bắt gặp hình ảnh người mẹ kế mình luôn tôn kính và vị hôn phu lăn giường*!
(*lăn giường: là giao phối.:) Với tra nam tra nữ thì tui thích dùng nghĩa như vậy đó.)
Thậm chí việc mình chết cũng nằm trong sự an bài của bọn họ, còn có, thương nghiệp cả đời cô điều hành cũng trở thành vật trong tay bọn họ.
Cô đã chết, bọn họ lại tiêu dao tự tại, vinh hoa phú quý!
Thẩm Miểu Thanh làm sao có thể cam tâm?
Oán khí của cô không thể tiêu tan, không thể luân hồi, lúc này mới có Chu Ninh xuất hiện.
Tâm nguyện của cô ấy rất đơn giản, ăn miếng trả miếng, Thẩm Miểu Thanh muốn mẹ kế cùng vị hôn phu thân bại danh liệt, cái gì cũng không chiếm được.
Nếu có thể, đời người rất ngắn, cô không muốn làm một cái máy móc chỉ biết làm việc, lần này cô phải hưởng thụ tốt nhân sinh.
Chu Ninh vừa mới có ý thức, trong đầu liền truyền đến thanh âm thiểu năng trí tuệ lại cố làm ra vẻ đáng yêu.
Cô chậm rãi mở mắt, ẩn sau gọng kính màu đen, ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh như nước hồ mùa thu, không có nửa điểm mê mang lo lắng, tựa hồ hoàn cảnh xa lạ trước mắt chẳng ảnh hưởng gì tới cô.
Chu Ninh híp mắt, nhớ rõ trong ngày sinh nhật 24 tuổi của cô, bạn thân tốt nhất của cô đã tặng cô một quyển sách coi như là quà.
Suốt bảy ngày bảy đêm cô đọc quyển sách đó, sau đó thì phát hiện bản thân ở chỗ này!
Nhưng đến nơi nào cũng không quan trọng lắm, chỉ cần...
Tầm mắt Chu Ninh xẹt qua kệ sách gần đấy, ánh mắt xao động. Cô đứng dậy đi đến trước kệ, nhìn từng hàng sách, khuôn mặt bỗng chốc nhiễm thần sắc nhu hòa.
Cô giơ tay lấy quyển sách màu đỏ gạch dày nhất trên kệ xuống, đi đến ngồi xuống sofa, bình tĩnh đọc sách, không chút gợn sóng, tự như phong ba bão táp, Thái Sơn sụp đổ cũng chẳng có gì liên quan tới mình.
Thần thái này cho thấy tiểu bảo bối nó tìm được, không bình thường.
A phi, cái quần què gì thế này?
"Tiểu bảo bối ~ tiểu bảo bối, Please look me!"
Trong đầu lại lần nữa xuất hiện thanh âm thiểu năng kia, Chu Ninh xác định đây không phải ảo giác. Ánh mắt cô vẫn không rời quyển sách, âm thanh lương bạc u lãnh, giống như gió lạnh trên đỉnh núi tuyết, khiến người khác rùng mình.
"Ngươi là thiểu năng trí tuệ à?"
"A, tiểu bảo bối, cô nói chuyện với tôi...... Ai là thiểu năng trí tuệ? Tiểu bảo bối, cô cứ như vậy thì sẽ mất đi tiểu thiếu gia tôi đấy."
"À, vậy mời cút đi, không tiễn!" Chu Ninh đẩy gọng kính, không quá để tâm nói.
"......"
Đây tuyệt đối là tiểu bảo bối giả!
Nhưng, cút thì cút, bản thiếu gia cũng có tự trọng chứ bộ.
Hừ, cô sẽ phải cầu xin nó trở về!
Tốc độ lật sách của Chu Ninh khựng lại, trong đầu giống bị cường ngạnh nhét vào rất nhiều thứ, chóng váng mãnh liệt khiến cô gục xuống sofa.
......
Chu Ninh đã chết ở nguyên thế giới, điều này cô cũng nghĩ tới rồi. Chỉ là số cô đen đủi, gặp nạn đổ máu, sau khi chết còn không được luân hồi, ngược lại bị cưỡng chế trói định với một hệ thống rác rưởi tên gì mà "Hoàn khố thiếu gia".
Hoàn Khố Thiếu Gia có tâm linh tương thông với cô vẫn luôn nỗ lực mỉm cười, ntự nhắc nhở bản thân, đây là tiểu bảo bối của mình, phải nhường nhịn cưng sủng, không thể sinh khí, không thể sinh khí.
Hơn nữa, một ngày nào đó, nó sẽ dạy dỗ con mèo nhỏ này thành cừu non.
Phải làm một hệ thống có lí tưởng, mục đích!
Rác rưởi thiếu gia suy nghĩ như thế nào, Chu Ninh không có tâm tình để ý. Lúc này cô như người ngoài cuộc, xem kí ức tựa như một bộ phim đang chiếu trong đầu.
Nguyên chủ của cơ thể này là Thẩm Miểu Thanh, là nữ tổng tài tập đoàn Thẩm thị, tuổi còn trẻ đã điều hành một tập đoàn xuyên quốc gia, nằm trong top 10 list nữ đại gia do Forbes bình chọn, giá trị con người cao, bối cảnh cường đại, cho dù những lão già trên thương trường nhiều năm nhìn thấy cô cũng phải cúi đầu chào một tiếng "Thẩm tổng"!
Nguyên bản, Thẩm Miểu Thanh như vậy hẳn là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là người chiến thắng ngồi trên núi vàng núi bạc, là người phụ nữ truyền kì!
Nhưng mà, muốn có được cái này thì phải mất cái kia, cô ấy có thể có thành tựu như vậy, ngoài thiên phú kinh doanh hơn người, cũng không thể không kể đến việc cô ấy làm việc cả ngày cả đêm học tập và làm việc.
Nguyên thân cũng không cảm thấy này có cái gì không tốt, tuy nhiên, mấy ngày trước lễ đính hôn, trong lúc tăng ca thì cô ấy chết đột ngột, không có nửa điểm báo trước kết thúc cuộc đời mình.
Lại không nghĩ rằng, sau khi chết, hồn phách cô không lập tức nhập luân hồi, ngược lại phiêu đãng trên thế gian.
Cũng bởi vậy, chính mắt cô ấy bắt gặp hình ảnh người mẹ kế mình luôn tôn kính và vị hôn phu lăn giường*!
(*lăn giường: là giao phối.:) Với tra nam tra nữ thì tui thích dùng nghĩa như vậy đó.)
Thậm chí việc mình chết cũng nằm trong sự an bài của bọn họ, còn có, thương nghiệp cả đời cô điều hành cũng trở thành vật trong tay bọn họ.
Cô đã chết, bọn họ lại tiêu dao tự tại, vinh hoa phú quý!
Thẩm Miểu Thanh làm sao có thể cam tâm?
Oán khí của cô không thể tiêu tan, không thể luân hồi, lúc này mới có Chu Ninh xuất hiện.
Tâm nguyện của cô ấy rất đơn giản, ăn miếng trả miếng, Thẩm Miểu Thanh muốn mẹ kế cùng vị hôn phu thân bại danh liệt, cái gì cũng không chiếm được.
Nếu có thể, đời người rất ngắn, cô không muốn làm một cái máy móc chỉ biết làm việc, lần này cô phải hưởng thụ tốt nhân sinh.