Chương : 48
Editor: Khổ qua hầm.
Beta: Thịt nhồi khổ qua.
Ngày tháng trôi qua thật mau. Cảm giác như ngày hôm qua mới vào đầu mùa hạ, hôm nay nháy mắt một cái liền giao mùa, cái nóng oi bức đã hết, cũng không còn tiếng ve kêu trong viện nữa.
Mùa thu tới rồi.
Sân ở Phong Vũ Lâu lúc nào cũng mát mẻ, cho dù ngay cả thời gian nóng nhất trong mùa hạ đi nữa, vì thế không cần vất vả chịu đựng vượt qua cái nóng oi bức, hiện tại chuyển sang thu càng là thời điểm thoải mái nhất.
Bách Thần khép sách lại, nhìn xung quanh, trong lòng một mảnh yên tĩnh.
Vào Vương phủ đã được bốn tháng, hết thảy đều đâu vào đấy mà tiến hành, rèn luyện, đọc sách, tập luyện kỹ năng sinh tồn và những thường thức cơ bản của thế giới này.
Đương nhiên trong các hoạt động hằng ngày còn có công tác trị chân cho Tiêu Lẫm.
Hiệu quả trị liệu phi thường khả quan, hiện tại y đã có thể đứng thẳng và đi được vài bước.
Kỳ thật việc này đã vượt qua dự kiến của Bách Thần. Lúc hắn tính toán thì ít nhất nửa năm y mới có thể đứng lên, không ngờ hiện tại chỉ cần ba tháng là y có thể lảo đảo đứng lên rồi.
Nhớ lại cái buổi tối lần đầu y tự mình đứng lên được, Bách Thần nhớ rõ trong mắt Tiêu Lẫm chưa bao giờ sáng rọi như lúc ấy.
Không hề sợ giây tiếp theo sẽ ngã xuống, loại cảm xúc kích động vui sướng này cũng làm Bách Thần vui lây.
Làm bác sĩ phụ trách, cảm thấy vô cùng có thành tựu, chứng minh nỗ lực mấy tháng nay không hề uổng phí.
“Bách công tử, đa tạ, không nghĩ có một ngày ta còn có thể đứng lên được.” Mặt Tiêu Lẫm vì kích động mà có chút hơi hơi đỏ.
“Không cần khách khí.” Giây tiếp theo Bách Thần liền đả kích y, “Còn phải trải qua quá trình phục kiện, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Tiêu Lẫm: “Chỉ cần có thể khôi phục, cái gì ta cũng không sợ.”
Y là một người nói được thì làm được.
Lần đầu tiên làm phục kiện sẽ đau đến mức hoài nghi nhân sinh, nhưng Tiêu Lẫm hừ cũng không hừ một tiếng, cảm xúc trên mặt cũng chẳng thay đổi li nào. Nếu không phải thấy trên trán y không ngừng toát mồ hôi bại lộ cảm thụ lúc này, thì dễ dàng khiến người ta tưởng làm phục kiện rất nhẹ nhàng.
Sân ban công rộng, lại trống trải là nơi thích hợp nhất để làm phục kiện. Bách Thần quyết định xong nơi liền lập tức làm cho y một công cụ đơn giản để y phục kiện.
Hai án thư cao ngang phần eo người được đặt song song đối diện với nhau trên sân ban công, ở giữa tạo thành một đường trống vừa đủ một người đi qua.
Đôi tay Tiêu Lẫm chống đỡ trên mặt án thư, chậm rãi di chuyển bước chân.
Mỗi một bước trên trán Tiêu Lẫm lại chảy xuống một giọt mồ hôi, nó chảy dọc theo má rồi rơi xuống thẩm thấu vào trung y màu trắng mà y đang mặc.
Người bình thường đi vài bước đã xong nhưng y thì khác. Con đường mà y đi như thiên lộ hiểm trở, từng bước hạ xuống cũng rất lâu, có nhiều lần bởi vì chân không có sức thiếu chút nữa đã té ngã.
Lâm Phi Vân nhìn thấy cảnh này không tài nào đành lòng được, vài lần muốn duỗi tay ra đỡ Tiêu Lẫm thì đều bị Bách Thần ngăn cản.
“Để Tiêu công tử tự lực. Mỗi lần sắp ngã lại chạy ra đỡ thì ngài ấy vĩnh viễn không thể tự mình hành tẩu được nữa.”
“...... Vâng.”
Phép khích tướng có tác dụng, Tiêu Lẫm thật là một người không dễ dàng chịu thua, mỗi lần sắp ngã thì y chậm rãi điều chỉnh tư thế và lực đạo để khôi phục lại thăng bằng.
Lâm Phi Vân nhìn Bách Thần, trong mắt mang theo sự kính nể.
Bách Thần cười cười, thầm nghĩ chỉ là do cậu muốn bảo vệ chủ nên mới sốt ruột đến thế, còn hắn thì không. Kiếp trước bởi vì thường xuyên phải phụ trách huấn luyện nhóm tiểu tử vừa mới vào cục, cần thiết phải giữ tâm lí khách quan còn phải nghiêm khắc, nếu không làm vậy thì hiệu quả của việc huấn luyện chẳng khác nào ném đá trên sông.
Việc phục kiện cũng giống như vậy. Nếu mỗi lần sắp ngã lại có người chạy tới đỡ thì y rất có thể sẽ sinh ra một chút tâm lý ỷ lại. Mà như thế đối với việc muốn khôi phục như người bình thường là vô cùng bất lợi.
Mỗi lần phục kiện xong cả người Tiêu Lẫm đều ướt đẫm, chẳng khác gì mới được vớt ra từ dưới nước lên. Khuôn mặt tuấn mỹ nhìn qua cũng rất chật vật.
Nghĩ đến bộ dáng tứ chi thoát lực, ánh mắt vô tội của Tiêu Lẫm, Bách Thần không khỏi buồn cười.
Ấn tượng khi mới gặp là người này bất động như núi, cao lãnh không ai dám đến gần, tuy nhiên trong nháy mắt vừa rồi y lộ ra bộ dáng yếu đuối nhưng vẫn cố nén không biểu lộ ra.
Bất quá, như vậy mới thấy Tiêu Lẫm chân thật, mới giống con người có máu có thịt.
……
Bách Thần miên man suy nghĩ một lúc lâu, sau đó hồi thần đang tính cầm sách lên đọc thì nhìn thấy Băng Nhi tay bưng một mâm trái nho đi đến.
Nhìn đôi mắt nhỏ của Băng Nhi đảo một vòng, Bách Thần liền hiểu rõ, “Có phải lại nghe thấy có người rảnh rỗi nghị luận đúng không?”
“Hắc hắc, tiểu thiếu gia để nô tỳ lột vỏ nho cho người.” Hiện tại Băng Nhi không còn câu nệ như trước đây, ở thời điểm không có người ngoài nàng sẽ ngồi xuống cạnh Bách Thần để nói chuyện phiếm.
“Để ta tự làm.” Bách Thần duỗi tay lấy ra một chùm nho màu tím, nhìn Băng Nhi, “Nói đi, lại nghe thấy cái gì?”
“Vừa nãy nô tỳ có đi ngang qua phòng giặt y phục, nghe hai nha hoàn bên Tiêu đại thiếu gia nói chuyện phiếm.” Băng Nhi thần thần bí bí nói, “Bọn họ nói mấy ngày gần đây Tiêu đại thiếu gia và Liễu công tử không hòa thuận mấy. Hôm qua không biết nguyên nhân vì sao Liễu công tử lại tức giận, làm Tiêu đại thiếu gia dỗ cả buổi y mới hết giận.”
Bách Thần ném quả nho vào trong miệng, “Tiếp tục nói.”
“Hai nha hoàn kia một tên Hoa Mai một tên Đào Hoa. Hoa Mai từ lâu đã có tình ý với Tiêu đại thiếu gia, còn Đào Hoa thì nói phải nắm chặt cơ hội này mới được, nói không chừng may mắn có thể thoát khỏi thân phận hạ nhân, nâng lên làm thiếp thất.” Băng Nhi bẹp bẹp miệng, “Liễu công tử nhìn ôn hòa thế thôi chứ thật ra trong xương cốt không dễ ở chung tí nào. Cứ xem Hoa Mai đang nằm mơ đi.”
Bách Thần cười nói: “Không ngờ người hiểu rõ đạo lý đến như vậy.”
Không thể phủ nhận, Băng Nhi rất giỏi trong việc nhìn việc mà nói sự đời.
Bách Thần nhớ trong viên Tiêu Xuyên thật sự có một nha hoàn tên Hoa Mai, nàng ta có vài phần tư sắc, khó trách lại dám mơ mộng ảo huyền như vậy.
Nhưng nếu muốn nghênh ngang vào nhà làm tiểu thiếp Tiêu Xuyên, tuyệt đối không có khả năng.
Kỳ thật nha hoàn này có được làm tiểu thiếp hay không không quan trọng, cái mà Bách Thần quan tâm chính là vế đầu mà Băng Nhi nói: Tiêu Xuyên và Liễu Như Phong gần đây không hòa thuận.
Hai người kia quả thật là cấp bậc ảnh đế, trước mặt Khang Vương và Vương phi thì lúc nào cũng diễn trò phu thê ân ái, bộ dáng gắn bó như keo sơn.
Nếu không phải Băng Nhi nghe được lời hai nha hoàn kia bát quái thì hắn thật không biết hai người kia không hòa thuận với nhau.
Nhưng vì nguyên nhân gì mà bọn họ cãi nhau?
Bách Thần không khỏi nghĩ đến sự tình hai tháng nay.
Hai tháng này, Tiêu Xuyên quả thật có chút không thuận, trong đó có hai việc lớn.
Thứ nhất, vào đầu năm nay Khang Vương phái Tiêu Xuyên đi Lương Châu vấn an phó tướng trước đây của ông, hiện tại y đã trở thành đại tướng quân tên Liêu Vũ. Thế là Tiêu Xuyên cũng mang rượu ngon đến chỗ y để an ủi quan binh đóng quân tại đó. Lúc Tiêu Xuyên trở về bẩm báo cho Khang Vương nói là mọi chuyện đều hoàn thành tốt, gã và quan binh đều hòa thuận vui vẻ.
Nhưng mới tháng trước, Liêu Vũ lại gửi về Vương phủ một khối ngọc bội, nói là Tiêu Xuyên lúc ở khách điếm tại Lương Châu làm rơi, nhưng mà tại vì không thấy gã đâu nên mới không đưa trở về chủ.
Khang Vương lập tức nổi bão, trách cứ Tiêu Xuyên chẳng những ham hưởng thụ mà còn dám nói dối gạt người. Lúc đó nghe nói Tiêu Xuyên bị giáo huấn đến mặt mày đỏ bừng, cực kỳ chật vật.
Thứ hai, Khang Vương trong tay chẳng những nắm binh quyền mà ông còn có vài sản nghiệp ở kinh thành. Trong đó một phần là do hoàng thượng ban thưởng, một phần là của hồi môn của Vương phi. Trong số đó ông giao cho Tiêu Xuyên quản lý hai tiệm bán trang sức. Hai tiệm đó chuyên dùng để phục vụ quyền quý ở kinh thành nên đồ bán đều là loại cao cấp nhất. Vốn dĩ là chẳng có việc gì, nhưng đầu tháng này lại xảy ra chuyện. Vị phu nhân của Ngự Sử Đài tìm tới cửa mà kiện cáo, bà nói rằng châu thoa mua tại tiệm này là đồ giả, lấy đồng mạ vàng.
Ngày đó vừa lúc Tiêu Xuyên ở cửa tiệm, cơ linh mà lập tức đổi cho bà một cây châu thoa ngọc trai cực quý, lại kèm theo không ít lời hay lời ngọt, cuối cùng mới đem vị phu phân kia trấn xuống được. Nhưng không ngờ vẫn bị quan viên Ngự Sử Đài kia không nhẹ không nặng mà tố giác với hoàng thượng.
Tuy nói việc này cũng không tính là quá lớn nhưng có liên quan đến thành tin (*) và phẩm đức. Vì thế Đức Huệ Đế tượng trưng mà phê bình Khang Vương, bảo ông về nhà hảo hảo dạy tốt nhi tử, vô luận như thế nào nhưng một khi đã làm nghề buôn bán đều phải thành thật thủ tín.
《(*) Thành tin: Trung thành và tin tưởng.》
Khang Vương nửa đời trên sa trường, dạy con đều đưa đạo nghĩa lên hàng đầu. Nhưng bây giờ lại nghe nói nhi tử làm đồ giả gạt người, lại bị hoàng thượng phê bình trước toàn thể bá quan văn võ, trong lòng tất nhiên sẽ tức giận. Vì thế sau khi bãi triều về đến nhà, ông lập tức kêu Tiêu Xuyên đến thư phòng mắng một trận gần một canh giờ. Cuối cùng hai cửa tiệm trang sức kia tạm thời bị đóng cửa để chỉnh đốn và cải cách, tất cả các thứ phẩm đều phải đem đi tiêu hủy, còn Tiêu Xuyên thì bị phạt ở nhà đóng cửa ăn năn nửa tháng.
Ngoài việc trên, Khang Vương cũng quyết định việc sắc phong thế tử tạm thời dời lại.
Có thể nói vận số năm nay của Tiêu Xuyên không may mắn rồi.
Trong lòng Bách Thần biết rõ đây là bút tích của ai, nhưng lại rất muốn vỗ tay khen thưởng.
Không cần cố sức mà vẫn làm bại lộ được sự dối trá và tham dục của Tiêu Xuyên, dùng chiêu bốn lạng đẩy ngàn cân tuyệt đẹp.
Hiện giờ Liễu Như Phong và Tiêu Xuyên nháo đến mâu thuẫn, nói vậy cũng chỉ vì nguyên bản dễ dàng tiếp nhận được chức thế tử giờ lại trở nên bấp bênh.
Chỉ cần có thời gian, Tiêu Lẫm nhất định sẽ có cơ hội lật bàn rất lớn. Nhưng Tiêu Xuyên cũng không can tâm thất bại như vậy, nhất định sẽ lại có hành động mới.
Quả nhiên, kịch hay đã bắt đầu mở màn.
Bách Thần có chút cảm thán, chỉ vì một chức thế tử mà huynh đệ tương tàn, có đáng không? Hay là bên trong vẫn còn ẩn tình mà người khác không biết?
……
Hôm nay lại tới ngày trị liệu cho Tiêu Lẫm.
Châm cứu tất nhiên phải tiếp tục, sau châm cứu lại còn cần xoa bóp, sau đó nữa phải quan sát y phục kiện. Vì vậy Bách Thần càng ngày càng phải đi sớm, hiện tại đã dứt khoát ăn cơm tại Tùng Trúc Uyển luôn.
Từ sau sự việc của Noãn Xuân, Ngọc Yên ngày càng trở nên thành thật hơn. Thấy Bách Thần và chủ tử càng ngày càng thân thiết, trong lòng trừ bỏ có chút khó chịu, tựa hồ cũng chậm rãi chấp nhận. Hai người bọn họ là phu phu danh chính ngôn thuận mà ả chỉ là một nha hoàn nhỏ bé mà thôi.
Hơn nữa gần đây chủ tử càng ngày càng xa cách ả, trừ việc bưng trà đổ nước và đẩy xe lăn ra ngoài tản bộ thì hầu như không cho ả tới gần.
Tới giờ cơm, không cần Tiêu Lẫm phân phó, Ngọc Yên đã tự giác lui xuống.
Lúc ăn và ngủ đều không nói chuyện, cùng Tiêu Lẫm ăn cơm rất an tĩnh. May mà Bách Thần không phải là dạng người thích nói nhiều nếu không phỏng chừng sẽ bị nghẹn chết. Nhân thời gian ăn cơm xong thư giãn cho tiêu thực, Bách Thần bồi Tiểu Hoa chơi một trận. Hắn chọc cho Tiểu Hoa vui vẻ đến cười ha ha ha.
“Ngu ngốc.” Tiêu Lẫm đánh giá Tiểu Hoa.
“Phụ thân!” Tiểu Hoa tức giận, “Thúi!”
Bách Thần thật sự nhịn không được cười ra tiếng, thúi? Thúi chỗ nào? Băng sơn này không quá yêu sạch sẽ, nhưng trên người luôn có một hương đàn hương nhàn nhạt.
Tiêu Lẫm kéo khóe miệng, “Ngươi mới thúi.”
Tiểu Hoa trợn trắng mắt: “Thúi!”
Tiêu Lẫm: “Ngươi thúi nhất.”
Bách Thần: ……
Sao hắn lại không biết cao lãnh phúc hắc Tiêu đại băng sơn này lại có một mặt trẻ con như vậy?
“Khụ khụ.” Bách Thần kho khan ngăn một người một chim tiếp tục cuộc đấu võ mồm cực kỳ nhàm chán này, “Bắt đầu trị liệu.”
Tiêu Lẫm khôi phục vẻ nghiêm túc, gật đầu, lại biến thành nam nhân trầm mặc lạnh lùng kia.
Sau khi châm cứu và xoa bóp xong, thì mới bắt đầu phần vất vả nhất, chính là phục kiện.
Đến lúc này, Tiểu Hoa không còn nghịch ngợm nữa mà ngoan ngoãn ngồi xổm trong lồng sắt nhìn.
Lâm Phi Vân không ở đây vì thế Bách Thần chỉ có thể đỡ Tiêu Lẫm đứng dậy, đặt tay hắn vịn trên mặt án thư.
Có lẽ vì rất ít khi làm chuyện như vậy nên Bách Thần có chút không thành thạo, không đợi cho Tiêu Lẫm ổn định đã thu tay về.
Tiêu Lẫm mất đi thăng bằng, tức khắc thân mình lay động, Bách Thần trong lòng cả kinh, không ổn!
Đúng lúc này, Tiểu Hoa đột nhiên hô một tiếng, “Ngã!”
Vừa dứt lời, Tiêu Lẫm bị hoảng sợ, miễn cưỡng duy trì thăng bằng cũng bị đánh vỡ, lập ngã thẳng về phía trước.
Bách Thần đang đứng trước mặt y: …….
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Bách Thần: Tiểu Hoa, ta cảm thấy hình như ngươi rất muốn bị đem đi hầm.
Tiêu Xuyên: Hóng, mau hầm nhanh!
Tiểu Hoa: Ngươi biết cái gì mà nói! Ta đây là vì hạnh phúc của phụ thân và nương mà nỗ lực đấy!
Người họ Tiêu (trộm lấy một túi thức ăn hạng nhất, âm thầm giơ ngón cái): Khụ, lần sau không được nghịch ngợm, nếu không ta sẽ tức giận đó.
……….
6/4/2019
………..
Làm nhảm: Ta chuẩn bị thi THPT QG rồi, nên thời gian ra truyện tạm hoãn đến qua thi nha.
Beta: Thịt nhồi khổ qua.
Ngày tháng trôi qua thật mau. Cảm giác như ngày hôm qua mới vào đầu mùa hạ, hôm nay nháy mắt một cái liền giao mùa, cái nóng oi bức đã hết, cũng không còn tiếng ve kêu trong viện nữa.
Mùa thu tới rồi.
Sân ở Phong Vũ Lâu lúc nào cũng mát mẻ, cho dù ngay cả thời gian nóng nhất trong mùa hạ đi nữa, vì thế không cần vất vả chịu đựng vượt qua cái nóng oi bức, hiện tại chuyển sang thu càng là thời điểm thoải mái nhất.
Bách Thần khép sách lại, nhìn xung quanh, trong lòng một mảnh yên tĩnh.
Vào Vương phủ đã được bốn tháng, hết thảy đều đâu vào đấy mà tiến hành, rèn luyện, đọc sách, tập luyện kỹ năng sinh tồn và những thường thức cơ bản của thế giới này.
Đương nhiên trong các hoạt động hằng ngày còn có công tác trị chân cho Tiêu Lẫm.
Hiệu quả trị liệu phi thường khả quan, hiện tại y đã có thể đứng thẳng và đi được vài bước.
Kỳ thật việc này đã vượt qua dự kiến của Bách Thần. Lúc hắn tính toán thì ít nhất nửa năm y mới có thể đứng lên, không ngờ hiện tại chỉ cần ba tháng là y có thể lảo đảo đứng lên rồi.
Nhớ lại cái buổi tối lần đầu y tự mình đứng lên được, Bách Thần nhớ rõ trong mắt Tiêu Lẫm chưa bao giờ sáng rọi như lúc ấy.
Không hề sợ giây tiếp theo sẽ ngã xuống, loại cảm xúc kích động vui sướng này cũng làm Bách Thần vui lây.
Làm bác sĩ phụ trách, cảm thấy vô cùng có thành tựu, chứng minh nỗ lực mấy tháng nay không hề uổng phí.
“Bách công tử, đa tạ, không nghĩ có một ngày ta còn có thể đứng lên được.” Mặt Tiêu Lẫm vì kích động mà có chút hơi hơi đỏ.
“Không cần khách khí.” Giây tiếp theo Bách Thần liền đả kích y, “Còn phải trải qua quá trình phục kiện, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Tiêu Lẫm: “Chỉ cần có thể khôi phục, cái gì ta cũng không sợ.”
Y là một người nói được thì làm được.
Lần đầu tiên làm phục kiện sẽ đau đến mức hoài nghi nhân sinh, nhưng Tiêu Lẫm hừ cũng không hừ một tiếng, cảm xúc trên mặt cũng chẳng thay đổi li nào. Nếu không phải thấy trên trán y không ngừng toát mồ hôi bại lộ cảm thụ lúc này, thì dễ dàng khiến người ta tưởng làm phục kiện rất nhẹ nhàng.
Sân ban công rộng, lại trống trải là nơi thích hợp nhất để làm phục kiện. Bách Thần quyết định xong nơi liền lập tức làm cho y một công cụ đơn giản để y phục kiện.
Hai án thư cao ngang phần eo người được đặt song song đối diện với nhau trên sân ban công, ở giữa tạo thành một đường trống vừa đủ một người đi qua.
Đôi tay Tiêu Lẫm chống đỡ trên mặt án thư, chậm rãi di chuyển bước chân.
Mỗi một bước trên trán Tiêu Lẫm lại chảy xuống một giọt mồ hôi, nó chảy dọc theo má rồi rơi xuống thẩm thấu vào trung y màu trắng mà y đang mặc.
Người bình thường đi vài bước đã xong nhưng y thì khác. Con đường mà y đi như thiên lộ hiểm trở, từng bước hạ xuống cũng rất lâu, có nhiều lần bởi vì chân không có sức thiếu chút nữa đã té ngã.
Lâm Phi Vân nhìn thấy cảnh này không tài nào đành lòng được, vài lần muốn duỗi tay ra đỡ Tiêu Lẫm thì đều bị Bách Thần ngăn cản.
“Để Tiêu công tử tự lực. Mỗi lần sắp ngã lại chạy ra đỡ thì ngài ấy vĩnh viễn không thể tự mình hành tẩu được nữa.”
“...... Vâng.”
Phép khích tướng có tác dụng, Tiêu Lẫm thật là một người không dễ dàng chịu thua, mỗi lần sắp ngã thì y chậm rãi điều chỉnh tư thế và lực đạo để khôi phục lại thăng bằng.
Lâm Phi Vân nhìn Bách Thần, trong mắt mang theo sự kính nể.
Bách Thần cười cười, thầm nghĩ chỉ là do cậu muốn bảo vệ chủ nên mới sốt ruột đến thế, còn hắn thì không. Kiếp trước bởi vì thường xuyên phải phụ trách huấn luyện nhóm tiểu tử vừa mới vào cục, cần thiết phải giữ tâm lí khách quan còn phải nghiêm khắc, nếu không làm vậy thì hiệu quả của việc huấn luyện chẳng khác nào ném đá trên sông.
Việc phục kiện cũng giống như vậy. Nếu mỗi lần sắp ngã lại có người chạy tới đỡ thì y rất có thể sẽ sinh ra một chút tâm lý ỷ lại. Mà như thế đối với việc muốn khôi phục như người bình thường là vô cùng bất lợi.
Mỗi lần phục kiện xong cả người Tiêu Lẫm đều ướt đẫm, chẳng khác gì mới được vớt ra từ dưới nước lên. Khuôn mặt tuấn mỹ nhìn qua cũng rất chật vật.
Nghĩ đến bộ dáng tứ chi thoát lực, ánh mắt vô tội của Tiêu Lẫm, Bách Thần không khỏi buồn cười.
Ấn tượng khi mới gặp là người này bất động như núi, cao lãnh không ai dám đến gần, tuy nhiên trong nháy mắt vừa rồi y lộ ra bộ dáng yếu đuối nhưng vẫn cố nén không biểu lộ ra.
Bất quá, như vậy mới thấy Tiêu Lẫm chân thật, mới giống con người có máu có thịt.
……
Bách Thần miên man suy nghĩ một lúc lâu, sau đó hồi thần đang tính cầm sách lên đọc thì nhìn thấy Băng Nhi tay bưng một mâm trái nho đi đến.
Nhìn đôi mắt nhỏ của Băng Nhi đảo một vòng, Bách Thần liền hiểu rõ, “Có phải lại nghe thấy có người rảnh rỗi nghị luận đúng không?”
“Hắc hắc, tiểu thiếu gia để nô tỳ lột vỏ nho cho người.” Hiện tại Băng Nhi không còn câu nệ như trước đây, ở thời điểm không có người ngoài nàng sẽ ngồi xuống cạnh Bách Thần để nói chuyện phiếm.
“Để ta tự làm.” Bách Thần duỗi tay lấy ra một chùm nho màu tím, nhìn Băng Nhi, “Nói đi, lại nghe thấy cái gì?”
“Vừa nãy nô tỳ có đi ngang qua phòng giặt y phục, nghe hai nha hoàn bên Tiêu đại thiếu gia nói chuyện phiếm.” Băng Nhi thần thần bí bí nói, “Bọn họ nói mấy ngày gần đây Tiêu đại thiếu gia và Liễu công tử không hòa thuận mấy. Hôm qua không biết nguyên nhân vì sao Liễu công tử lại tức giận, làm Tiêu đại thiếu gia dỗ cả buổi y mới hết giận.”
Bách Thần ném quả nho vào trong miệng, “Tiếp tục nói.”
“Hai nha hoàn kia một tên Hoa Mai một tên Đào Hoa. Hoa Mai từ lâu đã có tình ý với Tiêu đại thiếu gia, còn Đào Hoa thì nói phải nắm chặt cơ hội này mới được, nói không chừng may mắn có thể thoát khỏi thân phận hạ nhân, nâng lên làm thiếp thất.” Băng Nhi bẹp bẹp miệng, “Liễu công tử nhìn ôn hòa thế thôi chứ thật ra trong xương cốt không dễ ở chung tí nào. Cứ xem Hoa Mai đang nằm mơ đi.”
Bách Thần cười nói: “Không ngờ người hiểu rõ đạo lý đến như vậy.”
Không thể phủ nhận, Băng Nhi rất giỏi trong việc nhìn việc mà nói sự đời.
Bách Thần nhớ trong viên Tiêu Xuyên thật sự có một nha hoàn tên Hoa Mai, nàng ta có vài phần tư sắc, khó trách lại dám mơ mộng ảo huyền như vậy.
Nhưng nếu muốn nghênh ngang vào nhà làm tiểu thiếp Tiêu Xuyên, tuyệt đối không có khả năng.
Kỳ thật nha hoàn này có được làm tiểu thiếp hay không không quan trọng, cái mà Bách Thần quan tâm chính là vế đầu mà Băng Nhi nói: Tiêu Xuyên và Liễu Như Phong gần đây không hòa thuận.
Hai người kia quả thật là cấp bậc ảnh đế, trước mặt Khang Vương và Vương phi thì lúc nào cũng diễn trò phu thê ân ái, bộ dáng gắn bó như keo sơn.
Nếu không phải Băng Nhi nghe được lời hai nha hoàn kia bát quái thì hắn thật không biết hai người kia không hòa thuận với nhau.
Nhưng vì nguyên nhân gì mà bọn họ cãi nhau?
Bách Thần không khỏi nghĩ đến sự tình hai tháng nay.
Hai tháng này, Tiêu Xuyên quả thật có chút không thuận, trong đó có hai việc lớn.
Thứ nhất, vào đầu năm nay Khang Vương phái Tiêu Xuyên đi Lương Châu vấn an phó tướng trước đây của ông, hiện tại y đã trở thành đại tướng quân tên Liêu Vũ. Thế là Tiêu Xuyên cũng mang rượu ngon đến chỗ y để an ủi quan binh đóng quân tại đó. Lúc Tiêu Xuyên trở về bẩm báo cho Khang Vương nói là mọi chuyện đều hoàn thành tốt, gã và quan binh đều hòa thuận vui vẻ.
Nhưng mới tháng trước, Liêu Vũ lại gửi về Vương phủ một khối ngọc bội, nói là Tiêu Xuyên lúc ở khách điếm tại Lương Châu làm rơi, nhưng mà tại vì không thấy gã đâu nên mới không đưa trở về chủ.
Khang Vương lập tức nổi bão, trách cứ Tiêu Xuyên chẳng những ham hưởng thụ mà còn dám nói dối gạt người. Lúc đó nghe nói Tiêu Xuyên bị giáo huấn đến mặt mày đỏ bừng, cực kỳ chật vật.
Thứ hai, Khang Vương trong tay chẳng những nắm binh quyền mà ông còn có vài sản nghiệp ở kinh thành. Trong đó một phần là do hoàng thượng ban thưởng, một phần là của hồi môn của Vương phi. Trong số đó ông giao cho Tiêu Xuyên quản lý hai tiệm bán trang sức. Hai tiệm đó chuyên dùng để phục vụ quyền quý ở kinh thành nên đồ bán đều là loại cao cấp nhất. Vốn dĩ là chẳng có việc gì, nhưng đầu tháng này lại xảy ra chuyện. Vị phu nhân của Ngự Sử Đài tìm tới cửa mà kiện cáo, bà nói rằng châu thoa mua tại tiệm này là đồ giả, lấy đồng mạ vàng.
Ngày đó vừa lúc Tiêu Xuyên ở cửa tiệm, cơ linh mà lập tức đổi cho bà một cây châu thoa ngọc trai cực quý, lại kèm theo không ít lời hay lời ngọt, cuối cùng mới đem vị phu phân kia trấn xuống được. Nhưng không ngờ vẫn bị quan viên Ngự Sử Đài kia không nhẹ không nặng mà tố giác với hoàng thượng.
Tuy nói việc này cũng không tính là quá lớn nhưng có liên quan đến thành tin (*) và phẩm đức. Vì thế Đức Huệ Đế tượng trưng mà phê bình Khang Vương, bảo ông về nhà hảo hảo dạy tốt nhi tử, vô luận như thế nào nhưng một khi đã làm nghề buôn bán đều phải thành thật thủ tín.
《(*) Thành tin: Trung thành và tin tưởng.》
Khang Vương nửa đời trên sa trường, dạy con đều đưa đạo nghĩa lên hàng đầu. Nhưng bây giờ lại nghe nói nhi tử làm đồ giả gạt người, lại bị hoàng thượng phê bình trước toàn thể bá quan văn võ, trong lòng tất nhiên sẽ tức giận. Vì thế sau khi bãi triều về đến nhà, ông lập tức kêu Tiêu Xuyên đến thư phòng mắng một trận gần một canh giờ. Cuối cùng hai cửa tiệm trang sức kia tạm thời bị đóng cửa để chỉnh đốn và cải cách, tất cả các thứ phẩm đều phải đem đi tiêu hủy, còn Tiêu Xuyên thì bị phạt ở nhà đóng cửa ăn năn nửa tháng.
Ngoài việc trên, Khang Vương cũng quyết định việc sắc phong thế tử tạm thời dời lại.
Có thể nói vận số năm nay của Tiêu Xuyên không may mắn rồi.
Trong lòng Bách Thần biết rõ đây là bút tích của ai, nhưng lại rất muốn vỗ tay khen thưởng.
Không cần cố sức mà vẫn làm bại lộ được sự dối trá và tham dục của Tiêu Xuyên, dùng chiêu bốn lạng đẩy ngàn cân tuyệt đẹp.
Hiện giờ Liễu Như Phong và Tiêu Xuyên nháo đến mâu thuẫn, nói vậy cũng chỉ vì nguyên bản dễ dàng tiếp nhận được chức thế tử giờ lại trở nên bấp bênh.
Chỉ cần có thời gian, Tiêu Lẫm nhất định sẽ có cơ hội lật bàn rất lớn. Nhưng Tiêu Xuyên cũng không can tâm thất bại như vậy, nhất định sẽ lại có hành động mới.
Quả nhiên, kịch hay đã bắt đầu mở màn.
Bách Thần có chút cảm thán, chỉ vì một chức thế tử mà huynh đệ tương tàn, có đáng không? Hay là bên trong vẫn còn ẩn tình mà người khác không biết?
……
Hôm nay lại tới ngày trị liệu cho Tiêu Lẫm.
Châm cứu tất nhiên phải tiếp tục, sau châm cứu lại còn cần xoa bóp, sau đó nữa phải quan sát y phục kiện. Vì vậy Bách Thần càng ngày càng phải đi sớm, hiện tại đã dứt khoát ăn cơm tại Tùng Trúc Uyển luôn.
Từ sau sự việc của Noãn Xuân, Ngọc Yên ngày càng trở nên thành thật hơn. Thấy Bách Thần và chủ tử càng ngày càng thân thiết, trong lòng trừ bỏ có chút khó chịu, tựa hồ cũng chậm rãi chấp nhận. Hai người bọn họ là phu phu danh chính ngôn thuận mà ả chỉ là một nha hoàn nhỏ bé mà thôi.
Hơn nữa gần đây chủ tử càng ngày càng xa cách ả, trừ việc bưng trà đổ nước và đẩy xe lăn ra ngoài tản bộ thì hầu như không cho ả tới gần.
Tới giờ cơm, không cần Tiêu Lẫm phân phó, Ngọc Yên đã tự giác lui xuống.
Lúc ăn và ngủ đều không nói chuyện, cùng Tiêu Lẫm ăn cơm rất an tĩnh. May mà Bách Thần không phải là dạng người thích nói nhiều nếu không phỏng chừng sẽ bị nghẹn chết. Nhân thời gian ăn cơm xong thư giãn cho tiêu thực, Bách Thần bồi Tiểu Hoa chơi một trận. Hắn chọc cho Tiểu Hoa vui vẻ đến cười ha ha ha.
“Ngu ngốc.” Tiêu Lẫm đánh giá Tiểu Hoa.
“Phụ thân!” Tiểu Hoa tức giận, “Thúi!”
Bách Thần thật sự nhịn không được cười ra tiếng, thúi? Thúi chỗ nào? Băng sơn này không quá yêu sạch sẽ, nhưng trên người luôn có một hương đàn hương nhàn nhạt.
Tiêu Lẫm kéo khóe miệng, “Ngươi mới thúi.”
Tiểu Hoa trợn trắng mắt: “Thúi!”
Tiêu Lẫm: “Ngươi thúi nhất.”
Bách Thần: ……
Sao hắn lại không biết cao lãnh phúc hắc Tiêu đại băng sơn này lại có một mặt trẻ con như vậy?
“Khụ khụ.” Bách Thần kho khan ngăn một người một chim tiếp tục cuộc đấu võ mồm cực kỳ nhàm chán này, “Bắt đầu trị liệu.”
Tiêu Lẫm khôi phục vẻ nghiêm túc, gật đầu, lại biến thành nam nhân trầm mặc lạnh lùng kia.
Sau khi châm cứu và xoa bóp xong, thì mới bắt đầu phần vất vả nhất, chính là phục kiện.
Đến lúc này, Tiểu Hoa không còn nghịch ngợm nữa mà ngoan ngoãn ngồi xổm trong lồng sắt nhìn.
Lâm Phi Vân không ở đây vì thế Bách Thần chỉ có thể đỡ Tiêu Lẫm đứng dậy, đặt tay hắn vịn trên mặt án thư.
Có lẽ vì rất ít khi làm chuyện như vậy nên Bách Thần có chút không thành thạo, không đợi cho Tiêu Lẫm ổn định đã thu tay về.
Tiêu Lẫm mất đi thăng bằng, tức khắc thân mình lay động, Bách Thần trong lòng cả kinh, không ổn!
Đúng lúc này, Tiểu Hoa đột nhiên hô một tiếng, “Ngã!”
Vừa dứt lời, Tiêu Lẫm bị hoảng sợ, miễn cưỡng duy trì thăng bằng cũng bị đánh vỡ, lập ngã thẳng về phía trước.
Bách Thần đang đứng trước mặt y: …….
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Bách Thần: Tiểu Hoa, ta cảm thấy hình như ngươi rất muốn bị đem đi hầm.
Tiêu Xuyên: Hóng, mau hầm nhanh!
Tiểu Hoa: Ngươi biết cái gì mà nói! Ta đây là vì hạnh phúc của phụ thân và nương mà nỗ lực đấy!
Người họ Tiêu (trộm lấy một túi thức ăn hạng nhất, âm thầm giơ ngón cái): Khụ, lần sau không được nghịch ngợm, nếu không ta sẽ tức giận đó.
……….
6/4/2019
………..
Làm nhảm: Ta chuẩn bị thi THPT QG rồi, nên thời gian ra truyện tạm hoãn đến qua thi nha.