Chương : 23
Vào ban đêm, Lôi Thiết Nhĩ mang theo một khối thịt muối tốt nhất đến, đối Bạch Hạo tỏ vẻ thân thiết quan tâm.
Bạch Hạo cảm thấy bản thân lòng dạ hẹp hòi, bởi vì hắn giống như nhìn thấy trong mắt thú nhân kia một chút manh mối vui sướng khi người gặp họa. Tuy rằng trong lòng có điểm bất mãn, nhưng là vẫn đun một nồi khoai lang hầm thịt thơm phức hầu hạ một lớn hai nhỏ.
Bối Á Đặc vì muốn trưng ra bản thân quyết tâm chiếu cố tốt tiểu Âu Cảnh cho Bạch Hạo thấy, cho nên kiên quyết ở cùng một chỗ với Âu Cảnh.
Dù sao giường trong nhà lớn, Bạch Hạo cũng liền mặc kệ hài tử kia. Dù sao người ta mới sáu bảy tuổi, có thể có ý tưởng gì a.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Hạo mang theo tiểu Âu Cảnh xuất môn tiếp tục rèn luyện, bên ngoài gió lạnh đến xương, tiểu Âu Cảnh cảm thấy mình khổ không nói nổi, nhưng thấy Bối Á Đặc mặc có một cái váy da ngắn, bộ dáng sôi nổi trong gió lạnh, lại không chịu thua, quật cường kéo hai tay hai chân toan đau chạy chậm phía sau Bạch Hạo.
Các tiểu thú nhân nghe được động tĩnh bên ngoài, cũng đều lần lượt chạy đến gia nhập đội ngũ chạy bộ. Đối với bọn họ, cha mẹ vẫn rất duy trì, thú nhân thôi, cần có yêu cầu nghiêm khắc với thân thể, chỉ là trước kia bọn họ duy trì để các tiểu thú nhân tự mình lăn lộn, hiện tại có người nguyện ý giúp đỡ rèn luyện các tiểu thú nhân, bọn họ còn là cao hứng đâu.
A Thụy Nhĩ cũng run rẩy tiêu sái ra khỏi phòng, xem ra thì thấy thân thể nhất định là đau nhức không thôi, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì. Ngay cả Nặc Lợi cùng Phỉ Á cũng vui vẻ chạy đến, bất quá nhìn hai thú nhân đứng ở phía sau bọn họ phát ra oán khí, Bạch Hạo rụt cổ, giả vờ không biết.
Trải qua ngày hôm qua “huấn luyện”, bọn A Thụy Nhĩ cũng không bọc thân thể như quả cầu giống ngày hôm qua, chỉ là đơn giản mặc áo váy da thú, răng run cầm cập chạy chậm.
Hoạt động giãn thân thể, Bạch Hạo yêu cầu tăng tốc, chạy xong mười vòng, mấy người A Thụy Nhĩ bắt đầu thở hổn hển, hơn nữa còn một đầu mồ hôi.
Phất phất tay làm cho tiểu các thú nhân tiếp tục chạy, Bạch Hạo mang theo các giống cái bắt đầu nằm xuống gập bụng, hơn nữa còn bỏ thêm một tầng áp chân. Đem nhóm giống cái ép buộc đến kêu ai ai, nhưng bọn họ không lùi bước, cắn răng kiên trì xuống dưới.
Đến ngày thứ ba, Bạch Hạo phát hiện đội ngũ chạy bộ có thêm vài giống cái, trong đó có Tây Lợi Á.
Bạch Hạo yêu cầu đối với giống cái hòa ái như xuân phong thổi qua, nhưng đối với các tiểu thú nhân lại lãnh khốc như trời đông giá rét. Khi các tiểu thú nhân vừa mới thích ứng ba trăm lần hít đất, Bạch Hạo lại tăng thêm một trăm. Hơn nữa sau khi hít đất còn đá chân hai trăm cái.
Rèn luyện buồn tẻ như vậy làm cho Bối Á Đặc không hài lòng: “Bạch Hạo, ta muốn học quyền pháp kia, luôn làm mấy thứ này có ý nghĩa gì a?”
“Đúng thế a !” Tiểu các thú xôn xao phụ họa.
“Đây là công phu cơ bản, ngay cả trụ cột cơ bản nhất cũng học không tốt, còn muốn học cái khó hơn?” Bạch Hạo nhìn đám tiểu thú nhân này, giống như nhìn thấy bản thân khi còn là tân binh trong bộ đội.
“Nhưng làm những thứ này rất không có ý nghĩa gì……”
“Đúng vậy, chỉ cho chúng ta làm những cái này, không phải ngươi cũng chỉ chạy bộ đấy thôi.”
“Chẳng lẽ ngươi có thể hoàn thành những cái này sao?”
Bối Á Đặc đứng ra: “Bạch Hạo, nếu ngươi có thể chạy hai mươi lăm vòng rồi hít đất ba trăm lần, chúng ta sẽ nghe lời ngươi!”
Đây là nghiêm trọng không tin tưởng lãnh đạo, ra oai phủ đầu cấp trên, tân binh muốn nổi loạn muốn hạch tội thôi.
Bạch Hạo sờ sờ cằm, nhìn nhìn các thú nhân bên ngoài, thấy Lôi Thiết Nhĩ có chút lo lắng, khóe miệng cong lên nở nụ cười: “Ý của ngươi là, nếu ta có thể chạy xong hai mươi lăm vòng, sau đó hít đất ba trăm lần, như vậy các ngươi sẽ nghe lời ta vô điều kiện đúng không?”
Bối Á Đặc quay đầu cùng nhóm tiểu thú nhân thương lượng một chút, sau đó trịnh trọng gật đầu: “Đúng, ngươi không cần đá chân, chỉ cần chạy và hít đất là được rồi.” Nó thật sự không tin giống cái này có thể hoàn thành vận động cường độ cao như vậy, xem các giống cái khác, chạy mười vòng đã mệt chết, làm mấy chục các nằm xuống gập bụng, cũng đã không đứng dậy nổi.
Bạch Hạo gật gật đầu:“Một lời đã định!”
Lôi Thiết Nhĩ ra tiếng ngăn cản: “Bạch Hạo, ngươi đừng theo chân bọn họ làm trò.” Vận động cường độ lớn như vậy, nếu là giống cái bình thường, phỏng chừng ngay cả mạng nhỏ đều mệt chết.
Bạch Hạo cởi đai buộc áo da thú, ném cho tiểu Âu Cảnh xem náo nhiệt, đi qua bên cạnh Lôi Thiết Nhĩ lạnh lùng nói: “Đừng cho là ta không biết ngươi suy nghĩ cái gì, ta chỉ muốn nói cho ngươi, chuyện Bạch Hạo ta muốn làm, tuyệt đối sẽ làm được.”
Mày Lôi Thiết Nhĩ ninh thành một đoàn, gắt gao ngậm miệng lại.
Kỳ thật là y không muốn Bạch Hạo để bản thân mệt mỏi như vậy, hơn nữa có mấy thú nhân cũng đến oán hận bạn lữ của mình mỗi ngày mệt không xong, ngay cả xoay người cũng đau. Cho nên y muốn để Bối Á Đặc gây khó khăn cho Bạch Hạo một chút, để hắn biết khó mà lui, hoặc ít nhất là giảm bớt một chút lượng vận động, , ai biết……
Bạch Hạo đã bắt đầu chạy xung quanh bộ lạc.
Hoàn thành ba mươi vòng, mồ hôi theo bả vai màu tiểu mạch cường tráng chảy xuống dưới. Bạch Hạo đơn giản lau đi một chút mồ hôi, sau đó ở trên quảng trường bắt đầu hít đất.
Nhớ ngày đó khi vẫn còn trong bộ đội, ba trăm cái hít đất chỉ là một chút ý tứ. Bởi vì Bạch Hạo từng cùng người khác đánh đố, một hơi làm năm trăm lần hít đất. Kết quả ở trên giường nằm úp sấp một ngày mới xuống được giường, bởi vì bả vai không nhấc lên nổi, sau đó bị chỉ đạo viên mắng không được.
Tuy rằng hiện tại đã hơn một năm chưa có tập luyện như vậy, nhưng vốn đã sớm ăn vào căn cơ nên vẫn không thể coi thường được.
Một tay, tay trái năm mươi lần, tay phải năm mươi lần, luân phiên qua lại làm xong ba trăm lần hít đất, Bạch Hạo đứng lên, nhìn Bối Á Đặc giật mình thản nhiên nói: “Hít đất bốn trăm lần, đá chân ba trăm lần, một cái cũng không thể thiếu, chưa làm xong không được ăn cơm.” Nói xong mặc vào quần áo tiểu Âu Cảnh đưa cho, túm hài tử trở về nhà.
Còn lại trên quảng trường tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, Bối Á Đặc biết biết miệng, nằm xuống bắt đầu hít đất..
Thua kém một giống cái, đây chính là sỉ nhục của giống đực, chẳng sợ hai người trong khi đó hơn kém nhau gần hai mươi tuổi!
Lôi Thiết Nhĩ nhìn nhìn Tây Lợi Á, dùng ánh mắt trao đổi: “Bạch Hạo sinh khí, làm sao bây giờ?”
Tây Lợi Á rụt lui cổ, hướng phía sau A Tư Lan trốn: “Ta làm sao biết như thế nào, là ngươi làm, không phải ta!”
“Ngươi đi hống thôi, ngươi căn bản tối nói chuyện cùng hắn……”
“Ít đến, ngươi không phải muốn hắn làm bạn lữ sao? Hống bạn lữ của mình hẳn là chuyện của chính ngươi đi?”
“Nhưng mà hắn nhất định rất giận ta a.”
“Này ta cũng không biện pháp, việc này là chủ ý của bản thân ngươi.”
Lôi Thiết Nhĩ hé ra khuôn mặt đau khổ, đáng tiếc xung quanh không ai giúp y, đều là một bộ ánh mắt ngươi thực thảm nhìn y.
A Thụy Nhĩ bình tĩnh ngoắc nhóm Nặc Lợi nói:“Đi, về tắm rửa.”
Cha mẹ tiểu thú nhân cũng đều vui sướng khi người gặp họa trở về chuẩn bị cơm trưa .
Cuối cùng cũng chỉ còn lại Lôi Thiết Nhĩ, cùng một đám tiểu thú nhân mồ hôi ướt đẫm.
Kỳ thật Bạch Hạo không phải thực sinh khí, đây cũng coi như là một cơ hội, trái lại để mình cho bọn nó một lần cảnh cáo, nói cho bọn nó biết bản thân không phải dễ chọc. Đối với Lôi Thiết Nhĩ, Bạch Hạo cũng biết bạn lữ Nặc Lợi không chỉ một lần chạy đến nói với y Nặc Lợi không thoải mái, muốn Bạch Hạo chấm dứt loại rèn luyện nhàm chán này.
Bạch Hạo bình tĩnh tắm rửa, bình tĩnh chuẩn bị cơm trưa, nhưng khi nhìn đến đại lão hổ đáng thương hề hề ngồi trước cửa nhà mình, sẽ không bình tĩnh.
Ta nhẫn nhịn a, Lôi Thiết Nhĩ là nhận định bản thân vẫn rất tự tin vào bộ dáng này dù có thế nào? Được rồi, thời điểm giáp mặt với đại lão hổ rõ ràng rất to lớn lại giả trang bộ dáng đáng thương, trong lòng Bạch Hạo nhuyễn đến hận không thể xuất thủy.
“Hạo Hạo……” Lôi Thiết Nhĩ chớp chớp ánh mắt, một cái nằm ngửa lộ ra cái bụng mềm mại: “Hạo Hạo…..”
“Ngươi tới làm cái gì?” Bạch Hạo nắm chặt tay, nhịn xuống xúc động muốn tiến lên vuốt ve.
“Ta sai rồi……” Lôi Thiết Nhĩ đặng đặng bốn móng vuốt lớn, đem đại não củng đến trên đùi Bạch Hạo:“Ngươi đừng sinh khí.”
Trong lòng Bạch Hạo có vô số móng vuốt loạn cong: Hảo khả ái, hảo khả ái a a a ! ! nhưng mà khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ:“Ta nào có sinh khí cái gì, ngươi thân là thủ lĩnh bộ lạc, nên vì bọn họ suy nghĩ cũng đúng. Nhưng là ngươi ngay từ đầu để ta rèn luyện bọn họ, hiện tại lại lật lọng, không thấy là hơi quá đáng sao?”
Lôi Thiết Nhĩ dùng đại móng vuốt che mặt:“Ta thật sự sai rồi, không nghĩ đến Hạo Hạo lợi hại như vậy.”
Kỳ thật Lôi Thiết Nhĩ sở dĩ biến thành thú hình đến hống Bạch Hạo, một cái là vì quả thật Bạch Hạo ăn này một bộ, một cái khác chính là khi Lôi Thiết Nhĩ nói chuyện trong thú hình, sẽ không nhìn ra bản thân đang đỏ mặt. Phải biết rằng nếu là Lôi Thiết Nhĩ hình người, làm nũng như vậy, phỏng chừng không chỉ mặt, mà ngay cả trên người đều hồng đến xuất huyết. Dù sao cũng là Đại lão gia, y e lệ a !
“Hạo Hạo…” Đại móng vuốt ôm lấy vạt áo Bạch Hạo, lỗ tai tròn tròn nhích tới nhích lui, ánh mắt trong suốt tựa hồ sắp tràn ra lệ: “Tha thứ ta đi……”
Ô ô ô ô, nhịn không được …… Bạch Hạo lui ra phía sau một bước:“Ngươi vào đi……” Sau đó lại nghiêm trọng cảnh cáo:“Không được biến thành hình người !”
Lôi Thiết Nhĩ dùng chân trước sờ sờ lỗ tai, đồng ý .
Tiểu Âu Cảnh nhìn thấy Lôi Thiết Nhĩ biến thành đại lão hổ, hoan hô một tiếng nhảy lên: “Đại lão hổ, đại lão hổ !”
Lôi Thiết Nhĩ mừng rỡ hống cậu em vợ tương lai của mình chơi đùa, một người một hổ ở trong phòng bắt đầu lăn lộn đùa giỡn.
Bạch Hạo nhịn xuống xúc động cũng muốn nhào đến, đem thức ăn đã nấu xong đặt trên bàn:“Ăn cơm !”
Một người một hổ đánh tới, Lôi Thiết Nhĩ trông mong nhìn Bạch Hạo:“Ta như vậy không có cách nào ăn cơm…..”
Bạch Hạo rốt cục nhịn không được, thân thủ ở trên cái đầu lông xù của Lôi Thiết Nhĩ loạn niết một chút, sờ đủ liền chỉ chỉ phòng ngủ :“Đi vào, mặc xong quần áo trở ra.”
Lôi Thiết Nhĩ vươn đầu lưỡi liếm liếm tay Bạch Hạo:“Hạo Hạo ngươi thật tốt……” Nói xong vui vẻ chạy tới phòng ngủ .
Nhìn cái đuôi to đùng của đại lão hổ vẫy tới vẫy lui, trong lòng Bạch Hạo bay lên tầng tầng bong bóng hồng sắc: Nếu vẫn như thế này thật là tốt a, động vật lông xù rất đáng yêu a ! ! !