Chương 15: 15: Ăn Bữa Thịt Thế Nào 1
"Diệu Kiệt, con đem chén thịt viên này đưa cho thôn trưởng bá bá, hãy nói cảm tạ lúc trước hắn cho con mượn công cụ bửa củi!" Khương Linh múc một chén thịt viên đã nấu chín đặt ở trước mặt Khương Diệu Kiệt.Khương Diệu Kiệt gật gật đầu, cầm lấy thịt viên đi ra ngoài cửa, không biết là tức phụ Triệu Nhị Lăng xuyên qua khe cửa nhìn quá chăm chú hay là Khương Diệu Kiệt đi có chút vội vàng, Khương Diệu Kiệt vừa đẩy cửa ra còn thiếu chút nữa đụng phải tức phụ Triệu Nhị Lăng."Ai u! Làm sao vội vội vàng vàng, không biết thiếu chút nữa đụng vào ta sao?" Tức phụ Triệu Nhị Lăng không muốn chuyện mình hé cửa ra bị người phát hiện, liền lên tiếng đánh đòn phủ đầu."Thật...!Thật xin lỗi, Nhị Lăng thẩm!" Khương Diệu Kiệt thấy mình thiếu chút đụng ngừi ta, vội vàng nhỏ giọng nói."Diệu Kiệt, trong tay ngươi đang cầm cái gì thế?" Tức phụ Nhị Lăng tiến đến bên người Khương Diệu Kiệt, dùng sức ngửi ngửi đồ vật trong chén."Đây là...""Diệu Kiệt, đưa đồ đi đi, nơi này để ta xử lý!" Khương Linh chậm rãi từ nhà cũ đi ra, nói với Khương Diệu Kiệt.Khương Diệu Kiệt nghe được lời Khương Linh thì vội vàng gật đầu tiếp tục đi về phía nhà trưởng thôn.Khương Linh thì nghiêng người dựa vào bên cạnh cửa, nhìn xem tức phụ Triệu Nhị Lăng trước mặt, nói: "Nhị Lăng tẩu tử, ngươi đây là?""A! Ta...!Ta...!Ta..." Tức phụ Triệu Nhị Lăng đứng tại chỗ ấp úng nửa ngày cũng không nói được gì.Khương Linh lại cười đi tới, chỉ thấy nàng nắm lấy cổ tay tức phụ Triệu Nhị Lăng nói: "Nhị Lăng tẩu tử, đi vào ngồi một chút đi, vừa vặn ta vừa làm thịt viên, ta bảo Tuế Hòa múc cho tẩu một ít, tẩu lấy về cho Đại Bảo ăn!""Cái gì? Thịt viên? Khương thị ngươi...!Ngươi thật sự cùng Lục Hữu Nhân..." B chữ còn lại tức phụ Triệu Nhị Lăng không nói ra, chỉ là làm khẩu hình.Khương Linh thoải mái gật gật đầu, sau đó tiếp tục nói với tức phụ Triệu Nhị Lăng: "Nhị Lăng tẩu tử, ta cùng Lục Hữu Nhân đúng là đã hòa ly, ngươi xem bụng Vương quả phụ kia cũng sắp sinh rồi.""Nếu Lục Hữu Nhân và Vương quả phụ là lưỡng tình tương duyệt, vậy ta làm gì phải giữ lấy hắn không buông chứ! Mặc dù Lục Hữu Nhân không cần ba hài tử này, nhưng dù sao Tuế Hòa và Văn Khê là từ trong bụng ta chui tới, về phần Diệu Kiệt, mặc dù không phải ta sinh, nhưng mà tốt xấu những năm nay đều ở bên cạnh ta, ngươi nói ta sao có thể nhẫn tâm không cần nó?" Khương Linh nói xong lộ ra biểu cảm vô cùng khổ sở.Lời của Khương Linh khiến tức phụ Triệu Nhị Lăng có chút không biết làm sao sững sờ tại chỗ, Khương Linh thấy thế vội vàng lau nước mắt cố gắng gạt ra một nụ cười nói với tức phụ Triệu Nhị Lăng: "Ai nha, tẩu tử ngươi xem ta vào cứ lo tố khổ với ngươi mà quên mời ngươi đi vào ngồi một chút!"Nói xong không đợi tức phụ Triệu Nhị Lăng đồng ý, Khương Linh liền dẫn người vào trong phòng."Tuế Hòa, Văn Khê chào người đi!" Khương Linh nói với Khương Tuế Hòa cùng Khương Văn Khê đã ngồi ở trên bàn cơm."Nhị Lăng thẩm...""Tuế Hòa, con đi lấy cái bát, múc cho Nhị Lăng thẩm con mấy viên thịt!" Khương Linh nói."Ai u, Khương thị ngươi quá khách khí, ngươi đây một nữ nhân còn nuôi ba hài tử đã đủ vất vả, ta...!Ta sao có thể lấy đồ của ngươi chứ!" Tức phụ Triệu Nhị Lăng nhìn thịt viên trên bàn, do dự thật lâu vẫn lắc đầu cự tuyệt.Khương Linh lại một tay lấy bát nhét vào trong ngực tức phụ Triệu Nhị Lăng, giọng điệu kiên quyết: "Nhị Lăng tẩu tử, ngươi đây không phải chính là tỏ ra xa lạ với ta sao? Mấy năm trước ba hài tử này của ta nhờ có ngươi thỉnh thoảng tiếp tế một chút nên mới không bị chết đói!""Bây giờ gặp nạn hạn hán, ta biết nhà ai cũng sống không tốt, ta đây cũng đem cầm hai món đồ trang sức của mình, miễn cưỡng sống tạm qua ngày, bọn nhỏ lại đang tuổi lớn, ta mới cắn răng quyết tâm mua một miếng thịt!"Sở dĩ Khương Linh nói như vậy, chính là muốn mượn miệng của tức phụ Triệu Nhị Lăng nói cho đám người, mình và Lục Hữu Nhân đã không còn liên quan, cũng muốn mượn miệng tức phụ Triệu Nhị Lăng tạo áp lực cho Lục Hữu Nhân, để người trong thôn đều biết tên này có đức hạnh gì.Ở trong trí nhớ của nguyên thân, tức phụ Triệu Nhị Lăng là người nhiệt tình, tuy nói là người khác họ ít năm trước đây chạy nạn đến, nhưng mà danh tiếng ở trong thôn lại vô cùng tốt, cho nên lời thông qua miệng của nàng ấy nói ra mới càng có sức thuyết phục..