Chương 29: 29: Bản Tử Chăm Sóc 1
"Đại nhân! Tiểu nhân không hề nói bậy, mong đại nhân minh giám, tên này còn đặc biệt đưa cho tiểu nhân năm mươi tiền đồng, nói rằng đây là tiền thưởng cho tiểu nhân!" Khương Hải vừa nói vừa lấy năm mươi tiền đồng từ trong túi áo ra rồi ném xuống đất."Ngươi! Ngươi! Khương Hải! Ngươi tên khốn khiếp!" Mặc dù Lục Hữu Nhân đã bị ép xuống đất, nhưng miệng vẫn cứ nói những câu tục tĩu!"Vả miệng hai mươi cái!" Huyện lệnh liếc nhìn Lục Hữu Nhân, lạnh lùng nói.Lục Hữu Nhân bị kéo vào nội đường bên cạnh, ngay sau đó từ bên trong truyền đến tiếng la hét của Lục Hữu Nhân và tiếng vả miệng "bôm bốp".Đợi đến khi Lục Hữu Nhân từ bên trong đi ra, hắn ta đã không còn phong thái điên cuồng như vừa nãy, miệng đầy máu, khuôn mặt tuyệt vọng quỳ bên cạnh thôn trưởng.Trưởng thôn thông minh như vậy, theo lời vừa rồi của Khương Hải, trưởng thôn cũng đã hiểu rõ toàn bộ sự việc, nếu không phải bây giờ ông ấy đang ở trong công đường, e rằng cũng đã tàn nhẫn vả miệng Lục Hữu Nhân rồi."Trở về ta sẽ trừng trị ngươi!" Trưởng thôn hung hăng liếc Lục Hữu Nhân, thấp giọng mắng."Đại nhân, thảo dân thật sự không nói dối, tối hôm qua hắn nói cho ta biết vẻ ngoài của Khương Thị, ta sợ ta nhận không ra, hắn liền nói với ta, ngày mai hắn sẽ nhắc nhở ta, đồng thời còn nói ngày mai giờ Dần nhất định phải đến sau núi!""Sau khi người của Lục Gia Thôn đến, ta thấy hắn lặng lẽ đi đến trước mặt một nữ nhân, sau đó bí mật đưa ngón tay ra chỉ chỉ, ta mới! ta mới! " Nói đến đây, Khương Hải đột nhiên di chuyển vài bước về phía Khương Linh.Chỉ thấy thấy hắn ta nhìn Khương Linh, mặt rưng rưng nước mắt nói: "Khương Thị, chúng ta tốt xấu gì cũng là người cùng một thôn, cầu xin ngươi giơ cao đánh khẽ, ta! ta cũng là không còn lựa chọn nào khác!""Yên lặng!" Huyện lệnh lại một lần nữa đập kinh đường mộc, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Khương Linh, hỏi: "Khương Thị, ngươi là nạn nhân của chuyện này, ngươi muốn nói gì không?" "Khương Thị, một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, một ngày vợ chồng tình sâu như biển! Ngươi! Ngươi không thể! ""Yên lặng! Lục Hữu Nhân, bây giờ bổn quan còn chưa cho ngươi mở miệng!" Lệnh quận mắng.Khương Linh tàn nhẫn trừng mắt nhìn Lục Hữu Nhân, nàng không có cách nào tưởng tượng được, tại sao nam nhân trước mặt này lại độc ác đến như vậy, nhìn dáng vẻ đau khổ khóc lóc với cái miệng đầy máu của hắn ta, trong lòng Khương Linh sinh ra một tia vui vẻ, ngay lúc Khương Linh chuẩn bị nói, trưởng thôn ở bên cạnh đột nhiên ho nhẹ.Khương Linh nhìn trưởng thôn, trong mắt trưởng thôn có chút cầu xin, Khương Linh hiểu được ánh mắt của trưởng thôn, ông ấy hy vọng Khương Linh bỏ qua cho Lục Hữu Nhân lần này, vốn dĩ còn vui vẻ, nhưng bởi vì một ánh mắt của trưởng thôn mà biến mất gần hết, Khương Linh không có cách nào thuyết phục bản thân mình tha thứ cho Lục Hữu Nhân, nàng lại càng không hiểu, người bị hại rõ ràng là nàng nhưng tại sao lại còn phải xin tha thứ cho hắn ta.Hôm nay có thể là do số của nàng tốt, không hiểu sao lại được huyện lệnh giải cứu, nhưng lỡ như nàng không gặp may thì sao? Sợ là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch!Nghĩ đến đây, Khương Linh không khỏi đỏ mắt, những loại cảm xúc như bất đắc dĩ, buồn bã, tức giận,..dần dần bao phủ lấy Khương Linh.Khương Linh nhìn huyện lệnh trước mặt, cuối cùng nàng hít sâu một hơi, cố gắng làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ bình tĩnh: "Dân phụ là người nhà quê đến một chữ to cũng không biết, không hiểu pháp lệnh điều lệ, dân phụ chỉ hy vọng bọn họ có thể khôi phục lại danh dự cho dân phụ!""Khương Thị, ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?" Huyện lệnh có chút không thể tin được liếc nhìn Khương Linh rồi hỏi lại một lần nữa.Khương Linh cắn môi, không lên tiếng, nhẹ nhàng gật đầu."Được! Khương Hải và Lục Hữu Nhân, bổn quan cho các ngươi hai ngày phải đích thân đến nhà tạ lỗi!""Tạ ơn đại nhân! Tạ ơn đại nhân! Tạ ơn đại nhân!" Sau khi Lục Hữu Nhân và Khương Hải nghe huyện lệnh nói vậy đều thở phào nhẹ nhõm, liên tục quỳ lạy cảm tạ."Tuy nhiên! Khương Thị tốt bụng buông tha các ngươi, nhưng bổn quan vẫn phải cho các ngươi một bài học, ngươi đặt điều thị phi người khác, ngươi nói mà không suy nghĩ dám mắng bổn quan! Người đâu! Thưởng cho mỗi người bọn họ hai mươi bản tử!".