Chương 50: 50: Đã Có Cách 2
Lúc Khương Linh nói chuyện, nàng không ngừng liếc nhìn thôn trưởng, sợ rằng lão nhân đã gần năm mươi tuổi trước mặt này không chịu được nổi k1ch thích mà ngất xỉu."Tối qua Bạch Phát Nương Nương báo mộng cho ta...!Nói rằng..sự trừng phạt dành cho Lục Gia Thôn của chúng ta đã kết thúc, nể tình trong lòng của chúng ta không có ý xấu, thương hại chúng ta, chỉ cho chúng ta nơi có nguồn nước để cứu chúng ta ra khỏi cảnh khổ cực lầm than này!"Nói xong mấy lời này, Khương Linh thật sự tự khâm phục năng lực bịa chuyện của mình, nàng đây rõ ràng là đang mở to hai mắt mà nói dối.Thôn trưởng nghe xong, biểu cảm của ông ấy thay đổi còn nhanh hơn lật sách, trong giọng nói của ông ấy có chút run rẩy kèm theo tràn đầy kinh ngạc: "Khương...!Khương Thị, Bạch Phát Nương Nương còn nói gì nữa không?"Khương Linh cố ý làm ra vẻ trầm tư, chớp chớp mắt nói: "Không dặn dò ta cái gì nữa, Bạch Phát Nương Nương chỉ nói cho ta biết vị trí của nguồn nước, chúng ta mau đi xem đi!"Khương Linh lo lắng nói quá nhiều sẽ bị lộ, nói xong liền nhanh chóng đi về hướng núi, thôn trưởng cũng theo sát phía sau."A...!Này......!Tại sao lại có một hài tử ở đây?" Đúng như Khương Linh dự đoán, khi bọn họ vừa đến động Bạch Phát Nương Nương, nam hài đã ngồi trước cửa hang.Sau khi nam hài nhìn thấy Khương Linh và thôn trưởng xuất hiện, nam hài đứng dậy, giọng nói đầy tính trẻ con nói: "Ta là tiên đồng Bạch Phát Nương Nương truyền xuống, ngồi ở đây đợi người có duyên đến.""Cái gì...!Có......!Người có duyên?" Thôn trưởng nhìn Khương Linh với vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.Mặc dù Khương Linh không biết nữ nhân tóc trắng đã nói gì với nam hài, nhưng nhìn đôi mắt đỏ hoe và vẻ mặt nghiêm túc của nam hài, phỏng chừng tối qua hài tử này đã bỏ ra rất nhiều công sức.Khương Linh nhanh chóng kéo thôn trưởng quỳ gối trước mặt nam hài, lộ ra vẻ mặt nơm nớp lo sợ: "Tối hôm qua Bạch Phát Nương Nương dẫn đường cho ta, nói công đức của Bạch Phát Nương Nương đã viên mãn, cố ý để lại nguồn nước cho Lục Gia Thôn chúng ta, đồng thời cũng bảo tiên đồng dẫn đường!""Đứng dậy đi, ta đưa các ngươi vào trong!" Nam hài quay người lại rồi bước vào trong hang.Khương Linh đỡ thôn trưởng lên, theo sát phía sau."Trời ơi, đây...!ở đây thật sự có nước!!" Thôn trưởng vừa nhìn thấy dòng nước thưa thớt ở sâu trong hang, nước mắt liền trào ra."Có nước, nhưng hòn đá này đã chặn đường nước chảy ra! Một chút nước này, sợ là còn chẳng chảy tới được đến ruộng khoai tây ở sau núi!" Khương Linh sợ thôn trưởng vì quá kích động mà xông tới liền vội vàng lên tiếng nhắc nhở."Ai, đúng...!đúng cậy...!Khương Thị, Bạch Phát Nương Nương có nói phương pháp gì cho ngươi hay không?"Trong bóng tối, Khương Linh cảm thấy dường có một đôi mắt xanh đang nhìn chằm chằm vào mình.Khương Linh lùi lại vài bước một chút rồi nói: "Ừm, trong giấc mơ, Bạch Phát Nương Nương đã nói cho ta nghe một phương pháp, đó là cắt cây trúc trên núi thành từng đoạn từng đoạn một, sau đó thêm một vài viên đá vào trong đó, sau đó mang lên đây đốt, sau một khoảng thời gian dài, trúc sẽ nổ tung, đá bên trong bay ra và đập vào tảng đá to này.""Vậy! Vậy thì còn chờ gì nữa! Khương Thị, ngươi đợi ở đây, ta về nhà lấy dao." Thôn trưởng chưa kịp nói xong đã quay người chạy ra ngoài hang."Thôn...!Thôn trưởng......!Ngài trước đừng đi, ngài ngàn vạn lần đừng nói ra chuyện nguồn nước!" Khương Linh lo lắng thôn trưởng vì quá vui vẻ mà nói chuyện này ra ngoài, nhanh chóng nhắc nhở ông ấy."Yên tâm! Ta sẽ không nói!" Vào lúc câu cuối cùng, thôn trưởng đã đạt đến trình độ "chỉ nghe thấy tiếng mà không nhìn thấy người".Đặc biệt là khi Khương Linh bước ra khỏi hang, thôn trưởng đã biến mất từ lâu."Tiểu tử, ngươi tên là gì?" Thấy xung quanh không có ai, Khương Linh quay đầu hỏi."Niệm Từ." Nam hài không chút cảm xúc trả lời.Khương Linh thở dài một hơi, sờ sờ đầu nam hài, tâm tình phức tạp nhìn cảnh tượng xung quanh ngọn núi."Khương...!Khương......!Khương thị, ngươi xem cây trúc này có được không?" Không lâu sau, sau lưng Khương Linh truyền đến giọng nói thở hổn hển của thôn trưởng..