Chương : 17
Không lâu sau, Lê Thái An rời đi. Lão phu nhân và Mã Ngọc Liên hiếm khi được lần hào phóng, mỗi người đưa cho Lâm Dĩ Hiên một kiện trang sức coi như lễ gặp mặt.
Lê Diệu Nam đứng một bên làm cọc gỗ, thấy sắc mặt tối đen của Lâm Dĩ Hiên chỉ cười thầm trong lòng. Lão phu nhân và Mã Ngọc Liên cũng thật biết điều, lão phu nhân đưa cho y vòng ngọc, nghe nói là Lê thái phu nhân truyền xuống, hiện tại bà lại truyền cho tôn tức phụ thể hiện yêu thương. Mã Ngọc Liên đưa là trâm gài tóc, ít nhất cũng hai lượng vàng, đủ thấy là hạ vốn gốc, chỉ tiếc cũng là đồ Lâm Dĩ Hiên không thể dùng.
Đã cho thì không dại gì mà không lấy, Lâm Dĩ Hiên tuy rằng không nhìn vào mắt hai thứ này nhưng nhớ tới lời dặn của Lê Diệu Nam vẫn là tại ánh mắt trông mong của hai vị trưởng bối để người nhận lấy.
Mã Ngọc Liên có ý muốn nói chuyện với Lâm Dĩ Hiên thêm một lát nhưng thấy sắc mặt y thật sự không tốt, lại nói bọn họ rốt cuộc là tân hôn, còn nhiều thời gian, liền dặn dò Lê Diệu Nam: “Về sau phải đối tốt với tức phụ của con, y gả xa tới Dương Châu vốn không dễ dàng, con cũng đừng yêu mấy nha hoàn xinh đẹp của con, miễn cho bọn họ đạp lên mặt lên mũi. Nếu không có chuyện gì, con liền mang tức phụ đi xuống đi, thời kỳ tân hôn ta cũng không lưu các con.”
Lời này nói thật dễ nghe, từng câu từng chữ lại ngầm mang ý châm ngòi. Nếu bọn họ thật sự là tân hôn phu thê, tự dưng nhắc tới mấy nha hoàn xinh đẹp, không giận dỗi mới là lạ. Đến lúc đó, Lâm Dĩ Hiên là tân phu lang, ở Lê phủ không có căn cơ, chỉ sợ chỉ có thể xin giúp đỡ từ Mã Ngọc Liên. Nữ nhân kia thật đúng là tuỳ thời đều không quên tính kế.
Lê Diệu Nam biến sắc, giống như đột nhiên nhớ ra cái gì, vội vàng nói: “Nói đến đây, ta đúng là có một việc muốn cầu phu nhân.”
Mã Ngọc Liên lộp bộp trong lòng, tươi cười cương cứng trên mặt, chỉ hận không thể thu hồi lời vừa nói, thị sao lại quên Lê Diệu Nam từ sau khi thay đổi, làm việc cũng không theo sắp xếp nữa.
“Phu nhân lương thiện, đối với nhi tử lại từ ái, con biết phu nhân nhất định sẽ đáp ứng.” Lê Diệu Nam ngữ điệu bằng phẳng, bên môi còn treo mạt cười nhạt, đầu tiên tâng bốc lên đỉnh đầu.
Khóe môi Mã Ngọc Liên giật giật, thị còn chưa nói được hay không, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía lão phu nhân.
Lão phu nhân nghiêm mặt, không vui nói: “Ngươi lại có chuyện gì, thành thân rồi thì nên hiểu chuyện một chút, đối tốt với tức phụ mới phải.”
Lê Diệu Nam cũng không tức giận, nụ cười trên mặt không đổi: “Lão phu nhân hiểu lầm tôn nhi. Tôn nhi trên người không có thứ gì, chỉ có mấy nhà sản nghiệp mẫu thân lưu lại, tôn nhi tính giao cho tức phụ xử lý, chỉ tiếc không có người đắc dụng. Tôn nhi bất đắc dĩ, chỉ có thể mặt dày mày dạn cầu phu nhân, con thấy một nhà Vương Tiểu Hổ không tồi, muốn lấy khế thân từ chỗ phu nhân. Thứ nhất bọn họ vốn sinh ở Lê phủ, sử dụng cũng yên tâm, thứ hai là có khế bán mình, con cũng không lo lắng bọn họ lừa trên gạt dưới, miễn cho giống như mấy quản sự lúc trước. Đúng rồi, mấy quản sự kia có đưa lên quan không, con nói nha, phu nhân cũng không thể mềm lòng, cần nhi tử giúp đỡ cũng đừng khách khí.”
Uy hiếp, này tuyệt đối là uy hiếp, Mã Ngọc Liên tức đến thở dốc nhưng mấy quản sự này thị nhất định phải bảo trụ. Trong lòng nhanh chóng tính toán được mất, Mã Ngọc Liên tươi cười như trước, chỉ là ý cười không đến đáy mắt: “Đứa nhỏ này, muốn khế thân thì nói một tiếng là được, khách khí như vậy làm chi.” Quay đầu nhìn sang nha hoàn bên người: “Bích Hà, ngươi tìm trong tráp, lấy khế thân của nhà Vương Tiểu Hổ đưa cho nhị thiếu gia.”
“Vâng!” Bích Hà nghe vậy, xoay người đi vào trong phòng.
Lão phu nhân không cao hứng, trước đưa sản nghiệp cho tiểu tử kia bà còn chưa kịp tức giận, hôm nay hắn thế nhưng còn dám được một tấc tiến một thước, trách mắng: “Ngươi xem đại ca ngươi, đã sớm trúng Cử nhân, ngươi hiện giờ không đọc sách cho tốt, suốt ngày đâm đầu vào mấy thứ loạn thất bát tao, Lê gia sao lại có cái loại con cháu bất hiếu như ngươi.”
“Lão phu nhân nói nghiêm trọng, tôn nhi hổ thẹn, lão phu nhân nếu muốn trách phạt, tôn nhi không một câu oán giận. Chỉ trách tôn nhi không có phúc khí, không thể đi thư viện đọc sách, không có mệnh tốt như đại ca và tam đệ, có thể được danh sư thu làm đệ tử. Tôn nhi thẹn với tổ tông, thẹn với lão phu nhân, tôn nhi tự thấy không có mặt mũi gặp người, quyết định vào miếu ăn chay niệm Phật một năm, vì lão phu nhân, vì Lê gia cầu phúc.” Giọng nói của Lê Diệu Nam không mặn không nhạt, lời vô nghĩa cũng nói đến trôi chảy.
Lão phu nhân và Mã Ngọc Liên sao có thể để hắn vào miếu, không nói đến Lê Diệu Nam hiện vẫn trong kỳ tân hôn, đường đường nguyên phối đích tử, bởi vì nguyên nhân này mà vào miếu, thanh danh của Lê gia cũng không còn.
“Ngươi... ngươi... ngươi cái đồ bất hiếu này.” Lão phu nhân tức đến vỗ ngực gào to, chỉ hận Lê gia sao có thể có cái bạch nhãn lang như vậy.
Lê Diệu Nam cực kỳ kính cẩn nói: “Tôn nhi không dám, lão phu nhân bớt giận.”
Lão phu nhân căm tức, trừng Lê Diệu Nam đến hai mắt đều đỏ, ánh mắt kia chỗ nào là nhìn tôn tử, rõ ràng không khác gì đang nhìn kẻ thù.
“Nương! Nam Nhi không có ý kia, ngài đừng nóng giận, tân tức phụ còn ở bên cạnh nhìn đâu, đừng doạ đến y.” Mã Ngọc Liên vội vàng khuyên nhủ, thị sốt ruột, còn đang ở trước mặt tân phu lang đâu, lão phu nhân sao lại không cố kỵ chút nào. Lâm Dĩ Hiên đã gả lại đây, chờ thêm vài ngày thì sao? Đợi qua hồi môn, thị nghe nhi tử nói, Lâm Dĩ Hiên hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với hầu phủ, đến lúc đó còn không phải tuỳ ý thị nắm giữ.
Lúc này không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu để tân phu lang sinh ra cảnh giác, người Lâm gia hiện giờ còn chưa đi, cho dù chỉ là vì mặt mũi, Lâm Dĩ Hiên nếu trở về cáo trạng, người Lâm gia đến xuất đầu cho y chẳng phải là càng cổ vũ tiểu súc sinh này kiêu ngạo.
Lão phu nhân lập tức hồi thần, ngón tay chỉ Lê Diệu Nam, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cười nhìn Lâm Dĩ Hiên nói: “Ngươi nhìn xem, hắn chính là cái đồ không nên thân như vậy, uỷ khuất ngươi. Nam Nhi về sau nếu làm chuyện gì hồ đồ, mặc kệ hắn, nói cho lão thân, lão thân cho ngươi hết giận.” Một câu liền đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, nữ nhân nhà giàu quả nhiên không ai là đèn hết dầu.
Lâm Dĩ Hiên rất bình tĩnh, cũng không đáp lại, nói cho cùng y với Lê Diệu Nam mới là châu chấu trên cùng một dây.
Không lâu sau, Bích Hà lấy khế thân tới.
Lê Diệu Nam cảm thấy mỹ mãn, mấy ngày nay hắn vẫn tính toán chuyện này, mượn ánh sáng của Lâm Dĩ Hiên, cuối cùng hôm nay cũng đạt được mục đích. Nếu không, Mã Ngọc Liên không cho, hắn cũng không có cách, may mà Mã Ngọc Liên còn cố kỵ Lâm gia vài phần, ít nhất sau ba ngày mới thôi, Lâm huynh trưởng rời đi rồi, hắn sợ là phải giữ vững tinh thần. Lê Diệu Nam âm thần cân nhắc, có lẽ hắn nên mau đi gặp vị Hữu Tín huynh kia một chuyến, không cần chờ đến sau hồi môn.
Mã Ngọc Liên buồn bực, sắc mặt cũng không khá lắm, miễn cưỡng cười cười với Lâm Dĩ Hiên, cũng không ở lâu, chỉ nói lưu lại không gian cho hai người, cực kỳ độ lượng bảo y không cần giữ quy củ rồi đuổi bọn họ đi.
Mã Ngọc Liên cảm thấy, mình thật sự là một bà bà tốt, Lâm Dĩ Hiên chắc chắn cảm kích trong lòng. Hiện tại mấy nhà giàu, bà bà nào không nghĩ cách lập quy củ với tức phụ, cũng chỉ có thị mới có thể độ lượng nhân từ như vậy.
Cùng lúc đó, chuyện Lê Diệu Nam muốn vào miếu đã bị gió thổi tản mát, một tia bóng dáng cũng không thấy, giống như hắn chưa từng nói qua, tất cả mọi người không ai nhắc lại.
Lâm Dĩ Hiên mặt không đổi sắc, một bộ dáng lạnh lùng, trong lòng lại kinh ngạc không thôi, hôm nay cuối cùng cũng chứng kiến một hồi tranh đấu gay gắt trong dân gia trạch môn. Lúc trước vô luận là hầu phủ hay phủ Thái tử, những nơi đó nhiều quy củ, nói cái gì cũng phải lượn ba vòng trong miệng trước đã, nói ra rồi đều là câu dễ nghe, muốn đồ vật cũng phải quanh co lòng vòng, ai dám phóng túng làm càn như vậy, so với tranh đấu ở những nơi kia, Lê phủ thật là….
Lâm Dĩ Hiên suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể dùng hai chữ thô tục để hình dung, khó trách Lê Diệu Nam cũng bị dưỡng thành cái tính tình vô lại như thế, y đột nhiên cảm thấy kỳ thật cũng có thể hiểu. Hoàn cảnh Lê gia như vậy, Lê Diệu Nam nếu không lợi hại chỉ sợ đã bị ăn đến xương cốt đều không còn. Quả nhiên, bất luận ở nơi nào vẫn không thể tránh khỏi tranh đấu.
* * *
Trờ lại Cảnh Lan viện, hai người ai cũng không nhắc đến chuyện tối qua, giống như không hẹn mà cùng quên.
Lê Diệu Nam rất hào phóng, xoay người ném cho Lâm Dĩ Hiên mấy trương khế đất: “Về sau liền giao cho ngươi xử lý.”
Lâm Dĩ Hiên sửng sốt, y vốn tưởng Lê Diệu Nam chỉ nói vậy thôi, không nghĩ tới sẽ thật sự giao cho mình. Trong lòng hơi suy tư, cũng không cự tuyệt, y biết đây là thăm dò, Lê Diệu Nam nếu để mắt y, mình tiếp nhận chuyện này cũng không ngại.
Lê Diệu Nam đối với Lâm Dĩ Hiên thức thời thực vừa lòng, nhìn ra Lâm Dĩ Hiên là một người biết suy nghĩ, tuy rằng tính cách hơi hung một chút nhưng không như vậy thì sao có thể lên võ đài với Mã Ngọc Liên và lão phu nhân, làm đồng bọn hợp tác, hắn cảm thấy có thể thử xem. Sở dĩ giao sản nghiệp cho Lâm Dĩ Hiên xử lý, một là bởi vì trước đây hắn đã nói, lại còn nói ở chính viện, không có khả năng lật lọng, hai là đồ cưới của Lâm Dĩ Hiên phong phú, y cũng không ham mấy thứ bé tẹo này.
Huống chi mấy nhà sản nghiệp kia thật sự chỉ là sản nghiệp mà thôi, ngoại trừ khế đất cái gì cũng không có, Mã Ngọc Liên sao có thể lưu lại cho hắn cái thứ đáng giá gì, hết thảy đều phải an bài một lần nữa, vô luận là cửa hàng hay thôn trang. Tiếp nhận chính là một chuyện phiền toái, hắn giờ còn đang bề bộn, vừa muốn tranh thủ đọc sách sang năm khảo thủ công danh, còn muốn tính toán quá kế, thật sự không có tinh lực để ý tới mấy việc vặt vãnh đó, giao cho Lâm Dĩ Hiên cũng là muốn xem năng lực của y cùng với khả năng hợp tác của bọn họ trong tương lai.
Nắm rõ luật pháp Đại Tấn, Lê Diệu Nam biết, nếu không hoà ly, hắn và Lâm Dĩ Hiên chính là người thân cận nhất, nô tài còn có khả năng phản bội nhưng với hoàn cảnh của Lâm Dĩ Hiên hiện tại, bọn họ chỉ có thể đồng tâm hiệp lực. Tục ngữ nói rất hay, phu thê như một, hắn xui xẻo, Lâm Dĩ Hiên cũng không sống tốt được.
Cho nên, Lê Diệu Nam cảm thấy, bên cạnh có người giúp đỡ kỳ thật rất không tồi. Đương nhiên, hắn cũng không ngốc đến nỗi nghĩ rằng Lâm Dĩ Hiên vừa gả liền cùng người ta chân tình thẳng thắn. Chuyện gì cũng phải coi kỹ trước rồi hẵng nói, hắn cảm thấy dựa theo tính cách Lâm Dĩ Hiên, nhất định sẽ không để mình thất vọng.
Lê Diệu Nam nói mấy câu liền đi thư phòng, tính toán hôm nay phải đọc nhiều sách một chút, ngày mai đi tìm Hữu Tín huynh, miễn cho đến khi nói tới học vấn, mình hỏi gì cũng không biết thì quá khó coi.
Xem ra, học thức của nguyên chủ, hắn cũng phải mau chóng thông hiểu mới được. Khoa cử sang năm sắp đến như lửa sém lông mày, hắn không định buông tha cơ hội lần này, nếu không thì phải chờ ba năm, ba năm có thể phát sinh rất nhiều chuyện, hắn không thích sinh hoạt không có bảo đảm như hiện tại.
Khoa cử, bắt buộc phải làm!
Mà phải mau chóng thỉnh một tiên sinh về, học thức căn bản của nguyên chủ tuy vững chắc nhưng rốt cuộc cũng bị lão học cứu kia dạy hỏng, hắn không tự đại đến độ cho mình là thiên phú dị bẩm, không cần lão sư mà có thể học thành tài.
Lê Diệu Nam đứng một bên làm cọc gỗ, thấy sắc mặt tối đen của Lâm Dĩ Hiên chỉ cười thầm trong lòng. Lão phu nhân và Mã Ngọc Liên cũng thật biết điều, lão phu nhân đưa cho y vòng ngọc, nghe nói là Lê thái phu nhân truyền xuống, hiện tại bà lại truyền cho tôn tức phụ thể hiện yêu thương. Mã Ngọc Liên đưa là trâm gài tóc, ít nhất cũng hai lượng vàng, đủ thấy là hạ vốn gốc, chỉ tiếc cũng là đồ Lâm Dĩ Hiên không thể dùng.
Đã cho thì không dại gì mà không lấy, Lâm Dĩ Hiên tuy rằng không nhìn vào mắt hai thứ này nhưng nhớ tới lời dặn của Lê Diệu Nam vẫn là tại ánh mắt trông mong của hai vị trưởng bối để người nhận lấy.
Mã Ngọc Liên có ý muốn nói chuyện với Lâm Dĩ Hiên thêm một lát nhưng thấy sắc mặt y thật sự không tốt, lại nói bọn họ rốt cuộc là tân hôn, còn nhiều thời gian, liền dặn dò Lê Diệu Nam: “Về sau phải đối tốt với tức phụ của con, y gả xa tới Dương Châu vốn không dễ dàng, con cũng đừng yêu mấy nha hoàn xinh đẹp của con, miễn cho bọn họ đạp lên mặt lên mũi. Nếu không có chuyện gì, con liền mang tức phụ đi xuống đi, thời kỳ tân hôn ta cũng không lưu các con.”
Lời này nói thật dễ nghe, từng câu từng chữ lại ngầm mang ý châm ngòi. Nếu bọn họ thật sự là tân hôn phu thê, tự dưng nhắc tới mấy nha hoàn xinh đẹp, không giận dỗi mới là lạ. Đến lúc đó, Lâm Dĩ Hiên là tân phu lang, ở Lê phủ không có căn cơ, chỉ sợ chỉ có thể xin giúp đỡ từ Mã Ngọc Liên. Nữ nhân kia thật đúng là tuỳ thời đều không quên tính kế.
Lê Diệu Nam biến sắc, giống như đột nhiên nhớ ra cái gì, vội vàng nói: “Nói đến đây, ta đúng là có một việc muốn cầu phu nhân.”
Mã Ngọc Liên lộp bộp trong lòng, tươi cười cương cứng trên mặt, chỉ hận không thể thu hồi lời vừa nói, thị sao lại quên Lê Diệu Nam từ sau khi thay đổi, làm việc cũng không theo sắp xếp nữa.
“Phu nhân lương thiện, đối với nhi tử lại từ ái, con biết phu nhân nhất định sẽ đáp ứng.” Lê Diệu Nam ngữ điệu bằng phẳng, bên môi còn treo mạt cười nhạt, đầu tiên tâng bốc lên đỉnh đầu.
Khóe môi Mã Ngọc Liên giật giật, thị còn chưa nói được hay không, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía lão phu nhân.
Lão phu nhân nghiêm mặt, không vui nói: “Ngươi lại có chuyện gì, thành thân rồi thì nên hiểu chuyện một chút, đối tốt với tức phụ mới phải.”
Lê Diệu Nam cũng không tức giận, nụ cười trên mặt không đổi: “Lão phu nhân hiểu lầm tôn nhi. Tôn nhi trên người không có thứ gì, chỉ có mấy nhà sản nghiệp mẫu thân lưu lại, tôn nhi tính giao cho tức phụ xử lý, chỉ tiếc không có người đắc dụng. Tôn nhi bất đắc dĩ, chỉ có thể mặt dày mày dạn cầu phu nhân, con thấy một nhà Vương Tiểu Hổ không tồi, muốn lấy khế thân từ chỗ phu nhân. Thứ nhất bọn họ vốn sinh ở Lê phủ, sử dụng cũng yên tâm, thứ hai là có khế bán mình, con cũng không lo lắng bọn họ lừa trên gạt dưới, miễn cho giống như mấy quản sự lúc trước. Đúng rồi, mấy quản sự kia có đưa lên quan không, con nói nha, phu nhân cũng không thể mềm lòng, cần nhi tử giúp đỡ cũng đừng khách khí.”
Uy hiếp, này tuyệt đối là uy hiếp, Mã Ngọc Liên tức đến thở dốc nhưng mấy quản sự này thị nhất định phải bảo trụ. Trong lòng nhanh chóng tính toán được mất, Mã Ngọc Liên tươi cười như trước, chỉ là ý cười không đến đáy mắt: “Đứa nhỏ này, muốn khế thân thì nói một tiếng là được, khách khí như vậy làm chi.” Quay đầu nhìn sang nha hoàn bên người: “Bích Hà, ngươi tìm trong tráp, lấy khế thân của nhà Vương Tiểu Hổ đưa cho nhị thiếu gia.”
“Vâng!” Bích Hà nghe vậy, xoay người đi vào trong phòng.
Lão phu nhân không cao hứng, trước đưa sản nghiệp cho tiểu tử kia bà còn chưa kịp tức giận, hôm nay hắn thế nhưng còn dám được một tấc tiến một thước, trách mắng: “Ngươi xem đại ca ngươi, đã sớm trúng Cử nhân, ngươi hiện giờ không đọc sách cho tốt, suốt ngày đâm đầu vào mấy thứ loạn thất bát tao, Lê gia sao lại có cái loại con cháu bất hiếu như ngươi.”
“Lão phu nhân nói nghiêm trọng, tôn nhi hổ thẹn, lão phu nhân nếu muốn trách phạt, tôn nhi không một câu oán giận. Chỉ trách tôn nhi không có phúc khí, không thể đi thư viện đọc sách, không có mệnh tốt như đại ca và tam đệ, có thể được danh sư thu làm đệ tử. Tôn nhi thẹn với tổ tông, thẹn với lão phu nhân, tôn nhi tự thấy không có mặt mũi gặp người, quyết định vào miếu ăn chay niệm Phật một năm, vì lão phu nhân, vì Lê gia cầu phúc.” Giọng nói của Lê Diệu Nam không mặn không nhạt, lời vô nghĩa cũng nói đến trôi chảy.
Lão phu nhân và Mã Ngọc Liên sao có thể để hắn vào miếu, không nói đến Lê Diệu Nam hiện vẫn trong kỳ tân hôn, đường đường nguyên phối đích tử, bởi vì nguyên nhân này mà vào miếu, thanh danh của Lê gia cũng không còn.
“Ngươi... ngươi... ngươi cái đồ bất hiếu này.” Lão phu nhân tức đến vỗ ngực gào to, chỉ hận Lê gia sao có thể có cái bạch nhãn lang như vậy.
Lê Diệu Nam cực kỳ kính cẩn nói: “Tôn nhi không dám, lão phu nhân bớt giận.”
Lão phu nhân căm tức, trừng Lê Diệu Nam đến hai mắt đều đỏ, ánh mắt kia chỗ nào là nhìn tôn tử, rõ ràng không khác gì đang nhìn kẻ thù.
“Nương! Nam Nhi không có ý kia, ngài đừng nóng giận, tân tức phụ còn ở bên cạnh nhìn đâu, đừng doạ đến y.” Mã Ngọc Liên vội vàng khuyên nhủ, thị sốt ruột, còn đang ở trước mặt tân phu lang đâu, lão phu nhân sao lại không cố kỵ chút nào. Lâm Dĩ Hiên đã gả lại đây, chờ thêm vài ngày thì sao? Đợi qua hồi môn, thị nghe nhi tử nói, Lâm Dĩ Hiên hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với hầu phủ, đến lúc đó còn không phải tuỳ ý thị nắm giữ.
Lúc này không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu để tân phu lang sinh ra cảnh giác, người Lâm gia hiện giờ còn chưa đi, cho dù chỉ là vì mặt mũi, Lâm Dĩ Hiên nếu trở về cáo trạng, người Lâm gia đến xuất đầu cho y chẳng phải là càng cổ vũ tiểu súc sinh này kiêu ngạo.
Lão phu nhân lập tức hồi thần, ngón tay chỉ Lê Diệu Nam, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cười nhìn Lâm Dĩ Hiên nói: “Ngươi nhìn xem, hắn chính là cái đồ không nên thân như vậy, uỷ khuất ngươi. Nam Nhi về sau nếu làm chuyện gì hồ đồ, mặc kệ hắn, nói cho lão thân, lão thân cho ngươi hết giận.” Một câu liền đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, nữ nhân nhà giàu quả nhiên không ai là đèn hết dầu.
Lâm Dĩ Hiên rất bình tĩnh, cũng không đáp lại, nói cho cùng y với Lê Diệu Nam mới là châu chấu trên cùng một dây.
Không lâu sau, Bích Hà lấy khế thân tới.
Lê Diệu Nam cảm thấy mỹ mãn, mấy ngày nay hắn vẫn tính toán chuyện này, mượn ánh sáng của Lâm Dĩ Hiên, cuối cùng hôm nay cũng đạt được mục đích. Nếu không, Mã Ngọc Liên không cho, hắn cũng không có cách, may mà Mã Ngọc Liên còn cố kỵ Lâm gia vài phần, ít nhất sau ba ngày mới thôi, Lâm huynh trưởng rời đi rồi, hắn sợ là phải giữ vững tinh thần. Lê Diệu Nam âm thần cân nhắc, có lẽ hắn nên mau đi gặp vị Hữu Tín huynh kia một chuyến, không cần chờ đến sau hồi môn.
Mã Ngọc Liên buồn bực, sắc mặt cũng không khá lắm, miễn cưỡng cười cười với Lâm Dĩ Hiên, cũng không ở lâu, chỉ nói lưu lại không gian cho hai người, cực kỳ độ lượng bảo y không cần giữ quy củ rồi đuổi bọn họ đi.
Mã Ngọc Liên cảm thấy, mình thật sự là một bà bà tốt, Lâm Dĩ Hiên chắc chắn cảm kích trong lòng. Hiện tại mấy nhà giàu, bà bà nào không nghĩ cách lập quy củ với tức phụ, cũng chỉ có thị mới có thể độ lượng nhân từ như vậy.
Cùng lúc đó, chuyện Lê Diệu Nam muốn vào miếu đã bị gió thổi tản mát, một tia bóng dáng cũng không thấy, giống như hắn chưa từng nói qua, tất cả mọi người không ai nhắc lại.
Lâm Dĩ Hiên mặt không đổi sắc, một bộ dáng lạnh lùng, trong lòng lại kinh ngạc không thôi, hôm nay cuối cùng cũng chứng kiến một hồi tranh đấu gay gắt trong dân gia trạch môn. Lúc trước vô luận là hầu phủ hay phủ Thái tử, những nơi đó nhiều quy củ, nói cái gì cũng phải lượn ba vòng trong miệng trước đã, nói ra rồi đều là câu dễ nghe, muốn đồ vật cũng phải quanh co lòng vòng, ai dám phóng túng làm càn như vậy, so với tranh đấu ở những nơi kia, Lê phủ thật là….
Lâm Dĩ Hiên suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể dùng hai chữ thô tục để hình dung, khó trách Lê Diệu Nam cũng bị dưỡng thành cái tính tình vô lại như thế, y đột nhiên cảm thấy kỳ thật cũng có thể hiểu. Hoàn cảnh Lê gia như vậy, Lê Diệu Nam nếu không lợi hại chỉ sợ đã bị ăn đến xương cốt đều không còn. Quả nhiên, bất luận ở nơi nào vẫn không thể tránh khỏi tranh đấu.
* * *
Trờ lại Cảnh Lan viện, hai người ai cũng không nhắc đến chuyện tối qua, giống như không hẹn mà cùng quên.
Lê Diệu Nam rất hào phóng, xoay người ném cho Lâm Dĩ Hiên mấy trương khế đất: “Về sau liền giao cho ngươi xử lý.”
Lâm Dĩ Hiên sửng sốt, y vốn tưởng Lê Diệu Nam chỉ nói vậy thôi, không nghĩ tới sẽ thật sự giao cho mình. Trong lòng hơi suy tư, cũng không cự tuyệt, y biết đây là thăm dò, Lê Diệu Nam nếu để mắt y, mình tiếp nhận chuyện này cũng không ngại.
Lê Diệu Nam đối với Lâm Dĩ Hiên thức thời thực vừa lòng, nhìn ra Lâm Dĩ Hiên là một người biết suy nghĩ, tuy rằng tính cách hơi hung một chút nhưng không như vậy thì sao có thể lên võ đài với Mã Ngọc Liên và lão phu nhân, làm đồng bọn hợp tác, hắn cảm thấy có thể thử xem. Sở dĩ giao sản nghiệp cho Lâm Dĩ Hiên xử lý, một là bởi vì trước đây hắn đã nói, lại còn nói ở chính viện, không có khả năng lật lọng, hai là đồ cưới của Lâm Dĩ Hiên phong phú, y cũng không ham mấy thứ bé tẹo này.
Huống chi mấy nhà sản nghiệp kia thật sự chỉ là sản nghiệp mà thôi, ngoại trừ khế đất cái gì cũng không có, Mã Ngọc Liên sao có thể lưu lại cho hắn cái thứ đáng giá gì, hết thảy đều phải an bài một lần nữa, vô luận là cửa hàng hay thôn trang. Tiếp nhận chính là một chuyện phiền toái, hắn giờ còn đang bề bộn, vừa muốn tranh thủ đọc sách sang năm khảo thủ công danh, còn muốn tính toán quá kế, thật sự không có tinh lực để ý tới mấy việc vặt vãnh đó, giao cho Lâm Dĩ Hiên cũng là muốn xem năng lực của y cùng với khả năng hợp tác của bọn họ trong tương lai.
Nắm rõ luật pháp Đại Tấn, Lê Diệu Nam biết, nếu không hoà ly, hắn và Lâm Dĩ Hiên chính là người thân cận nhất, nô tài còn có khả năng phản bội nhưng với hoàn cảnh của Lâm Dĩ Hiên hiện tại, bọn họ chỉ có thể đồng tâm hiệp lực. Tục ngữ nói rất hay, phu thê như một, hắn xui xẻo, Lâm Dĩ Hiên cũng không sống tốt được.
Cho nên, Lê Diệu Nam cảm thấy, bên cạnh có người giúp đỡ kỳ thật rất không tồi. Đương nhiên, hắn cũng không ngốc đến nỗi nghĩ rằng Lâm Dĩ Hiên vừa gả liền cùng người ta chân tình thẳng thắn. Chuyện gì cũng phải coi kỹ trước rồi hẵng nói, hắn cảm thấy dựa theo tính cách Lâm Dĩ Hiên, nhất định sẽ không để mình thất vọng.
Lê Diệu Nam nói mấy câu liền đi thư phòng, tính toán hôm nay phải đọc nhiều sách một chút, ngày mai đi tìm Hữu Tín huynh, miễn cho đến khi nói tới học vấn, mình hỏi gì cũng không biết thì quá khó coi.
Xem ra, học thức của nguyên chủ, hắn cũng phải mau chóng thông hiểu mới được. Khoa cử sang năm sắp đến như lửa sém lông mày, hắn không định buông tha cơ hội lần này, nếu không thì phải chờ ba năm, ba năm có thể phát sinh rất nhiều chuyện, hắn không thích sinh hoạt không có bảo đảm như hiện tại.
Khoa cử, bắt buộc phải làm!
Mà phải mau chóng thỉnh một tiên sinh về, học thức căn bản của nguyên chủ tuy vững chắc nhưng rốt cuộc cũng bị lão học cứu kia dạy hỏng, hắn không tự đại đến độ cho mình là thiên phú dị bẩm, không cần lão sư mà có thể học thành tài.