Chương : 24
“Chẳng qua là nữ tử yên hoa mà thôi.” Lâm Dĩ Hiên lạnh nhạt nói, biểu tình trên mặt như hàn băng trong mùa đông khắc nghiệt.
Lê Diệu Nam không để bụng, dùng một loại ánh mắt ngươi không hiểu mà nhìn Lâm Dĩ Hiên: “Ngươi không hiểu sao, yên hoa nữ tử mới đủ vị, mấy cái tiểu thư nhà giàu chưa nảy nở, nhìn chả có hưng trí gì cả.”
Lâm Dĩ Hiên tức đến muốn hộc máu, thì ra hắn không cần thông phòng nha đầu là ngại người ta tuổi còn nhỏ, không đủ vị, cười lạnh nói: “Trong thuyền hoa chẳng có nữ tử nào sạch sẽ.”
“Nhìn xem thôi.” Lê Diệu Nam vẫn cảm thấy hôm nay Lâm Dĩ Hiên có chút âm dương quái khí, nhưng hắn đã tập mãi thành quen, không để trong lòng.
Không đợi Lâm Dĩ Hiên bớt giận, chỉ nghe thấy Lê Diệu Nam nói thêm: “Kỳ thật ta càng muốn đến xem sông Tần Hoài, nghe nói bên kia còn có tài nữ.”
Lâm Dĩ Hiên nhất thời chán nản, cảm thấy tiếp tục nói với cái hạng này, tu dưỡng của y đảm bảo sẽ bị phá vỡ, lạnh lùng ném một câu: “Ngươi từ từ xem.” Xoay người bước đi.
Lê Diệu Nam khó hiểu, phát hiện vị Lâm công tử này từ khi rời khỏi Lê phủ liền trở nên càng khó nắm bắt.
Lâm Dĩ Hiên ngồi trong khoang thuyền hờn dỗi, lúc này mới có tâm tình chỉnh lại suy nghĩ. Lúc trước y xem nhẹ rất nhiều vấn đề nổi lên trong lòng, Lê Diệu Nam thực rõ ràng chỉ cảm thấy hứng thú với nữ nhân, hắn nói muốn phóng mình rời đi không phải nói lung tung, mà là thật lòng suy nghĩ cho mình. Xem ra Lê Diệu Nam vẫn rất tôn trọng y, nhưng loại tôn trọng này cũng không phải đối với thê tử mà là đối đãi một người bạn tri kỉ cùng chung hoạn nạn.
Lâm Dĩ Hiên phát khổ trong lòng, muốn nói y có tình cảm sâu đậm với Lê Diệu Nam là không có khả năng nhưng y nếu đã gả cho người, vị trí đương gia phu nhân này liền nhất định phải ngồi vững. Y không để ý Lê Diệu Nam có nữ nhân khác, nhưng tuyệt đối không cho phép Lê Diệu Nam làm ra một cái thứ trưởng tử trở về.
Lâm Dĩ Hiên rùng mình, lúc trước y vẫn cho rằng mệnh Lê Diệu Nam không dài, chỉ nghĩ mau chóng dọn khỏi Lê phủ, lại quên kiếp trước Lê Diệu Nam nếu cũng bị quá kế ra ngoài, Lê Diệu Tổ chẳng phải chỉ còn một huynh đệ, mình chưa nghe qua cái tên Lê Diệu Nam tựa hồ cũng hợp lý. Không phải Lê Diệu Nam đoản mệnh mà là hắn căn bản đã không còn là người Lê gia!
Ánh mắt Lâm Dĩ Hiên tối sầm, nhẹ tay đặt lên bụng mình, y cảm thấy có một số việc không thể đợi nữa.
* * *
Thời điểm đến Tô Châu là chạng vạng ngày hôm sau, Lê gia trang cách thành Tô Châu mấy công lý* nữa, đêm đó bọn họ trụ ở khách điếm.
(*Công lý: 1 nghìn thước, 1 thước = 1m, 1 công lý = 1km)
Lê Diệu Nam và Lâm Dĩ Hiên là phu thê, tất nhiên được an bài một gian khách phòng, Lê Diệu Nam thực tự giác mà đặt một cái chăn ở giữa giường, còn nói giỡn với Lâm Dĩ Hiên: “Hà giới Sở Hán!”
Lâm Dĩ Hiên thầm hận, Lê Diệu Nam không có hứng thú với song nhi, vậy y làm thế nào mới có được hài tử?
Đêm nay, hai người một đêm không ngủ.
Lê Diệu Nam là hưng phấn, đến từ đường là hắn có thể chân chính thoát khỏi Lê gia.
Lâm Dĩ Hiên là phiền muộn, tóm lại cả đêm đều lăn qua lộn lại. Nhưng là từ hôm ấy trở đi, y bắt đầu chú trọng điều dưỡng thân thể, thái độ đối với Lê Diệu Nam cũng quay ngoắt một trăm tám mươi độ, trở nên vô cùng tốt, tốt đến mức Lê Diệu Nam chột dạ, cảm thấy cực kỳ không thích hợp.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người khởi hành rời đi.
Lê Diệu Nam mua không ít đồ ở thành Tô Châu, Lê Kính Tường thấy vậy âm thầm gật đầu, tiểu tử Lê gia này biết làm người, còn chưa về đến nhà đã nghĩ đến người trong tộc. Lễ vật nhiều ít không quan trọng, mấu chốt là ở tâm, Lê Kính Tường càng cảm thấy quá kế Lê Diệu Nam không sai, Lê Diệu Nam nếu có thể lấy được thư đề cử của Quốc Tử Giám và Minh Vi thư viện, nói vậy tiền đồ của hắn sẽ không kém, càng khó có được chính là hắn sẽ suy nghĩ cho người trong tộc. Lê Thái An là có mắt không tròng mới có thể buông tha một nhi tử tốt như vậy, vừa lúc để cho người trong tộc nhặt được tiện nghi.
Trong lòng Lê Kính Tường đánh bàn tính vang tành tạch, tổ phụ của Lê Thái Thành và tổ phụ của ông là thân huynh đệ, Lê Diệu Nam quá kế sang, quan hệ với Lê phủ quả thật xa nhưng với người trong tộc lại càng chặt chẽ, phần lớn đều là họ hàng cùng gốc, xa một chút cũng vẫn là thân.
Lê Diệu Nam nếu có chút tiền đồ, chỉ cần người trong tộc đối tốt với hắn, sao phải sợ hắn không giúp đỡ? Huống chi, ông cũng rất xem trọng phu lang của Lê Diệu Nam, rốt cuộc là từ đại hộ nhà cao cửa rộng bước ra, chỉ nhìn khí phái cả người, ngay cả tri phủ đại nhân xa cũng không sánh bằng.
Lê Kính Tường hiện tại đối với Lê Thái An xem như hoàn toàn chết tâm, từ khi Lê lão thái gia qua đời, Lê phủ bị hai nữ nhân cầm giữ, Lê Thái An hiện giờ hồ đồ ngay cả thân sinh nhi tử cũng không muốn, người như vậy vẫn là ít lui tới mới được, dù sao cũng vô nghĩa. Lê gia cưới phải nữ nhân như vậy thật đúng là gia môn bất hạnh.
Hai canh giờ qua đi, đoàn người rốt cuộc đến Lê gia trang, nhóm người nhị thúc bá lần lượt cáo từ, Lê Diệu Nam cũng xuống xe ngựa đi bộ, tò mò nhìn phong cảnh bốn phía lại không biết bản thân hắn cũng là một mảnh phong cảnh. Mấy xe ngựa đồ vật, xe ngựa lại còn khí phái như vậy, người kia là ai nha?
Lê gia trang là một thôn trang nhỏ giàu có và đông đúc, nhà nào cũng bằng gạch, mặc dù là tại nông thôn nhưng vị trí cũng rất đẹp. Giang Nam không hổ là nơi đất lành, Lê gia trang tuyệt đối không có vẻ cằn cỗi, đồng ruộng phì nhiêu, cây trái rậm rạp, dọc đường đi Lê Diệu Nam còn nhìn thấy vài đứa trẻ con chăn trâu, ngồi trên lưng trâu hát vang, một cảnh đồng quê êm đẹp.
Bên bờ sông càng nhiều hài tử chơi đùa, tiết tháng chín tuy chuyển lạnh nhưng bọn nhỏ nghịch ngợm đều xuống nước bắt cá. Hài tử kia bị người nhà bắt được, tiếng phụ nhân nông thôn chửi mắng rất lớn, bọn họ ở xa cũng nghe thấy.
Vừa đi Lê Hữu Tín vừa giải thích: “Đó là tiểu nhi tử nhà Liên bá, nghịch lắm, không chú ý một tý, không phải lên cây đào trứng chim thì là xuống nước bắt cá. Liên thím mắng vô số lần nhưng tiểu tử kia dối trá thật, mỗi lần đều nói không dám nhưng sau đó lại tái phạm, Liên thím cũng chẳng biết làm thế nào.”
“Phì!” Lê Diệu Nam phì cười, đây không phải như người hiện đại nói, dũng cảm nhận sai, chết không hối cải sao?
“Nha! Tín tiểu tử đã về rồi, Tứ thúc công không làm ầm ĩ đi.” Một vị nam nhân làm nông nhiệt tình chào đón, ánh mắt nhìn về phía Lê Diệu Nam và Lâm Dĩ Hiên rất ngạc nhiên.
Lê Hữu Tín cười cười: “Phụ thân ở phía sau, hỏi ông đi.”
Nam nhân làm nông bị nghẹn, cảm thấy người đọc sách chính là một bụng ý xấu, không muốn nói liền không muốn nói, nhắc tới tộc trưởng làm gì, nhưng vừa quay đầu liền thấy Lê Kính Tường từ xe ngựa bước xuống, sống lưng nam nhân làm thẳng tắp: “Tộc trưởng khoẻ.”
Lê Kính Tường gật đầu: “Ruộng trong nhà thu hết rồi?”
Nam nhân làm nông lắc đầu như muốn gãy cổ đến nơi, từ lâu trong lòng bọn họ tộc trưởng rất uy nghiêm, hắn ta sao dám làm càn.
Lê Kính Tường nghiêm mặt quát: “Vậy ngươi còn không mau đi?”
Nam nhân làm nông xám xịt chạy, không lâu sau, xa xa truyền đến tiếng cười nói.
“Ha ha, Cường Tử, thế nào? Hỏi ra không?”
“Đừng nói nữa, tộc trưởng cũng ở đấy.”
“Vậy thì sao, chúng ta cũng là quan tâm người trong tộc, ngươi xem mấy xe đồ vật kia, biết là ai không?”
“Ta nào biết, dù sao ta cũng không đi hỏi, muốn đi thì ngươi đi.”
“Ai bảo ngươi vừa rồi đánh cuộc thua, dám đánh dám chịu.”
“Được rồi, ta mới không bị ngươi khích.”
“…”
Lê Diệu Nam không còn gì để nói, hắn cũng không phải gấu mèo, có cái gì hiếm lạ.
Lê Kính Tường cười nói: “Bọn họ không có ác ý, ngươi đừng để ý.”
Lê Diệu Nam lắc đầu, tất nhiên sẽ không để chuyện này trong lòng, nhưng nếu hắn nhớ không sai, Tứ thúc công hình như chính là bá phụ của phụ thân hắn sắp sửa quá kế sang, hỏi lại: “Tứ thúc công sao vậy?”
“Tứ thúc công à…” Lê Hữu Tín nói cho hắn biết công tích vĩ đại của Tứ thúc công, cần phải để Lê Diệu Nam lý giải, nếu không có Tứ thúc công, hắn khẳng định không dễ dàng đi ra khỏi Lê phủ như vậy.
Lê Kính Tường bổ sung: “Phụ thân ngươi mấy ngày trước đến tìm ta, nói là muốn đổi người quá kế, ít nhất muốn phụ mẫu câu toàn, ta không đáp ứng.”
Trong lòng Lê Diệu Nam lạnh xuống, ngay sau đó lại thấy may mắn, tuy rằng quá kế khỏi Lê gia là hắn cùng tộc trưởng trao đổi lợi ích nhưng Lê Kính Tường có thể tận tâm tận lực như thế, phần tình này, hắn nhận.
Nếu không có Tứ thúc công một khóc - hai nháo - ba thắt cổ, Lê Thái An nếu thật có ý kiến gì, tộc trưởng chỉ sợ cũng khó cự tuyệt. Niên đại này coi trọng quan hệ thông gia, quá kế hắn cho một người cả nhà chết hết, về sau hắn chẳng khác nào là người cô đơn, cho dù có quan hệ thân thích với người trong tộc nhưng dù sao cũng cách vài tầng. Chuyện này đến chỗ nào cũng không nói nổi, người ngoài chỉ biết cho rằng người trong tộc quá đáng. Dựa theo tư tưởng của cổ nhân mà nhìn, đây không phải là bạc đãi hài tử nhà người ta sao.
Cổ nhân nếu đã thành lập dòng họ, tất nhiên là có chỗ tốt của dòng họ, Lê Diệu Nam đối với cái này rất tin không nghi ngờ, nhưng mọi chuyện có lợi cũng có hại. Hiện nay mà nói, hắn cần có dòng họ để dựa vào nhưng không cần phụ mẫu quản ở trên đầu.
Bởi vì còn không khai tông tử, hôm đó Lê Diệu Nam và Lâm Dĩ Hiên dừng chân trong nhà tộc trưởng.
Nhà tộc trưởng là điển hình tứ hợp viện cổ đại. Bởi vì bọn hắn mang rất nhiều đồ vật, còn có sáu hạ nhân, tộc trưởng an bài cho họ tại đông sương phòng, là một tiểu viện độc lập, tương đối mà nói đây là thái độ đối đãi người một nhà.
Hai người dàn xếp xong, Lâm Dĩ Hiên sai người dọn lễ vật vào phòng cuối dãy, sau đó bắt đầu phân loại, dựa theo tin tức nghe được dọc đường, bảo người đưa qua từng nhà, chỉ để lại phần của tộc trưởng và Tứ thúc công, tính toán tự mình đi một chuyến.
Đây là lần đầu tiên trong hai đời y đến nông thôn, không thô tục như trong tưởng tượng, Lâm Dĩ Hiên ngược lại cảm thấy người nhà nông chân thành không giả bộ. Nhìn bọn nhỏ tươi cười, người nhà nông vất cả, tâm tình nặng nề của y tựa hồ cũng tốt hơn.
Kỳ thật Lê Diệu Nam cũng như thế, vô luận kiếp trước hay kiếp này, hắn đều chưa từng đến nông thôn, ngay cả lúa trông như thế nào cũng không biết. Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh ruộng đồng đẹp như vậy, nói thật, nếu không phải quan phủ sưu cao thuế nặng, thỉnh thoảng triều đình còn muốn trưng binh, hắn ngược lại rất muốn ở nông thôn làm một người phú quý rảnh rỗi.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, thật muốn hắn đi trồng trọt, Lê Diệu Nam có bị đánh chết cũng mặc kệ.
Thấy Lâm Dĩ Hiên vội đến vội đi, Lê Diệu Nam có chút cảm khái, một người hiền lành như vậy, vì sao không phải nữ nhân đâu.
Lê Diệu Nam không để bụng, dùng một loại ánh mắt ngươi không hiểu mà nhìn Lâm Dĩ Hiên: “Ngươi không hiểu sao, yên hoa nữ tử mới đủ vị, mấy cái tiểu thư nhà giàu chưa nảy nở, nhìn chả có hưng trí gì cả.”
Lâm Dĩ Hiên tức đến muốn hộc máu, thì ra hắn không cần thông phòng nha đầu là ngại người ta tuổi còn nhỏ, không đủ vị, cười lạnh nói: “Trong thuyền hoa chẳng có nữ tử nào sạch sẽ.”
“Nhìn xem thôi.” Lê Diệu Nam vẫn cảm thấy hôm nay Lâm Dĩ Hiên có chút âm dương quái khí, nhưng hắn đã tập mãi thành quen, không để trong lòng.
Không đợi Lâm Dĩ Hiên bớt giận, chỉ nghe thấy Lê Diệu Nam nói thêm: “Kỳ thật ta càng muốn đến xem sông Tần Hoài, nghe nói bên kia còn có tài nữ.”
Lâm Dĩ Hiên nhất thời chán nản, cảm thấy tiếp tục nói với cái hạng này, tu dưỡng của y đảm bảo sẽ bị phá vỡ, lạnh lùng ném một câu: “Ngươi từ từ xem.” Xoay người bước đi.
Lê Diệu Nam khó hiểu, phát hiện vị Lâm công tử này từ khi rời khỏi Lê phủ liền trở nên càng khó nắm bắt.
Lâm Dĩ Hiên ngồi trong khoang thuyền hờn dỗi, lúc này mới có tâm tình chỉnh lại suy nghĩ. Lúc trước y xem nhẹ rất nhiều vấn đề nổi lên trong lòng, Lê Diệu Nam thực rõ ràng chỉ cảm thấy hứng thú với nữ nhân, hắn nói muốn phóng mình rời đi không phải nói lung tung, mà là thật lòng suy nghĩ cho mình. Xem ra Lê Diệu Nam vẫn rất tôn trọng y, nhưng loại tôn trọng này cũng không phải đối với thê tử mà là đối đãi một người bạn tri kỉ cùng chung hoạn nạn.
Lâm Dĩ Hiên phát khổ trong lòng, muốn nói y có tình cảm sâu đậm với Lê Diệu Nam là không có khả năng nhưng y nếu đã gả cho người, vị trí đương gia phu nhân này liền nhất định phải ngồi vững. Y không để ý Lê Diệu Nam có nữ nhân khác, nhưng tuyệt đối không cho phép Lê Diệu Nam làm ra một cái thứ trưởng tử trở về.
Lâm Dĩ Hiên rùng mình, lúc trước y vẫn cho rằng mệnh Lê Diệu Nam không dài, chỉ nghĩ mau chóng dọn khỏi Lê phủ, lại quên kiếp trước Lê Diệu Nam nếu cũng bị quá kế ra ngoài, Lê Diệu Tổ chẳng phải chỉ còn một huynh đệ, mình chưa nghe qua cái tên Lê Diệu Nam tựa hồ cũng hợp lý. Không phải Lê Diệu Nam đoản mệnh mà là hắn căn bản đã không còn là người Lê gia!
Ánh mắt Lâm Dĩ Hiên tối sầm, nhẹ tay đặt lên bụng mình, y cảm thấy có một số việc không thể đợi nữa.
* * *
Thời điểm đến Tô Châu là chạng vạng ngày hôm sau, Lê gia trang cách thành Tô Châu mấy công lý* nữa, đêm đó bọn họ trụ ở khách điếm.
(*Công lý: 1 nghìn thước, 1 thước = 1m, 1 công lý = 1km)
Lê Diệu Nam và Lâm Dĩ Hiên là phu thê, tất nhiên được an bài một gian khách phòng, Lê Diệu Nam thực tự giác mà đặt một cái chăn ở giữa giường, còn nói giỡn với Lâm Dĩ Hiên: “Hà giới Sở Hán!”
Lâm Dĩ Hiên thầm hận, Lê Diệu Nam không có hứng thú với song nhi, vậy y làm thế nào mới có được hài tử?
Đêm nay, hai người một đêm không ngủ.
Lê Diệu Nam là hưng phấn, đến từ đường là hắn có thể chân chính thoát khỏi Lê gia.
Lâm Dĩ Hiên là phiền muộn, tóm lại cả đêm đều lăn qua lộn lại. Nhưng là từ hôm ấy trở đi, y bắt đầu chú trọng điều dưỡng thân thể, thái độ đối với Lê Diệu Nam cũng quay ngoắt một trăm tám mươi độ, trở nên vô cùng tốt, tốt đến mức Lê Diệu Nam chột dạ, cảm thấy cực kỳ không thích hợp.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người khởi hành rời đi.
Lê Diệu Nam mua không ít đồ ở thành Tô Châu, Lê Kính Tường thấy vậy âm thầm gật đầu, tiểu tử Lê gia này biết làm người, còn chưa về đến nhà đã nghĩ đến người trong tộc. Lễ vật nhiều ít không quan trọng, mấu chốt là ở tâm, Lê Kính Tường càng cảm thấy quá kế Lê Diệu Nam không sai, Lê Diệu Nam nếu có thể lấy được thư đề cử của Quốc Tử Giám và Minh Vi thư viện, nói vậy tiền đồ của hắn sẽ không kém, càng khó có được chính là hắn sẽ suy nghĩ cho người trong tộc. Lê Thái An là có mắt không tròng mới có thể buông tha một nhi tử tốt như vậy, vừa lúc để cho người trong tộc nhặt được tiện nghi.
Trong lòng Lê Kính Tường đánh bàn tính vang tành tạch, tổ phụ của Lê Thái Thành và tổ phụ của ông là thân huynh đệ, Lê Diệu Nam quá kế sang, quan hệ với Lê phủ quả thật xa nhưng với người trong tộc lại càng chặt chẽ, phần lớn đều là họ hàng cùng gốc, xa một chút cũng vẫn là thân.
Lê Diệu Nam nếu có chút tiền đồ, chỉ cần người trong tộc đối tốt với hắn, sao phải sợ hắn không giúp đỡ? Huống chi, ông cũng rất xem trọng phu lang của Lê Diệu Nam, rốt cuộc là từ đại hộ nhà cao cửa rộng bước ra, chỉ nhìn khí phái cả người, ngay cả tri phủ đại nhân xa cũng không sánh bằng.
Lê Kính Tường hiện tại đối với Lê Thái An xem như hoàn toàn chết tâm, từ khi Lê lão thái gia qua đời, Lê phủ bị hai nữ nhân cầm giữ, Lê Thái An hiện giờ hồ đồ ngay cả thân sinh nhi tử cũng không muốn, người như vậy vẫn là ít lui tới mới được, dù sao cũng vô nghĩa. Lê gia cưới phải nữ nhân như vậy thật đúng là gia môn bất hạnh.
Hai canh giờ qua đi, đoàn người rốt cuộc đến Lê gia trang, nhóm người nhị thúc bá lần lượt cáo từ, Lê Diệu Nam cũng xuống xe ngựa đi bộ, tò mò nhìn phong cảnh bốn phía lại không biết bản thân hắn cũng là một mảnh phong cảnh. Mấy xe ngựa đồ vật, xe ngựa lại còn khí phái như vậy, người kia là ai nha?
Lê gia trang là một thôn trang nhỏ giàu có và đông đúc, nhà nào cũng bằng gạch, mặc dù là tại nông thôn nhưng vị trí cũng rất đẹp. Giang Nam không hổ là nơi đất lành, Lê gia trang tuyệt đối không có vẻ cằn cỗi, đồng ruộng phì nhiêu, cây trái rậm rạp, dọc đường đi Lê Diệu Nam còn nhìn thấy vài đứa trẻ con chăn trâu, ngồi trên lưng trâu hát vang, một cảnh đồng quê êm đẹp.
Bên bờ sông càng nhiều hài tử chơi đùa, tiết tháng chín tuy chuyển lạnh nhưng bọn nhỏ nghịch ngợm đều xuống nước bắt cá. Hài tử kia bị người nhà bắt được, tiếng phụ nhân nông thôn chửi mắng rất lớn, bọn họ ở xa cũng nghe thấy.
Vừa đi Lê Hữu Tín vừa giải thích: “Đó là tiểu nhi tử nhà Liên bá, nghịch lắm, không chú ý một tý, không phải lên cây đào trứng chim thì là xuống nước bắt cá. Liên thím mắng vô số lần nhưng tiểu tử kia dối trá thật, mỗi lần đều nói không dám nhưng sau đó lại tái phạm, Liên thím cũng chẳng biết làm thế nào.”
“Phì!” Lê Diệu Nam phì cười, đây không phải như người hiện đại nói, dũng cảm nhận sai, chết không hối cải sao?
“Nha! Tín tiểu tử đã về rồi, Tứ thúc công không làm ầm ĩ đi.” Một vị nam nhân làm nông nhiệt tình chào đón, ánh mắt nhìn về phía Lê Diệu Nam và Lâm Dĩ Hiên rất ngạc nhiên.
Lê Hữu Tín cười cười: “Phụ thân ở phía sau, hỏi ông đi.”
Nam nhân làm nông bị nghẹn, cảm thấy người đọc sách chính là một bụng ý xấu, không muốn nói liền không muốn nói, nhắc tới tộc trưởng làm gì, nhưng vừa quay đầu liền thấy Lê Kính Tường từ xe ngựa bước xuống, sống lưng nam nhân làm thẳng tắp: “Tộc trưởng khoẻ.”
Lê Kính Tường gật đầu: “Ruộng trong nhà thu hết rồi?”
Nam nhân làm nông lắc đầu như muốn gãy cổ đến nơi, từ lâu trong lòng bọn họ tộc trưởng rất uy nghiêm, hắn ta sao dám làm càn.
Lê Kính Tường nghiêm mặt quát: “Vậy ngươi còn không mau đi?”
Nam nhân làm nông xám xịt chạy, không lâu sau, xa xa truyền đến tiếng cười nói.
“Ha ha, Cường Tử, thế nào? Hỏi ra không?”
“Đừng nói nữa, tộc trưởng cũng ở đấy.”
“Vậy thì sao, chúng ta cũng là quan tâm người trong tộc, ngươi xem mấy xe đồ vật kia, biết là ai không?”
“Ta nào biết, dù sao ta cũng không đi hỏi, muốn đi thì ngươi đi.”
“Ai bảo ngươi vừa rồi đánh cuộc thua, dám đánh dám chịu.”
“Được rồi, ta mới không bị ngươi khích.”
“…”
Lê Diệu Nam không còn gì để nói, hắn cũng không phải gấu mèo, có cái gì hiếm lạ.
Lê Kính Tường cười nói: “Bọn họ không có ác ý, ngươi đừng để ý.”
Lê Diệu Nam lắc đầu, tất nhiên sẽ không để chuyện này trong lòng, nhưng nếu hắn nhớ không sai, Tứ thúc công hình như chính là bá phụ của phụ thân hắn sắp sửa quá kế sang, hỏi lại: “Tứ thúc công sao vậy?”
“Tứ thúc công à…” Lê Hữu Tín nói cho hắn biết công tích vĩ đại của Tứ thúc công, cần phải để Lê Diệu Nam lý giải, nếu không có Tứ thúc công, hắn khẳng định không dễ dàng đi ra khỏi Lê phủ như vậy.
Lê Kính Tường bổ sung: “Phụ thân ngươi mấy ngày trước đến tìm ta, nói là muốn đổi người quá kế, ít nhất muốn phụ mẫu câu toàn, ta không đáp ứng.”
Trong lòng Lê Diệu Nam lạnh xuống, ngay sau đó lại thấy may mắn, tuy rằng quá kế khỏi Lê gia là hắn cùng tộc trưởng trao đổi lợi ích nhưng Lê Kính Tường có thể tận tâm tận lực như thế, phần tình này, hắn nhận.
Nếu không có Tứ thúc công một khóc - hai nháo - ba thắt cổ, Lê Thái An nếu thật có ý kiến gì, tộc trưởng chỉ sợ cũng khó cự tuyệt. Niên đại này coi trọng quan hệ thông gia, quá kế hắn cho một người cả nhà chết hết, về sau hắn chẳng khác nào là người cô đơn, cho dù có quan hệ thân thích với người trong tộc nhưng dù sao cũng cách vài tầng. Chuyện này đến chỗ nào cũng không nói nổi, người ngoài chỉ biết cho rằng người trong tộc quá đáng. Dựa theo tư tưởng của cổ nhân mà nhìn, đây không phải là bạc đãi hài tử nhà người ta sao.
Cổ nhân nếu đã thành lập dòng họ, tất nhiên là có chỗ tốt của dòng họ, Lê Diệu Nam đối với cái này rất tin không nghi ngờ, nhưng mọi chuyện có lợi cũng có hại. Hiện nay mà nói, hắn cần có dòng họ để dựa vào nhưng không cần phụ mẫu quản ở trên đầu.
Bởi vì còn không khai tông tử, hôm đó Lê Diệu Nam và Lâm Dĩ Hiên dừng chân trong nhà tộc trưởng.
Nhà tộc trưởng là điển hình tứ hợp viện cổ đại. Bởi vì bọn hắn mang rất nhiều đồ vật, còn có sáu hạ nhân, tộc trưởng an bài cho họ tại đông sương phòng, là một tiểu viện độc lập, tương đối mà nói đây là thái độ đối đãi người một nhà.
Hai người dàn xếp xong, Lâm Dĩ Hiên sai người dọn lễ vật vào phòng cuối dãy, sau đó bắt đầu phân loại, dựa theo tin tức nghe được dọc đường, bảo người đưa qua từng nhà, chỉ để lại phần của tộc trưởng và Tứ thúc công, tính toán tự mình đi một chuyến.
Đây là lần đầu tiên trong hai đời y đến nông thôn, không thô tục như trong tưởng tượng, Lâm Dĩ Hiên ngược lại cảm thấy người nhà nông chân thành không giả bộ. Nhìn bọn nhỏ tươi cười, người nhà nông vất cả, tâm tình nặng nề của y tựa hồ cũng tốt hơn.
Kỳ thật Lê Diệu Nam cũng như thế, vô luận kiếp trước hay kiếp này, hắn đều chưa từng đến nông thôn, ngay cả lúa trông như thế nào cũng không biết. Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh ruộng đồng đẹp như vậy, nói thật, nếu không phải quan phủ sưu cao thuế nặng, thỉnh thoảng triều đình còn muốn trưng binh, hắn ngược lại rất muốn ở nông thôn làm một người phú quý rảnh rỗi.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, thật muốn hắn đi trồng trọt, Lê Diệu Nam có bị đánh chết cũng mặc kệ.
Thấy Lâm Dĩ Hiên vội đến vội đi, Lê Diệu Nam có chút cảm khái, một người hiền lành như vậy, vì sao không phải nữ nhân đâu.