Chương : 35
Không khí Tết cổ đại nồng đậm, hai người đều bận nhưng trong lòng lại rất vui, đây không chỉ là Tết đầu tiên Lâm Dĩ Hiên gả đến Lê gia mà còn là Tết đầu tiên ở cổ đại của Lê Diệu Nam. Trong trí nhớ của nguyên chủ, trừ lúc còn bé, năm mới chưa từng náo nhiệt như vậy, cũng chưa từng có ai cẩn thận chuẩn bị cho hắn như thế.
Lê Diệu Nam ấm lòng dào dạt, nhìn Lâm Dĩ Hiên trôi chảy chỉ huy hạ nhân vội đến vội đi, mua hàng Tết, chuẩn bị quà tất niên, cơm tất niên, quần áo mới, bạc nén, cùng với mấy đồ thờ cúng linh tinh, tâm tình hắn cũng lên xuống theo, chỉ sợ Lâm Dĩ Hiên mệt. Nhưng cùng với lo lắng, trong lòng hắn cũng nổi lên một loại vui vẻ khó hiểu, lần đầu tiên cảm nhận được hương vị gia đình.
Có gian trà lâu bởi vì hắn đi thôn trang, gần một tháng không có chương mới, Lê Diệu Nam về đến nhà, ghế còn chưa ngồi nóng, chưởng quầy trà lâu đã đến gõ cửa. Lê Diệu Nam lúc này mới biết, hắn thế mà có rất nhiều người hâm mộ.
Thanh Dương cư dĩ tài danh truyền xa, đã có thư cục đến liên hệ, tỏ ý hỏi có thể khắc ấn Thượng cổ diễn nghĩa thành sách hay không, chưởng quầy không thể trả lời, Nguyên Mặc tiên sinh cũng không làm chủ được, phải chờ hắn về lại nói.
Lê Diệu Nam cũng không suy xét lâu lắm, hắn viết sách chính là vì nổi danh, có tên tuổi một đại văn hào, tương lai hắn làm gì cũng tiện. Hỏi xem là thư cục nào, chưởng quầy báo cho hắn tên ba nhà thư cục, Lê Diệu Nam hoảng sợ. Hắn dù sao cũng không phải người cổ đại sinh trưởng ở địa phương, buổi tối thương nghị với Lâm Dĩ Hiên, lựa chọn một thư cục thích hợp nhất, ấn định trước bản thảo quyển đầu tiên.
Về phần bản thảo sau này, Lâm Dĩ Hiên cảm thấy, trà lâu ở kinh thành của y vừa mới khai trương, ít nhất phải đợi người thuyết thư giảng qua rồi mới khắc tiếp, nếu không y kiếm bằng cái gì.
Lê Diệu Nam ngược lại sao cũng được, dù sao bản thảo hắn viết ra đầu tiền sẽ đưa đi trà lâu.
Ban đêm, Lâm Dĩ Hiên khúm na khúm núm nói cho Lê Diệu Nam chuyện y mở trà lâu ở kinh thành, dù sao phu phu một thể, y cũng ngại giấu giếm, huống chi đây là điểm quan trọng của Lê Diệu Nam.
Lê Diệu Nam nghe xong cười ha ha, phu lang nhà hắn đúng là tiền chui vào mắt mà, suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh.
Lâm Dĩ Hiên thấy Lê Diệu Nam không tức giận, lập tức dựng thẳng sống lưng, hung hăng lườm hắn một cái, nói: “Ta đây không phải tích của cải cho hài tử chúng ta sao.”
Lê Diệu Nam bất đắc dĩ lắc đầu, hắn còn có thể nói cái gì? Dù sao vô luận Lâm Dĩ Hiên làm gì cũng có lý.
Trước năm mới, rau ở thôn trang đều lớn, ngoại trừ cung ứng cho trong phủ, Lê Diệu Nam dành ra một phần tặng lễ, dư lại liền bán. Dương Châu vốn là nơi phồn hoa giàu có và đông đúc, quan to quý nhân dù không nhiều như ở kinh thành, ra cửa ném viên gạch cũng có thể văng trúng hai người nhưng nhà có tiền cũng không ít, đặc biệt là một ít quan to quý nhân thích chú ý khí phái, ngay cả Lê Diệu Nam cũng không nghĩ tới, rau dưa mới mẻ có thể bán ra giá trên trời như vậy.
Mua thôn trang ôn tuyền là vì diện tích nó lớn, suối nguồn có đến hai cái, phòng ở cũng được chủ nhân cũ giữ gìn rất tốt, hắn mất tổng cộng ba nghìn hai trăm lượng bạc. Không nghĩ tới chỉ bán chút rau dưa, không chỉ kiếm được toàn bộ vốn về mà còn dư ra một trăm lượng.
Lâm Dĩ Hiên đối với cái này cũng ngoài ý muốn, giá rau vẫn là do y làm chủ tăng dần lên.
Lê Diệu Nam lần thứ hai cảm thán một phen cổ nhân xa xỉ.
Lâm Dĩ Hiên thản nhiên nói: “Sống ở hầu phủ, có vài món ăn, cá chỉ lấy môi cá, vịt cũng chỉ lấy lưỡi vịt, rau dưa mới mẻ vào mùa đông vốn là hiếm thấy, giá hiện giờ không tính cao, nếu là ở kinh thành, tất nhiên có thể bán được càng nhiều.”
Lâm Dĩ Hiên tính toán trong lòng, năm sau nhất định phải làm một cái thôn trang như vậy ở kinh thành, vừa lúc ở ngoại ô kinh thành, y còn có hai nhà sản nghiệp.
Lê Diệu Nam thấy phu lang nhà mình nhíu mi suy nghĩ, tâm niệm vừa chuyển, khó hiểu là thế mà đoán ra tính toán của Lâm Dĩ Hiên, trong lòng đột nhiên nảy lên một loại cảm giác quái dị, hình như phu lang nhà hắn so với hắn càng biết nuôi gia đình.
Kỳ thật Lê Diệu Nam không biết, đối với người xưa mà nói, trừ bỏ thương gia, nhà giàu nào cũng thế, công trung đều giao cho chủ mẫu xử lý, sản nghiệp tự nhiên cũng là chủ mẫu kinh doanh, đây không phải tức phụ nuôi gia đình thì là cái gì? Tư duy và ý tưởng của Lâm Dĩ Hiên thực bình thường, chẳng qua là muốn kiếm thêm cho phủ chút tiền, vì hậu bối mà tính toán nhiều hơn.
Có lẽ là do đi thôn trang giải sầu, cũng có lẽ do có rau tươi làm tăng khẩu vị, từ khi trở lại Lê trạch, Lâm Dĩ Hiên không còn nôn nghén nữa, trên người còn béo thêm mấy lạng thịt, Lê Diệu Nam nhìn mà vui.
Mắt thấy năm mới gần tiến đến, từng nhà giăng đèn kết hoa, Lê Diệu Nam cũng đuổi theo trào lưu một phen, viết mấy câu đối cho Lâm Dĩ Hiên đánh giá, thích cái nào thì dán lên cửa Lê trạch.
Lê Diệu Nam phát hiện, đến cổ đại mấy tháng, trình độ viết bút lông của hắn bay lên rất nhanh, ngay cả Lâm Dĩ Hiên nhìn thấy cũng nhịn không được mà than sợ, không phải y khen mà là chữ của Lê Diệu Nam quả thật rất đẹp, trong đó có hai loại thể chữ y thế mà chưa từng thấy qua. Lâm Dĩ Hiên nghi hoặc đồng thời cũng buồn bực không thôi, cho rằng phu quân nhà y là quái tài, người khác luyện một thể chữ không mất vài thập niên thì đừng mơ viết đến du long tẩu xà, phu quân nhà y ngược lại giỏi lắm, chữ viết tuy rằng không tệ nhưng cũng không xưng được đứng đầu, chân chính làm y giật mình chính là thể chữ mới, không phải ai cũng có thể phát minh ra thể chữ mới.
Lâm Dĩ Hiên trăm tư không giải liền cất kỹ chữ viết của Lê Diệu Nam, hiện nay không truyền ra ngoài, đợi đến ngày khác lấy ra doạ người.
Lê Diệu Nam được gọi là quái tài cũng không bất mãn, ngược lại rất đắc ý, không chút nào áy náy chuyện sao chép tri thức hiện đại, vốn tri thức chính là để người dùng, giả cao thượng làm gì.
Tình cảm phu phu hai người dần dần ấm lên, thời điểm cách năm mới còn ba ngày, niên lễ từ kinh thành tới.
Lâm Dĩ Hiên kinh ngạc vui vẻ vạn phần, không nghĩ tới mẫu thân sẽ gửi đồ cho y.
Vốn là Lâm tam phu nhân thấy năm mới sắp đến, từ kinh thành tới Dương Châu đường xá xa xôi, rõ ràng gộp luôn cả hạ lễ và niên lễ cùng đưa một thể, ngoại trừ năm xe đồ vật còn có hai ma ma, hai bà đỡ, ba đầu bếp trong kinh. Lâm mẫu vì nhi tử này có thể nói là dụng tâm lương khổ.
Lâm Dĩ Hiên vui quá mà khóc, Lê Diệu Nam cũng thay phu lang nhà mình cảm thấy cao hứng, hắn vẫn biết mẫu thân và ca ca chính là khúc mắc của Lâm Dĩ Hiên.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, từ khi ma ma đến, ban đêm bắt đầu thuyết giáo, thấy bọn họ vẫn như cũ ngủ chung một giường thì không đồng ý. Một ma ma thấy Lê Diệu Nam liền trách: “Thiếu gia hiện giờ có bầu, cô gia sao có thể cùng phòng với y, làm hài tử bị thương thì sao?”
Một ma ma khác thì lải nhải bên tai Lâm Dĩ Hiên: “Thiếu gia, không phải nô tỳ nói ngài, cô gia đối tốt với ngài nhưng ngài cũng phải biết đúng mực, hiện giờ đều có mang, sao có thể bá chủ cô gia không tha. Muốn ta nói nha, cái gì cũng không trọng yếu bằng hài tử, ngài cũng không thể làm ẩu, phu nhân tín nhiệm nô tỳ, nô tỳ tất nhiên muốn suy nghĩ cho thiếu gia. Nghe lời, hôm khác an bài hai cái thông phòng, chỉ cần nắm được khế thân của bọn họ, không sợ bọn họ phản thiên, cũng không thể vì ghen tị mà mất nhiều hơn được, đến lúc đó mất tâm cô gia, ngài sống…”
“Ta biết.” Lâm Dĩ Hiên không kiên nhẫn nói, tâm tình tốt thoáng chốc trở thành hư không, nhưng nhớ kỹ các bà là mẫu thân đưa tới, vốn là muốn tốt cho y, Lâm Dĩ Hiên cũng không phát giận, nhưng vẫn làm theo ý mình. Trong lòng y đã định rồi, chỉ cần Lê Diệu Nam không đề cập tới, y sẽ không bới việc ra làm.
Lê Diệu Nam kỳ thật cũng oan uổng, ngủ cùng phòng thì sao, hắn ngay cả cái miệng nhỏ của Lâm Dĩ Hiên cũng chưa hôn qua, sao có thể làm hài tử bị thương? Huống chi phu lang mang thai, trượng phu lại phải phân phòng, đây là cái quy củ gì, người khác thế nào hắn mặc kệ, ở Lê trạch là do hắn định đoạt.
Vì thế, tại ánh mắt lo lắng của hai vị ma ma, hai người trước sau như một nên làm gì thì làm nấy.
Nhiều thêm hai cái bóng đèn, Lê Diệu Nam ban đầu tuy có chút bất mãn nhưng hai vị ma ma quả thật kinh nghiệm phong phú, Lâm Dĩ Hiên được dưỡng đến trắng trẻo mập mạp. Dần dà Lê Diệu Nam cũng quen với tồn tại của các bà, rõ ràng là coi như các bà không tồn tại, cảm giác cũng không có gì trở ngại, dù sao hắn là chủ tử, hai vị ma ma thế nào cũng không thể lướt qua hắn.
Thời điểm đại niên ba mươi, bởi vì cả toà Lê trạch cũng chỉ có hai vị chủ tử là hắn và Lâm Dĩ Hiên, ăn cơm tất niên, Lê Diệu Nam cho hạ nhân nghỉ, trừ bỏ người canh ở bên ngoài, còn lại cho về nhà đoàn tụ, không có người nhà thì tự an bài.
Chạng vạng, Lê Diệu Nam khoác cho Lâm Dĩ Hiên thêm một bộ xiêm y, mang y ra cửa đi dạo thành Dương Châu. Tối giao thừa đặc biệt náo nhiệt, nhà nhà treo đèn lồng đỏ, phố lớn ngõ nhỏ đều lộ ra không khí vui mừng.
Cửa hàng trên đường cũng không đóng cửa, ngược lại buôn bán rất tốt, nơi chốn đều đầy ắp người. Còn có gánh hát đi cà kheo, nghênh ngang qua lại trên đường, chúc mừng năm mới từng nhà.
Lâm Dĩ Hiên từ khi xuất môn, nụ cười trên mặt chưa từng tắt.
Lê Diệu Nam kỳ thật cũng là đồ nhà quê, nhìn xem mở rộng tầm mắt, so sánh với thời điểm năm mới ở hiện đại, ở cổ đại mới thực sự gọi là năm mới!
Ngày hôm sau, cũng chính là mùng một đầu năm, cúng tế bài vị tổ tiên, tam bái cửu gõ.
Bởi vì Lê Diệu Nam đã quá kế, hiện giờ tổ tiên của hắn là dòng họ Lê Thái Thành, không hề liên quan đến Lê phủ Dương Châu.
Trải qua một phen suy xét, cuối cùng hắn vẫn cúng cả bài vị Trương thị, rốt cuộc là mẫu thân của thân thể này, cho dù đã sớm qua đời nhưng hắn xuyên đến đây, sở dĩ ngày qua cũng không tệ lắm là dính ánh sáng của Trương thị, còn mấy kẻ xấu xa ở Lê phủ kia, hắn sợ nếu mình không nhớ kỹ Trương thị thì cũng không ai nhớ rõ.
Lâm Dĩ Hiên âm thầm ghi tạc hết thảy trong lòng, bên Trương gia y đã sớm phái người hỏi thăm, một nhà Trương đại nhân hiện giờ sớm đã bị điều nhiệm đi nơi khác, chỉ còn lại thái phu nhân là ở Dương Châu.
Mùng hai, các nhà rộn ràng đi chúc Tết, Lâm Dĩ Hiên chuẩn bị niên lễ cho Trương gia nặng thêm ba phần, ngoài Dương Châu, cũng đưa đi phủ của Trương đại nhân nhậm chức xa ở Hồ Nam, không chỉ là vì tôn kính của Lê Diệu Nam với Trương thị, càng bởi vì Trương gia ở trong quan trường là thanh lưu, có thể giảm bớt một chút quan hệ với họ cũng tốt.
Lê Diệu Nam kỳ thật không biết, chỉ một cái cúng tế, Lâm Dĩ Hiên đã nghĩ đến nhiều như vậy. Thật ra hắn không có ấn tượng gì với Trương gia, đã sớm quên không còn một mảnh, duy nhất nhớ rõ cũng chỉ là mẫu thân của thân thể này. Nói vậy nguyên chủ cũng có chút oán hận đi, cho nên sau khi hắn tiếp thu khối thân thể này mới không có ký ức gì về Trương gia, căn bản cũng không nhớ nổi mình còn có một ngoại tổ.
Lê Diệu Nam ấm lòng dào dạt, nhìn Lâm Dĩ Hiên trôi chảy chỉ huy hạ nhân vội đến vội đi, mua hàng Tết, chuẩn bị quà tất niên, cơm tất niên, quần áo mới, bạc nén, cùng với mấy đồ thờ cúng linh tinh, tâm tình hắn cũng lên xuống theo, chỉ sợ Lâm Dĩ Hiên mệt. Nhưng cùng với lo lắng, trong lòng hắn cũng nổi lên một loại vui vẻ khó hiểu, lần đầu tiên cảm nhận được hương vị gia đình.
Có gian trà lâu bởi vì hắn đi thôn trang, gần một tháng không có chương mới, Lê Diệu Nam về đến nhà, ghế còn chưa ngồi nóng, chưởng quầy trà lâu đã đến gõ cửa. Lê Diệu Nam lúc này mới biết, hắn thế mà có rất nhiều người hâm mộ.
Thanh Dương cư dĩ tài danh truyền xa, đã có thư cục đến liên hệ, tỏ ý hỏi có thể khắc ấn Thượng cổ diễn nghĩa thành sách hay không, chưởng quầy không thể trả lời, Nguyên Mặc tiên sinh cũng không làm chủ được, phải chờ hắn về lại nói.
Lê Diệu Nam cũng không suy xét lâu lắm, hắn viết sách chính là vì nổi danh, có tên tuổi một đại văn hào, tương lai hắn làm gì cũng tiện. Hỏi xem là thư cục nào, chưởng quầy báo cho hắn tên ba nhà thư cục, Lê Diệu Nam hoảng sợ. Hắn dù sao cũng không phải người cổ đại sinh trưởng ở địa phương, buổi tối thương nghị với Lâm Dĩ Hiên, lựa chọn một thư cục thích hợp nhất, ấn định trước bản thảo quyển đầu tiên.
Về phần bản thảo sau này, Lâm Dĩ Hiên cảm thấy, trà lâu ở kinh thành của y vừa mới khai trương, ít nhất phải đợi người thuyết thư giảng qua rồi mới khắc tiếp, nếu không y kiếm bằng cái gì.
Lê Diệu Nam ngược lại sao cũng được, dù sao bản thảo hắn viết ra đầu tiền sẽ đưa đi trà lâu.
Ban đêm, Lâm Dĩ Hiên khúm na khúm núm nói cho Lê Diệu Nam chuyện y mở trà lâu ở kinh thành, dù sao phu phu một thể, y cũng ngại giấu giếm, huống chi đây là điểm quan trọng của Lê Diệu Nam.
Lê Diệu Nam nghe xong cười ha ha, phu lang nhà hắn đúng là tiền chui vào mắt mà, suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh.
Lâm Dĩ Hiên thấy Lê Diệu Nam không tức giận, lập tức dựng thẳng sống lưng, hung hăng lườm hắn một cái, nói: “Ta đây không phải tích của cải cho hài tử chúng ta sao.”
Lê Diệu Nam bất đắc dĩ lắc đầu, hắn còn có thể nói cái gì? Dù sao vô luận Lâm Dĩ Hiên làm gì cũng có lý.
Trước năm mới, rau ở thôn trang đều lớn, ngoại trừ cung ứng cho trong phủ, Lê Diệu Nam dành ra một phần tặng lễ, dư lại liền bán. Dương Châu vốn là nơi phồn hoa giàu có và đông đúc, quan to quý nhân dù không nhiều như ở kinh thành, ra cửa ném viên gạch cũng có thể văng trúng hai người nhưng nhà có tiền cũng không ít, đặc biệt là một ít quan to quý nhân thích chú ý khí phái, ngay cả Lê Diệu Nam cũng không nghĩ tới, rau dưa mới mẻ có thể bán ra giá trên trời như vậy.
Mua thôn trang ôn tuyền là vì diện tích nó lớn, suối nguồn có đến hai cái, phòng ở cũng được chủ nhân cũ giữ gìn rất tốt, hắn mất tổng cộng ba nghìn hai trăm lượng bạc. Không nghĩ tới chỉ bán chút rau dưa, không chỉ kiếm được toàn bộ vốn về mà còn dư ra một trăm lượng.
Lâm Dĩ Hiên đối với cái này cũng ngoài ý muốn, giá rau vẫn là do y làm chủ tăng dần lên.
Lê Diệu Nam lần thứ hai cảm thán một phen cổ nhân xa xỉ.
Lâm Dĩ Hiên thản nhiên nói: “Sống ở hầu phủ, có vài món ăn, cá chỉ lấy môi cá, vịt cũng chỉ lấy lưỡi vịt, rau dưa mới mẻ vào mùa đông vốn là hiếm thấy, giá hiện giờ không tính cao, nếu là ở kinh thành, tất nhiên có thể bán được càng nhiều.”
Lâm Dĩ Hiên tính toán trong lòng, năm sau nhất định phải làm một cái thôn trang như vậy ở kinh thành, vừa lúc ở ngoại ô kinh thành, y còn có hai nhà sản nghiệp.
Lê Diệu Nam thấy phu lang nhà mình nhíu mi suy nghĩ, tâm niệm vừa chuyển, khó hiểu là thế mà đoán ra tính toán của Lâm Dĩ Hiên, trong lòng đột nhiên nảy lên một loại cảm giác quái dị, hình như phu lang nhà hắn so với hắn càng biết nuôi gia đình.
Kỳ thật Lê Diệu Nam không biết, đối với người xưa mà nói, trừ bỏ thương gia, nhà giàu nào cũng thế, công trung đều giao cho chủ mẫu xử lý, sản nghiệp tự nhiên cũng là chủ mẫu kinh doanh, đây không phải tức phụ nuôi gia đình thì là cái gì? Tư duy và ý tưởng của Lâm Dĩ Hiên thực bình thường, chẳng qua là muốn kiếm thêm cho phủ chút tiền, vì hậu bối mà tính toán nhiều hơn.
Có lẽ là do đi thôn trang giải sầu, cũng có lẽ do có rau tươi làm tăng khẩu vị, từ khi trở lại Lê trạch, Lâm Dĩ Hiên không còn nôn nghén nữa, trên người còn béo thêm mấy lạng thịt, Lê Diệu Nam nhìn mà vui.
Mắt thấy năm mới gần tiến đến, từng nhà giăng đèn kết hoa, Lê Diệu Nam cũng đuổi theo trào lưu một phen, viết mấy câu đối cho Lâm Dĩ Hiên đánh giá, thích cái nào thì dán lên cửa Lê trạch.
Lê Diệu Nam phát hiện, đến cổ đại mấy tháng, trình độ viết bút lông của hắn bay lên rất nhanh, ngay cả Lâm Dĩ Hiên nhìn thấy cũng nhịn không được mà than sợ, không phải y khen mà là chữ của Lê Diệu Nam quả thật rất đẹp, trong đó có hai loại thể chữ y thế mà chưa từng thấy qua. Lâm Dĩ Hiên nghi hoặc đồng thời cũng buồn bực không thôi, cho rằng phu quân nhà y là quái tài, người khác luyện một thể chữ không mất vài thập niên thì đừng mơ viết đến du long tẩu xà, phu quân nhà y ngược lại giỏi lắm, chữ viết tuy rằng không tệ nhưng cũng không xưng được đứng đầu, chân chính làm y giật mình chính là thể chữ mới, không phải ai cũng có thể phát minh ra thể chữ mới.
Lâm Dĩ Hiên trăm tư không giải liền cất kỹ chữ viết của Lê Diệu Nam, hiện nay không truyền ra ngoài, đợi đến ngày khác lấy ra doạ người.
Lê Diệu Nam được gọi là quái tài cũng không bất mãn, ngược lại rất đắc ý, không chút nào áy náy chuyện sao chép tri thức hiện đại, vốn tri thức chính là để người dùng, giả cao thượng làm gì.
Tình cảm phu phu hai người dần dần ấm lên, thời điểm cách năm mới còn ba ngày, niên lễ từ kinh thành tới.
Lâm Dĩ Hiên kinh ngạc vui vẻ vạn phần, không nghĩ tới mẫu thân sẽ gửi đồ cho y.
Vốn là Lâm tam phu nhân thấy năm mới sắp đến, từ kinh thành tới Dương Châu đường xá xa xôi, rõ ràng gộp luôn cả hạ lễ và niên lễ cùng đưa một thể, ngoại trừ năm xe đồ vật còn có hai ma ma, hai bà đỡ, ba đầu bếp trong kinh. Lâm mẫu vì nhi tử này có thể nói là dụng tâm lương khổ.
Lâm Dĩ Hiên vui quá mà khóc, Lê Diệu Nam cũng thay phu lang nhà mình cảm thấy cao hứng, hắn vẫn biết mẫu thân và ca ca chính là khúc mắc của Lâm Dĩ Hiên.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, từ khi ma ma đến, ban đêm bắt đầu thuyết giáo, thấy bọn họ vẫn như cũ ngủ chung một giường thì không đồng ý. Một ma ma thấy Lê Diệu Nam liền trách: “Thiếu gia hiện giờ có bầu, cô gia sao có thể cùng phòng với y, làm hài tử bị thương thì sao?”
Một ma ma khác thì lải nhải bên tai Lâm Dĩ Hiên: “Thiếu gia, không phải nô tỳ nói ngài, cô gia đối tốt với ngài nhưng ngài cũng phải biết đúng mực, hiện giờ đều có mang, sao có thể bá chủ cô gia không tha. Muốn ta nói nha, cái gì cũng không trọng yếu bằng hài tử, ngài cũng không thể làm ẩu, phu nhân tín nhiệm nô tỳ, nô tỳ tất nhiên muốn suy nghĩ cho thiếu gia. Nghe lời, hôm khác an bài hai cái thông phòng, chỉ cần nắm được khế thân của bọn họ, không sợ bọn họ phản thiên, cũng không thể vì ghen tị mà mất nhiều hơn được, đến lúc đó mất tâm cô gia, ngài sống…”
“Ta biết.” Lâm Dĩ Hiên không kiên nhẫn nói, tâm tình tốt thoáng chốc trở thành hư không, nhưng nhớ kỹ các bà là mẫu thân đưa tới, vốn là muốn tốt cho y, Lâm Dĩ Hiên cũng không phát giận, nhưng vẫn làm theo ý mình. Trong lòng y đã định rồi, chỉ cần Lê Diệu Nam không đề cập tới, y sẽ không bới việc ra làm.
Lê Diệu Nam kỳ thật cũng oan uổng, ngủ cùng phòng thì sao, hắn ngay cả cái miệng nhỏ của Lâm Dĩ Hiên cũng chưa hôn qua, sao có thể làm hài tử bị thương? Huống chi phu lang mang thai, trượng phu lại phải phân phòng, đây là cái quy củ gì, người khác thế nào hắn mặc kệ, ở Lê trạch là do hắn định đoạt.
Vì thế, tại ánh mắt lo lắng của hai vị ma ma, hai người trước sau như một nên làm gì thì làm nấy.
Nhiều thêm hai cái bóng đèn, Lê Diệu Nam ban đầu tuy có chút bất mãn nhưng hai vị ma ma quả thật kinh nghiệm phong phú, Lâm Dĩ Hiên được dưỡng đến trắng trẻo mập mạp. Dần dà Lê Diệu Nam cũng quen với tồn tại của các bà, rõ ràng là coi như các bà không tồn tại, cảm giác cũng không có gì trở ngại, dù sao hắn là chủ tử, hai vị ma ma thế nào cũng không thể lướt qua hắn.
Thời điểm đại niên ba mươi, bởi vì cả toà Lê trạch cũng chỉ có hai vị chủ tử là hắn và Lâm Dĩ Hiên, ăn cơm tất niên, Lê Diệu Nam cho hạ nhân nghỉ, trừ bỏ người canh ở bên ngoài, còn lại cho về nhà đoàn tụ, không có người nhà thì tự an bài.
Chạng vạng, Lê Diệu Nam khoác cho Lâm Dĩ Hiên thêm một bộ xiêm y, mang y ra cửa đi dạo thành Dương Châu. Tối giao thừa đặc biệt náo nhiệt, nhà nhà treo đèn lồng đỏ, phố lớn ngõ nhỏ đều lộ ra không khí vui mừng.
Cửa hàng trên đường cũng không đóng cửa, ngược lại buôn bán rất tốt, nơi chốn đều đầy ắp người. Còn có gánh hát đi cà kheo, nghênh ngang qua lại trên đường, chúc mừng năm mới từng nhà.
Lâm Dĩ Hiên từ khi xuất môn, nụ cười trên mặt chưa từng tắt.
Lê Diệu Nam kỳ thật cũng là đồ nhà quê, nhìn xem mở rộng tầm mắt, so sánh với thời điểm năm mới ở hiện đại, ở cổ đại mới thực sự gọi là năm mới!
Ngày hôm sau, cũng chính là mùng một đầu năm, cúng tế bài vị tổ tiên, tam bái cửu gõ.
Bởi vì Lê Diệu Nam đã quá kế, hiện giờ tổ tiên của hắn là dòng họ Lê Thái Thành, không hề liên quan đến Lê phủ Dương Châu.
Trải qua một phen suy xét, cuối cùng hắn vẫn cúng cả bài vị Trương thị, rốt cuộc là mẫu thân của thân thể này, cho dù đã sớm qua đời nhưng hắn xuyên đến đây, sở dĩ ngày qua cũng không tệ lắm là dính ánh sáng của Trương thị, còn mấy kẻ xấu xa ở Lê phủ kia, hắn sợ nếu mình không nhớ kỹ Trương thị thì cũng không ai nhớ rõ.
Lâm Dĩ Hiên âm thầm ghi tạc hết thảy trong lòng, bên Trương gia y đã sớm phái người hỏi thăm, một nhà Trương đại nhân hiện giờ sớm đã bị điều nhiệm đi nơi khác, chỉ còn lại thái phu nhân là ở Dương Châu.
Mùng hai, các nhà rộn ràng đi chúc Tết, Lâm Dĩ Hiên chuẩn bị niên lễ cho Trương gia nặng thêm ba phần, ngoài Dương Châu, cũng đưa đi phủ của Trương đại nhân nhậm chức xa ở Hồ Nam, không chỉ là vì tôn kính của Lê Diệu Nam với Trương thị, càng bởi vì Trương gia ở trong quan trường là thanh lưu, có thể giảm bớt một chút quan hệ với họ cũng tốt.
Lê Diệu Nam kỳ thật không biết, chỉ một cái cúng tế, Lâm Dĩ Hiên đã nghĩ đến nhiều như vậy. Thật ra hắn không có ấn tượng gì với Trương gia, đã sớm quên không còn một mảnh, duy nhất nhớ rõ cũng chỉ là mẫu thân của thân thể này. Nói vậy nguyên chủ cũng có chút oán hận đi, cho nên sau khi hắn tiếp thu khối thân thể này mới không có ký ức gì về Trương gia, căn bản cũng không nhớ nổi mình còn có một ngoại tổ.