Chương : 4
Bởi vì phải xuất chinh, hoàng đế chỉ cho hai nhà thời gian nửa tháng để chuẩn bị hôn lễ.
Trương Kinh không có trưởng bối, đặc biệt cầu xin Gia Dũng công, xin phu nhân này thay mặt, làm trưởng bối nhà trai sắp xếp hôn sự.
Nửa tháng này trôi qua cực nhanh, việc xuất giá một năm rưỡi này, cũng vội vã ở trong nửa tháng chuẩn bị thỏa đáng.
Lúc Tề vương phi chuẩn bị đồ cưới vừa mới nghe nói chuyện Tề vương cho Chỉ Lam thêm đồ cưới, khó tránh khỏi có chút không vui. Nhưng hôn sự này là do hoàng thượng tứ hôn, trong trong ngoài ngoài không biết là có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, không thể gây chuyện, đành phải nhịn xuống.
May mắn là sính lễ Trương Kinh đưa tới rất phong phú, lại có tặng phẩm của Hoàng hậu nương nương cùng tất cả các phủ và điền trang,dựa theo quy củ Tề vương phi đem sính lễ đều tặng lại của hồi môn, dễ dàng đặt mua thật đầy một trăm hai mươi sính lễ.
Ngày đưa đồ cưới hôm đó, người đứng đầu chính là Hoàng hậu nương nương đã ban cho một cây san hô, sau đó là ruộng đất tượng trưng cho thổ địa, bức hoành tượng trưng cho thường nghiệp, còn có mảnh ngói tượng trưng cho bất động sản. Kế tiếp chính là vài món gia cụ, quần áo bốn mùa, châu báu trang sức, tranh cổ, dược liệu vải vóc hay gì đó đều có đủ cả, mang đến vui vẻ cho phủ tướng quân.
Một ngày trước khi xuất giá, theo tập tục Tần thị ở trong phòng cùng Chỉ Lam nói chuyện.
Sau khi Chỉ Lam tiếp nhận giáo dục người lớn làm người ta mặt đỏ tim đập, liền bắt đầu nhìn Tần thị nước mắt ròng ròng.
Xuyên qua đến mười lăm năm, Tần thị chính là mẫu thân phó thác tính mạng của mình, giống như mẫu thân kiếp trước, hận không để ăn hết toàn bộ những đau khổ của mình, chỉ để lại ngọt ngào cho con.
Tần thị vuốt ve đầu Chỉ Lam, tỉ mĩ dặn dò, “Ngươi gả đi chính là đương gia chủ mẫu, mấy ngày nay ngươi học như vậy, ta không có gì để nói. Chỉ có một điều này, hãy giữ tâm của phu quân ngươi cho tốt, lòng của nó chỉ hướng về con, cái khác con đều không cần sợ. Vi nương ta đây đời này còn kém ở điều này.”
Chỉ Lam thì thầm trong lòng, “Mẫu thân à, lượn quanh bên phụ thân toàn là mỹ nữ, gặp phải một lão cha ngựa đực như vậy, tài năng của người vốn là không thể dụng được.” Tần thị dặn dò qua lại thật nhiều lần cho đến giờ sửu mới ngủ.
Ngày hôm sau Trương Kinh tự mình đến Tề Vương phủ nghênh đón, sau khi Chỉ Lam lên kiệu rồi, tay lại bắt đầu run lên, đây chính là hôn lễ lần đầu tiên trong hai đời của nàng.
Đã bái thiên địa, đưa vào động phòng. Trương Kinh bị người ta giữ lại rót rượu, cuối cùng lại được thả về tân phòng, cũng là lúc vợ chồng son lần đầu gặp mặt.
Chỉ Lam ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, tới rồi a, vị tướng quân này, hi vọng hắn lớn lên cũng không quá hung hãn.
Khăn hỉ đỏ đột nhiên được vén lên, Chỉ Lam thích ứng với ánh sáng trong phòng một chút, ngẩng đầu nhìn Trương Kinh. Chỉ thấy một người thanh niên dung mạo bất phàm, khuôn mặt trầm tĩnh, trong mắt mang theo nụ cười đang nhìn mình.
Quanh thân trên dưới toát ra hơi thở, vạm vỡ vô cùng, không giận mà uy. Nai nhỏ trong lòng Chỉ Lam bắt đầu chạy loạn, nữ nhân mà, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm với những người mạnh mẽ như thế.
Bên này Trương Kinh cũng đang đánh giá tiểu thê tử của mình, chỉ thấy da thịt nàng trắng mịn, dáng người cân đối, hai má hồng thuận, mũi nhỏ cao tinh tế, ôn nhu trầm mặc, thoạt nhìn cũng rất dễ mến.
Đúng là bộ dạng hiền thê trong tưởng tượng của mình. Ấn tượng đầu tiên Trương Kinh với Chỉ Lam quả thật vô cùng hài lòng, nên cũng bất động ngắm nhìn nàng.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy khiến người bên cạnh hết sức buồn cười, Hỉ ma ma vội vàng lên tiếng, để cho hai người uống rượu giao bôi.
Bên này Trương Kinh cũng đang đánh giá tiểu thê tử của mình, chỉ thấy da thịt nàng trắng mịn, dáng người cân đối, hai má hồng thuận, mũi nhỏ cao tinh tế, ôn nhu trầm mặc, thoạt nhìn cũng rất dễ mến.
Đúng là bộ dạng hiền thê trong tưởng tượng của mình. Ấn tượng đầu tiên Trương Kinh với Chỉ Lam quả thật vô cùng hài lòng, nên cũng bất động ngắm nhìn nàng.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy khiến người bên cạnh hết sức buồn cười, Hỉ ma ma vội vàng lên tiếng, để cho hai người uống rượu giao bôi.
Nghi tức tiến hành xong, tất cả mọi người đều lui ra ngoài. Không khí trong phòng cũng bắt đầu kỳ quái hẳn lên. Trương Kinh lập tức kịp phản ứng, theo lý mà nói, hắn hẳn là phải chủ động trước, vội hỏi Chỉ Lam, “Bận rộn mệt nhọc cả một ngày như thế, nàng có đói bụng không?”
Bất kể đối với những người đàn ông ở triều đại nào, bọn họ cũng không muốn ở nhà giống như bên ngoài, nói chuyện với thê tử cũng phải tính toán cẩn thận.
Chỉ Lam tin rằng cho dù kiếp trước mình chỉ sống đến hai mươi bảy tuổi, tuy rằng có vất vả một chút, nhưng cơ bản cũng thuận buồm xuôi gió, những việc mà mình đã trải qua tuyệt đối không kém người đàn ông hai mươi tuổi trước mắt này.Nên cũng không định đùa giỡn mập mờ gì với hắn, ba tháng cũng không đủ thời gian để hai người bọn họ từ từ hiểu nhau được.
Chi bằng mọi chuyện cứ thế nói ra thẳng hết, cũng để cho hắn lưu lại ấn tượng thẳng tính về mình, thế nên bắt đầu từ chuyện nhỏ trước vậy.
“Đói, từ sáng đến giờ thiếp cũng chỉ uống một chén canh gà nhỏ. Còn chàng? Những thứ trên bàn đó có thể ăn được không?”, Khuôn mặt Chỉ Lam tràn đầy khẩn cầu nhìn Trương Kinh.
Trương Kinh buồn cười nhìn tiểu thê tử của mình, ”Có thể ăn. Hôm nay ta cũng chẳng ăn bao nhiêu, mới vừa rồi còn bị mọi người chuốc rượu. Tới đây, nàng cùng ăn với ta.”
Nói xong hắn kéo Chỉ Lam đến bên bàn. Nhìn Chỉ Lam ăn uống ngon lành, khẩu vị của hắn cũng trở nên tốt hơn.
Ở trên bàn cơm, hai người nói với nhau mấy câu, cũng qua loa ăn một bữa cơm. Sau khi ăn xong hai người đến trên giường liền ngẩn ra tại chỗ, hiện tại trong lòng Chỉ Lam vô cùng oán hận cuộc hôn nhân ép duyên này, người ta nói muốn để hai người chỉ vừa mới gặp nhau XXOO, nghĩ sao cũng không được tự nhiên, mặc dù đối phương vô cùng tuấn mỹ...
Trương Kinh như là trấn an Chỉ Lam đang khẩn trương, cũng có thể là đang trấn an bản thân mình. Mặc dù hắn cũng có nha đầu thông phòng, thế nhưng nàng là thê tử của hắn, dĩ nhiên không giống nhau được.
Trương Kinh nắm lấy tay Chỉ Lam, cảm thấy Chỉ Lam khẽ rùng mình một cái, hắn cũng không nới lỏng chút nào. Bắt đầu giới thiệu tình hình trong phủ cho Chỉ Lam, hắn biết một người ở trong hoàn cảnh xa lạ sẽ sợ hãi đến nhường nào.
“Phủ Tướng quân này là tòa nhà được ban cho, là Thái tổ ban cho tổ phụ ta. Lúc ban cho ấy lại là lúc trên người tổ phụ ta không có tước vị gì, về sau lão nhân gia lại qua đời, Thái tổ truy phong tổ phụ ta là Định Vương thừa kế, vì để thể hiện sự khoan dung nên tòa nhà này cũng được làm lớn ra. Phụ thân ta trao cho nhất đẳng tử tước, sau này truyền lại cho ta. Tuy kiến trúc tòa nhà này như vương phủ, chẳng qua là thượng hoàng niệm tình Trương gia có công với vua, nên vẫn giữ nguyên quy cách của tòa nhà. Mấy năm nay trong nhà cũng không có người, cho nên vẫn treo bảng hiệu phủ tướng quân. Hiện tại trong phủ có mấy hồ nước, ta nghĩ nàng sẽ thích.”, Mỗi lời trầm thấp hắn nói ra, Trương Kinh cảm giác được bàn tay nhỏ bé nhu nhược không xương trong tay mình dần dần không còn cứng ngắc như trước nữa.
Chậm rãi đem bàn tay đầy tội lỗi đưa về phía Chỉ Lam.... ... Hết thảy đều tiến hành bình thường, Chỉ Lam chỉ nhớ rõ mình sa vào vui vẻ trước khi nghe được câu nói sau cùng ra, trong nhà không có trưởng bối, không phải dậy sớm, lúc ấy trong lòng mình trộm vui mừng. Sau đó nàng liền bắt đầu khóc...
Ngày tiếp theo Trương Kinh ôm tân nương mới rước về ngủ say sưa, một loạt hương thơm, thân thể mềm mại tựa như hoa, như mây khiến cho Trương Kinh mê muội.
Hai người giờ thìn hai khắc mới dậy, cả đám nha hoàn hầu hạ rửa mặt xong, hai người đi dâng hương kính trà cho cha mẹ của Trương Kinh.
Trương Kinh cùng Chỉ Lam quỳ gối trên đệm hương bồ, Chỉ Lam vốn là chờ Trương Kinh mở miệng nói chuyện trước, đợi nửa ngày, lại không nghe thấy thanh âm nào, quay đầu nhìn lại, vành mắt Trương Kinh đã sớm đỏ, đôi môi khẽ run.
“Phụ thân, mẫu thân, nhi tử mang tân nương vội đến kính trà cho nhị lão hai người, báo tin nhi tử đã thành gia...” Trương Kinh dùng thanh âm run rẩy miễn cưỡng nói xong một câu.
Chỉ Lam đem hương trong tay mình nâng lên trên cao đầu, cất cao giọng nói, “Con dâu Cơ thị Chỉ Lam, xin kính trà cho bố chồng mẹ chồng. Xin bố mẹ chồng yên tâm, con dâu đã xuất giá về nhà chống tất nhiên sẽ cùng phu quân yêu thương lẫn nhau, sớm ngày vì Trương gia sinh nhiều con cháu, làm vẻ vang nhà cửa Trương gia.”
Sau khi đứng dậy, trên đường hai người trở về phòng, Trương Kinh vẫn nắm chặt tay Chỉ Lam, không hề buông lỏng. Hắn tin rằng, Chỉ Lam chính là người cùng hắn tương cứu trong lúc hoạn nạn, khó khăn.
Trương Kinh không có trưởng bối, đặc biệt cầu xin Gia Dũng công, xin phu nhân này thay mặt, làm trưởng bối nhà trai sắp xếp hôn sự.
Nửa tháng này trôi qua cực nhanh, việc xuất giá một năm rưỡi này, cũng vội vã ở trong nửa tháng chuẩn bị thỏa đáng.
Lúc Tề vương phi chuẩn bị đồ cưới vừa mới nghe nói chuyện Tề vương cho Chỉ Lam thêm đồ cưới, khó tránh khỏi có chút không vui. Nhưng hôn sự này là do hoàng thượng tứ hôn, trong trong ngoài ngoài không biết là có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, không thể gây chuyện, đành phải nhịn xuống.
May mắn là sính lễ Trương Kinh đưa tới rất phong phú, lại có tặng phẩm của Hoàng hậu nương nương cùng tất cả các phủ và điền trang,dựa theo quy củ Tề vương phi đem sính lễ đều tặng lại của hồi môn, dễ dàng đặt mua thật đầy một trăm hai mươi sính lễ.
Ngày đưa đồ cưới hôm đó, người đứng đầu chính là Hoàng hậu nương nương đã ban cho một cây san hô, sau đó là ruộng đất tượng trưng cho thổ địa, bức hoành tượng trưng cho thường nghiệp, còn có mảnh ngói tượng trưng cho bất động sản. Kế tiếp chính là vài món gia cụ, quần áo bốn mùa, châu báu trang sức, tranh cổ, dược liệu vải vóc hay gì đó đều có đủ cả, mang đến vui vẻ cho phủ tướng quân.
Một ngày trước khi xuất giá, theo tập tục Tần thị ở trong phòng cùng Chỉ Lam nói chuyện.
Sau khi Chỉ Lam tiếp nhận giáo dục người lớn làm người ta mặt đỏ tim đập, liền bắt đầu nhìn Tần thị nước mắt ròng ròng.
Xuyên qua đến mười lăm năm, Tần thị chính là mẫu thân phó thác tính mạng của mình, giống như mẫu thân kiếp trước, hận không để ăn hết toàn bộ những đau khổ của mình, chỉ để lại ngọt ngào cho con.
Tần thị vuốt ve đầu Chỉ Lam, tỉ mĩ dặn dò, “Ngươi gả đi chính là đương gia chủ mẫu, mấy ngày nay ngươi học như vậy, ta không có gì để nói. Chỉ có một điều này, hãy giữ tâm của phu quân ngươi cho tốt, lòng của nó chỉ hướng về con, cái khác con đều không cần sợ. Vi nương ta đây đời này còn kém ở điều này.”
Chỉ Lam thì thầm trong lòng, “Mẫu thân à, lượn quanh bên phụ thân toàn là mỹ nữ, gặp phải một lão cha ngựa đực như vậy, tài năng của người vốn là không thể dụng được.” Tần thị dặn dò qua lại thật nhiều lần cho đến giờ sửu mới ngủ.
Ngày hôm sau Trương Kinh tự mình đến Tề Vương phủ nghênh đón, sau khi Chỉ Lam lên kiệu rồi, tay lại bắt đầu run lên, đây chính là hôn lễ lần đầu tiên trong hai đời của nàng.
Đã bái thiên địa, đưa vào động phòng. Trương Kinh bị người ta giữ lại rót rượu, cuối cùng lại được thả về tân phòng, cũng là lúc vợ chồng son lần đầu gặp mặt.
Chỉ Lam ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, tới rồi a, vị tướng quân này, hi vọng hắn lớn lên cũng không quá hung hãn.
Khăn hỉ đỏ đột nhiên được vén lên, Chỉ Lam thích ứng với ánh sáng trong phòng một chút, ngẩng đầu nhìn Trương Kinh. Chỉ thấy một người thanh niên dung mạo bất phàm, khuôn mặt trầm tĩnh, trong mắt mang theo nụ cười đang nhìn mình.
Quanh thân trên dưới toát ra hơi thở, vạm vỡ vô cùng, không giận mà uy. Nai nhỏ trong lòng Chỉ Lam bắt đầu chạy loạn, nữ nhân mà, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm với những người mạnh mẽ như thế.
Bên này Trương Kinh cũng đang đánh giá tiểu thê tử của mình, chỉ thấy da thịt nàng trắng mịn, dáng người cân đối, hai má hồng thuận, mũi nhỏ cao tinh tế, ôn nhu trầm mặc, thoạt nhìn cũng rất dễ mến.
Đúng là bộ dạng hiền thê trong tưởng tượng của mình. Ấn tượng đầu tiên Trương Kinh với Chỉ Lam quả thật vô cùng hài lòng, nên cũng bất động ngắm nhìn nàng.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy khiến người bên cạnh hết sức buồn cười, Hỉ ma ma vội vàng lên tiếng, để cho hai người uống rượu giao bôi.
Bên này Trương Kinh cũng đang đánh giá tiểu thê tử của mình, chỉ thấy da thịt nàng trắng mịn, dáng người cân đối, hai má hồng thuận, mũi nhỏ cao tinh tế, ôn nhu trầm mặc, thoạt nhìn cũng rất dễ mến.
Đúng là bộ dạng hiền thê trong tưởng tượng của mình. Ấn tượng đầu tiên Trương Kinh với Chỉ Lam quả thật vô cùng hài lòng, nên cũng bất động ngắm nhìn nàng.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy khiến người bên cạnh hết sức buồn cười, Hỉ ma ma vội vàng lên tiếng, để cho hai người uống rượu giao bôi.
Nghi tức tiến hành xong, tất cả mọi người đều lui ra ngoài. Không khí trong phòng cũng bắt đầu kỳ quái hẳn lên. Trương Kinh lập tức kịp phản ứng, theo lý mà nói, hắn hẳn là phải chủ động trước, vội hỏi Chỉ Lam, “Bận rộn mệt nhọc cả một ngày như thế, nàng có đói bụng không?”
Bất kể đối với những người đàn ông ở triều đại nào, bọn họ cũng không muốn ở nhà giống như bên ngoài, nói chuyện với thê tử cũng phải tính toán cẩn thận.
Chỉ Lam tin rằng cho dù kiếp trước mình chỉ sống đến hai mươi bảy tuổi, tuy rằng có vất vả một chút, nhưng cơ bản cũng thuận buồm xuôi gió, những việc mà mình đã trải qua tuyệt đối không kém người đàn ông hai mươi tuổi trước mắt này.Nên cũng không định đùa giỡn mập mờ gì với hắn, ba tháng cũng không đủ thời gian để hai người bọn họ từ từ hiểu nhau được.
Chi bằng mọi chuyện cứ thế nói ra thẳng hết, cũng để cho hắn lưu lại ấn tượng thẳng tính về mình, thế nên bắt đầu từ chuyện nhỏ trước vậy.
“Đói, từ sáng đến giờ thiếp cũng chỉ uống một chén canh gà nhỏ. Còn chàng? Những thứ trên bàn đó có thể ăn được không?”, Khuôn mặt Chỉ Lam tràn đầy khẩn cầu nhìn Trương Kinh.
Trương Kinh buồn cười nhìn tiểu thê tử của mình, ”Có thể ăn. Hôm nay ta cũng chẳng ăn bao nhiêu, mới vừa rồi còn bị mọi người chuốc rượu. Tới đây, nàng cùng ăn với ta.”
Nói xong hắn kéo Chỉ Lam đến bên bàn. Nhìn Chỉ Lam ăn uống ngon lành, khẩu vị của hắn cũng trở nên tốt hơn.
Ở trên bàn cơm, hai người nói với nhau mấy câu, cũng qua loa ăn một bữa cơm. Sau khi ăn xong hai người đến trên giường liền ngẩn ra tại chỗ, hiện tại trong lòng Chỉ Lam vô cùng oán hận cuộc hôn nhân ép duyên này, người ta nói muốn để hai người chỉ vừa mới gặp nhau XXOO, nghĩ sao cũng không được tự nhiên, mặc dù đối phương vô cùng tuấn mỹ...
Trương Kinh như là trấn an Chỉ Lam đang khẩn trương, cũng có thể là đang trấn an bản thân mình. Mặc dù hắn cũng có nha đầu thông phòng, thế nhưng nàng là thê tử của hắn, dĩ nhiên không giống nhau được.
Trương Kinh nắm lấy tay Chỉ Lam, cảm thấy Chỉ Lam khẽ rùng mình một cái, hắn cũng không nới lỏng chút nào. Bắt đầu giới thiệu tình hình trong phủ cho Chỉ Lam, hắn biết một người ở trong hoàn cảnh xa lạ sẽ sợ hãi đến nhường nào.
“Phủ Tướng quân này là tòa nhà được ban cho, là Thái tổ ban cho tổ phụ ta. Lúc ban cho ấy lại là lúc trên người tổ phụ ta không có tước vị gì, về sau lão nhân gia lại qua đời, Thái tổ truy phong tổ phụ ta là Định Vương thừa kế, vì để thể hiện sự khoan dung nên tòa nhà này cũng được làm lớn ra. Phụ thân ta trao cho nhất đẳng tử tước, sau này truyền lại cho ta. Tuy kiến trúc tòa nhà này như vương phủ, chẳng qua là thượng hoàng niệm tình Trương gia có công với vua, nên vẫn giữ nguyên quy cách của tòa nhà. Mấy năm nay trong nhà cũng không có người, cho nên vẫn treo bảng hiệu phủ tướng quân. Hiện tại trong phủ có mấy hồ nước, ta nghĩ nàng sẽ thích.”, Mỗi lời trầm thấp hắn nói ra, Trương Kinh cảm giác được bàn tay nhỏ bé nhu nhược không xương trong tay mình dần dần không còn cứng ngắc như trước nữa.
Chậm rãi đem bàn tay đầy tội lỗi đưa về phía Chỉ Lam.... ... Hết thảy đều tiến hành bình thường, Chỉ Lam chỉ nhớ rõ mình sa vào vui vẻ trước khi nghe được câu nói sau cùng ra, trong nhà không có trưởng bối, không phải dậy sớm, lúc ấy trong lòng mình trộm vui mừng. Sau đó nàng liền bắt đầu khóc...
Ngày tiếp theo Trương Kinh ôm tân nương mới rước về ngủ say sưa, một loạt hương thơm, thân thể mềm mại tựa như hoa, như mây khiến cho Trương Kinh mê muội.
Hai người giờ thìn hai khắc mới dậy, cả đám nha hoàn hầu hạ rửa mặt xong, hai người đi dâng hương kính trà cho cha mẹ của Trương Kinh.
Trương Kinh cùng Chỉ Lam quỳ gối trên đệm hương bồ, Chỉ Lam vốn là chờ Trương Kinh mở miệng nói chuyện trước, đợi nửa ngày, lại không nghe thấy thanh âm nào, quay đầu nhìn lại, vành mắt Trương Kinh đã sớm đỏ, đôi môi khẽ run.
“Phụ thân, mẫu thân, nhi tử mang tân nương vội đến kính trà cho nhị lão hai người, báo tin nhi tử đã thành gia...” Trương Kinh dùng thanh âm run rẩy miễn cưỡng nói xong một câu.
Chỉ Lam đem hương trong tay mình nâng lên trên cao đầu, cất cao giọng nói, “Con dâu Cơ thị Chỉ Lam, xin kính trà cho bố chồng mẹ chồng. Xin bố mẹ chồng yên tâm, con dâu đã xuất giá về nhà chống tất nhiên sẽ cùng phu quân yêu thương lẫn nhau, sớm ngày vì Trương gia sinh nhiều con cháu, làm vẻ vang nhà cửa Trương gia.”
Sau khi đứng dậy, trên đường hai người trở về phòng, Trương Kinh vẫn nắm chặt tay Chỉ Lam, không hề buông lỏng. Hắn tin rằng, Chỉ Lam chính là người cùng hắn tương cứu trong lúc hoạn nạn, khó khăn.