Chương 42: Tiêu dao
Tiết mục của Tô Đình và Hà Kiều liền sát nhau.
Tô Đình trước, Hà Kiều sau.
Hà Kiều cảm thấy, đến trời cũng đang giúp cô ta. Diễn sau Tô Đình sao… vừa hay…
Còn một tiết mục nữa là đến Tô Đình, cô hít một hơi thật sâu, đi đến tấm rèm bên hông sân khấu.
Thiếu nữ vừa rồi chỉ ngồi một chỗ đã thu hút ánh mắt của mọi người, bây giờ cô bước đi, tựa như nhân vật bước ra từ trong tranh, người ta càng không thể không dõi theo được.
“Tớ nghĩ cái danh hoa khôi lần này là của cậu ấy rồi.”
“Tớ cũng nghĩ như vậy.”
“Hừ! Chỉ được cái bề ngoài, không biết cô ta lấy tự tin ở đâu ra mà đăng kí tiết mục vậy?”
“Chuyện gì vậy? Cậu nói như cậu ấy múa tệ lắm vậy.”
“Tôi và cô ta học chung cấp hai, tiết mục múa của cô ta thật sự là thảm không nỡ nhìn!”
“Thật á???”
Nhất thời, có thêm nhiều ánh mắt không rõ nhìn về bóng lưng mảnh khảnh kia.
Hà Kiều rũ mi, che giấu tia vui sướng trong đáy mắt.
Nhưng lúc này, người từ đầu đến cuối đều im lặng ngồi bên cạnh cô ta bất ngờ lên tiếng.
“Cậu ngồi đây đi, tôi xuống dưới trước.” Thịnh Triết đương nhiên cũng nghe thấy những lời nói kia, hắn ta không tỏ ra bất cứ thái độ gì, cứ thế đứng lên đi mất.
Nụ cười trên mặt Hà Kiều cứng ngắt, không biết tại sao cô ta lại cảm thấy trong lòng bất an.
=====
“Niệm ca! Ở bên này, bên này này!!!” Tiểu Ngũ vừa nhìn thấy bóng dáng Niệm Ức liền nhiệt tình vẫy tay.
Nhìn biểu cảm của bạn học xung quanh, Tư Việt hơi bất đắc dĩ, hắn quàng tay qua eo Tiểu Ngũ, kéo hắn ngồi xuống đàng hoàng: “Niệm ca không bị mù, mày hét lớn như vậy làm gì?”
Bàn tay đặt trên eo còn chưa có buông ra, Tiểu Ngũ cũng không để ý, hắn quay người sang, xù lông: “Ông đây thích như thế đấy! Muốn thể hiện tấm lòng nhiệt huyết của một đàn em cũng không được à?”
Hai người này người qua tiếng lại, không ai nhường ai, đến khi Niệm Ức ngồi xuống rồi, hai tên này vẫn đang đấu võ mồm với nhau.
Vừa thấy Tư Việt, Niệm Ức đã cảm thấy khó chịu, hắn quan sát kĩ người này từ trên xuống dưới một lượt nữa, đến khi nhìn thấy cánh tay kia, hắn hơi khựng lại, sau đó ánh mắt di chuyển từ cánh tay quàng eo đến hai người…
Dần dần, Niệm Ức nở một nụ cười.
À…
Tiểu Ngũ quay sang thì bắt gặp, nhất thời da gà da vịt đều nổi hết lên, dù không hiểu gì nhưng vẫn theo bản năng rụt cổ lại.
Tư Việt cũng thấy, dường như hiểu được cái gì, hắn hơi liếc qua tên rùa rụt cổ bên cạnh, khóe môi hơi cong.
Niệm Ức không nhìn hai người này nữa, tâm tình tốt cúi xuống nhìn điện thoại, chưa đến tiết mục của cô.
Mãi cho đến khi MC đọc lên cái tên Tô Đình, hắn mới ngước mắt.
“Tới tiết mục của chị dâu rồi!!!” Tiểu Ngũ đang ngủ gà ngủ gật cũng bật dậy, không có Tư Việt đỡ, hắn đã ngã xuống dưới rồi.
Toàn bộ đèn trong hội trường đều bị tắt hết đi, tất cả chìm vào bóng tối.
Trên sân khấu, mờ ảo thấy được một bóng người yểu điệu bước ra.
Nhạc được bật lên, bóng người ấy khẽ chuyển động.
Dưới sân khấu, hình như có người biết được bài này, Niệm Ức loáng thoáng nghe thấy hai chữ ‘Tiêu Dao’.
Trong đầu đọc đi đọc lại hai chữ này, mắt nhìn chằm chằm bóng người trên sân khấu.
Đoạn nhạc dạo qua đi, đèn trên sân khấu cuối cùng cũng bật lên, để lộ ra thiếu nữ váy đỏ.
Da trắng, tóc đen, váy đỏ, dáng người mảnh khảnh, giơ tay nhấc chân mềm mại lại dứt khoát.
Đặc biệt là ánh mắt màu trà kia, vừa trong sáng long lanh, lại vừa lạnh nhạt hờ hững.
Tô Đình của lúc này hoàn toàn chìm vào giai điệu nhạc, từng biểu cảm, từng động tác của cô đều như hòa vào khúc nhạc.
Đúng như cái tên của tiết mục, cô thật sự đang “tiêu dao”.
Cô giống như đang dạo chơi, giống như đang ở một thế giới xa xăm mà nhìn xuống bọ họ.
Còn bọn họ… rõ ràng đang xem cô diễn, lại giống như hoàn toàn bị đảo ngược lại.
Ánh mắt của Niệm Ức sâu thẳm, đây không phải là lần đầu tiên hắn cảm thấy cô không thuộc về thế giới này.
Đôi bàn tay dần dần siết chặt, một cái chớp mắt cũng không dám, tựa như đang sợ người trên kia biến mất vậy.
Ban giám khảm và học sinh ngồi xem bên dưới hoàn toàn bùng nổ rồi!
“Này này này này… là tiên nữ của lớp nào vậy?”
“Mẹ nó! Có phải là đẹp quá mức cho phép rồi không?”
“Phạm luật, phạm luật rồi, như vậy thì còn thi cử gì nữa.”
“Kia là Tô Đình đúng không? Thanh mai trúc mã của Thịnh Triết ấy?”
“Mấy người không theo dõi diễn đàn trường à? Người ta bây giờ là đang ở bên Niệm Ức, vừa rồi có người đăng ảnh hai người trong cánh gà lên diễn đàn kia kìa.”
“Trời ơi, tớ cũng thấy rồi, ánh mắt của trùm trường vô cùng tình!”
“Thật á? Đâu đâu… AAAAAA sao có thể? Tên này cũng có ánh mắt dịu dàng như vậy hả?”
“…”
Có nhiều người không tin lắm, tìm đến chỗ Niệm Ức ngồi.
Những người nào đó: “Được rồi, tôi tin rồi, người ta đang nhìn Tô Đình không chớp mắt luôn kìa.”
Cho đến tận khi âm nhạc kết thúc, thiếu nữ trên sân khấu khẽ cuối đầu chào, bên dưới vẫn thổn thức không thôi.
Bấy giờ Tô Đình mới lướt qua khắp hội trường, tìm kiếm một người.
Niệm Ức cũng biết cô đang tim ai đó, hắn không ngừng dõi theo cô.
Cuối cùng, cô cũng dừng lại, đối diện với ánh mắt của hắn, cô mỉm cười.
Niệm Ức cũng cười, cả người đều tỏa ra hơi thở dịu dàng.
Cuộc đời tối tăm này của hắn, có cô thật tốt.
Tô Đình trước, Hà Kiều sau.
Hà Kiều cảm thấy, đến trời cũng đang giúp cô ta. Diễn sau Tô Đình sao… vừa hay…
Còn một tiết mục nữa là đến Tô Đình, cô hít một hơi thật sâu, đi đến tấm rèm bên hông sân khấu.
Thiếu nữ vừa rồi chỉ ngồi một chỗ đã thu hút ánh mắt của mọi người, bây giờ cô bước đi, tựa như nhân vật bước ra từ trong tranh, người ta càng không thể không dõi theo được.
“Tớ nghĩ cái danh hoa khôi lần này là của cậu ấy rồi.”
“Tớ cũng nghĩ như vậy.”
“Hừ! Chỉ được cái bề ngoài, không biết cô ta lấy tự tin ở đâu ra mà đăng kí tiết mục vậy?”
“Chuyện gì vậy? Cậu nói như cậu ấy múa tệ lắm vậy.”
“Tôi và cô ta học chung cấp hai, tiết mục múa của cô ta thật sự là thảm không nỡ nhìn!”
“Thật á???”
Nhất thời, có thêm nhiều ánh mắt không rõ nhìn về bóng lưng mảnh khảnh kia.
Hà Kiều rũ mi, che giấu tia vui sướng trong đáy mắt.
Nhưng lúc này, người từ đầu đến cuối đều im lặng ngồi bên cạnh cô ta bất ngờ lên tiếng.
“Cậu ngồi đây đi, tôi xuống dưới trước.” Thịnh Triết đương nhiên cũng nghe thấy những lời nói kia, hắn ta không tỏ ra bất cứ thái độ gì, cứ thế đứng lên đi mất.
Nụ cười trên mặt Hà Kiều cứng ngắt, không biết tại sao cô ta lại cảm thấy trong lòng bất an.
=====
“Niệm ca! Ở bên này, bên này này!!!” Tiểu Ngũ vừa nhìn thấy bóng dáng Niệm Ức liền nhiệt tình vẫy tay.
Nhìn biểu cảm của bạn học xung quanh, Tư Việt hơi bất đắc dĩ, hắn quàng tay qua eo Tiểu Ngũ, kéo hắn ngồi xuống đàng hoàng: “Niệm ca không bị mù, mày hét lớn như vậy làm gì?”
Bàn tay đặt trên eo còn chưa có buông ra, Tiểu Ngũ cũng không để ý, hắn quay người sang, xù lông: “Ông đây thích như thế đấy! Muốn thể hiện tấm lòng nhiệt huyết của một đàn em cũng không được à?”
Hai người này người qua tiếng lại, không ai nhường ai, đến khi Niệm Ức ngồi xuống rồi, hai tên này vẫn đang đấu võ mồm với nhau.
Vừa thấy Tư Việt, Niệm Ức đã cảm thấy khó chịu, hắn quan sát kĩ người này từ trên xuống dưới một lượt nữa, đến khi nhìn thấy cánh tay kia, hắn hơi khựng lại, sau đó ánh mắt di chuyển từ cánh tay quàng eo đến hai người…
Dần dần, Niệm Ức nở một nụ cười.
À…
Tiểu Ngũ quay sang thì bắt gặp, nhất thời da gà da vịt đều nổi hết lên, dù không hiểu gì nhưng vẫn theo bản năng rụt cổ lại.
Tư Việt cũng thấy, dường như hiểu được cái gì, hắn hơi liếc qua tên rùa rụt cổ bên cạnh, khóe môi hơi cong.
Niệm Ức không nhìn hai người này nữa, tâm tình tốt cúi xuống nhìn điện thoại, chưa đến tiết mục của cô.
Mãi cho đến khi MC đọc lên cái tên Tô Đình, hắn mới ngước mắt.
“Tới tiết mục của chị dâu rồi!!!” Tiểu Ngũ đang ngủ gà ngủ gật cũng bật dậy, không có Tư Việt đỡ, hắn đã ngã xuống dưới rồi.
Toàn bộ đèn trong hội trường đều bị tắt hết đi, tất cả chìm vào bóng tối.
Trên sân khấu, mờ ảo thấy được một bóng người yểu điệu bước ra.
Nhạc được bật lên, bóng người ấy khẽ chuyển động.
Dưới sân khấu, hình như có người biết được bài này, Niệm Ức loáng thoáng nghe thấy hai chữ ‘Tiêu Dao’.
Trong đầu đọc đi đọc lại hai chữ này, mắt nhìn chằm chằm bóng người trên sân khấu.
Đoạn nhạc dạo qua đi, đèn trên sân khấu cuối cùng cũng bật lên, để lộ ra thiếu nữ váy đỏ.
Da trắng, tóc đen, váy đỏ, dáng người mảnh khảnh, giơ tay nhấc chân mềm mại lại dứt khoát.
Đặc biệt là ánh mắt màu trà kia, vừa trong sáng long lanh, lại vừa lạnh nhạt hờ hững.
Tô Đình của lúc này hoàn toàn chìm vào giai điệu nhạc, từng biểu cảm, từng động tác của cô đều như hòa vào khúc nhạc.
Đúng như cái tên của tiết mục, cô thật sự đang “tiêu dao”.
Cô giống như đang dạo chơi, giống như đang ở một thế giới xa xăm mà nhìn xuống bọ họ.
Còn bọn họ… rõ ràng đang xem cô diễn, lại giống như hoàn toàn bị đảo ngược lại.
Ánh mắt của Niệm Ức sâu thẳm, đây không phải là lần đầu tiên hắn cảm thấy cô không thuộc về thế giới này.
Đôi bàn tay dần dần siết chặt, một cái chớp mắt cũng không dám, tựa như đang sợ người trên kia biến mất vậy.
Ban giám khảm và học sinh ngồi xem bên dưới hoàn toàn bùng nổ rồi!
“Này này này này… là tiên nữ của lớp nào vậy?”
“Mẹ nó! Có phải là đẹp quá mức cho phép rồi không?”
“Phạm luật, phạm luật rồi, như vậy thì còn thi cử gì nữa.”
“Kia là Tô Đình đúng không? Thanh mai trúc mã của Thịnh Triết ấy?”
“Mấy người không theo dõi diễn đàn trường à? Người ta bây giờ là đang ở bên Niệm Ức, vừa rồi có người đăng ảnh hai người trong cánh gà lên diễn đàn kia kìa.”
“Trời ơi, tớ cũng thấy rồi, ánh mắt của trùm trường vô cùng tình!”
“Thật á? Đâu đâu… AAAAAA sao có thể? Tên này cũng có ánh mắt dịu dàng như vậy hả?”
“…”
Có nhiều người không tin lắm, tìm đến chỗ Niệm Ức ngồi.
Những người nào đó: “Được rồi, tôi tin rồi, người ta đang nhìn Tô Đình không chớp mắt luôn kìa.”
Cho đến tận khi âm nhạc kết thúc, thiếu nữ trên sân khấu khẽ cuối đầu chào, bên dưới vẫn thổn thức không thôi.
Bấy giờ Tô Đình mới lướt qua khắp hội trường, tìm kiếm một người.
Niệm Ức cũng biết cô đang tim ai đó, hắn không ngừng dõi theo cô.
Cuối cùng, cô cũng dừng lại, đối diện với ánh mắt của hắn, cô mỉm cười.
Niệm Ức cũng cười, cả người đều tỏa ra hơi thở dịu dàng.
Cuộc đời tối tăm này của hắn, có cô thật tốt.