Chương 5: Chó cắn chó
Bên này Dương Gia Nghi bị hệ thống Tổng làm cho đau đầu nhức óc. Bên kia, cha dượng và mẹ của nguyên chủ đã phải cuống cuồng lên.
Chuyện là buổi sáng, sau khi dậy mà chẳng thấy bữa sáng đâu, cha dượng và mẹ Dương Gia Nghi lập tức phát hiện điều bất thường. Cùng lúc đó họ thấy được lá thư cô để trên bàn.
Hai người tức tối, nghiến rắng nghiến lợi chạy qua sân ga, nhưng chuyến tàu hoả đó đã đi mất dạng từ lâu rồi.
Đây là năm đầu tiên thực hiện chiến dịch "Lên núi, xuống làng" nên chính quyền thực hiện rất nghiêm ngặt. Nếu Dương Gia Nghi chưa đăng kí, họ có thể tranh thủ thời gian cho cô lập gia đình, nhưng nếu đăng kí rồi thì nhất định phải đi, ai cũng chẳng thể sửa đổi.
Dã tràng xe cát biển Đông, thời gian qua hai người họ tốn công tốn sức móc nối với Dương Tiền, nay mọi thứ bị đổ xuống sông xuống biền hết rồi.
Sính lễ không có!
Cơ hội lên chức cũng bốc hơi luôn!
Cha dượng tức quá, ông ta quay sang tát mẹ Dương Gia Nghi một cái rõ đau.
"Tao nói với mày rồi, đi ra đi vô trông chừng nó mà mày dám để nó chạy mất! Đồ cái thứ ăn hại này!"
Mẹ cô bụm mặt, bà ta cũng chẳng vừa, gân giọng gào lên: "Ai biết con quỷ nhỏ sẽ chạy chứ! Ông đoán được sao?"
Cha dượng đương nhiên chẳng đoán được, nếu ông ta mà đoán được thì Dương Gia Nghi đâu có đi dễ dàng như vậy. Có điều bây giờ phải có người hứng chịu cơn nóng giận của ông ta.
Vậy là ông ta nắm lấy bộ tóc vừa đen vừa dài của mẹ Dương Gia Nghi mà vật xuống, đánh tới tấp.
Mà vợ ông ta cũng chẳng hiền, bà ta bị đánh đau thì quơ tay cào mặt ông chồng già, trong nháy mắt mà mặt ông ta đã bị cào mấy đường thật sâu, máu me bê bết.
Hai người càng đánh thì cơn nóng giận càng bùng lên, càng đánh thì càng hung hãn.
Đứa con trai duy nhất nay mười hai tuổi chỉ dám đứng nấp sau cánh cửa phòng ngủ, chẳng dám ra can hay gọi người.
Đến khi cảnh sát đến thì cả hai bên đều đánh mệt, đầu bù tóc rối, máu vương khắp nơi.
Chuyện tưởng chừng sẽ dừng lại ở đây, nhưng không.
Dương Gia Nghi chạy trốn đồng nghĩa với việc hai người họ đắc tội với Dương Tiền. ?rang gì ?à ha? ha? ?hế # ? R u ? ? R U ? ? ?﹒Vn #
Mà thời gian này lại là lúc Dương Tiền có quyền lực nhất.
Hắn ta chỉ làm một vài động tác nhỏ đã có thể khiến cho cha dượng và mẹ của Dương Gia Nghi nếm mùi đau khổ.
Âu cũng là quả báo của hai vợ chồng này, cho những gì mà họ đã gây ra cho cô gái nhỏ.
Dương Gia Nghi không biết sau khi mình đi thì xảy ra chuyện lớn như vậy. Nếu như cô biết thì cũng cười cho qua, đây đều là ác giả ác báo, chẳng đáng đồng tình.
Xem như là cô trả thù thay cho nguyên chủ vậy.
Bình minh ló dạng ở chân trời, đoàn tàu ghé vào sân ga kế tiếp.
Dương Gia Nghi đã ở trên tàu hoả một ngày một đêm.
Con tàu dừng lại cho mọi người xuống và lên. Khi tàu chuyển bánh, toa tàu của họ lại có thêm hai người nữa.
Đây là tổ hợp khá quái dị. Thiếu nữ có khuôn mặt thanh tú nhưng luôn cúi đầu trầm mặc, còn người thiếu niên thì dáng vẻ láu cá, lấm lét, hai con mắt đổi tới đổi lui không ngừng nghỉ.
Lúc này trong toa tàu còn một giường dưới và một giường trên. Gã thiếu niên nhanh chóng để hành lí của mình lên chiếc giường bên dưới.
Thiếu nữ cắn cắn môi.
Cô ta lại trước giường của Dương Gia Nghi, nhỏ giọng: "Em gái, em có thể đổi giường với chị không? Chị không nằm được giường trên vì sợ say tàu."
Lại thêm một người muốn đổi giường.
Dương Gia Nghi liếc nhẹ cô ta. Chỉ thấy thiếu nữ này tuổi chừng mười sáu, mười bảy, da trắng tóc đen, dáng người hơi gầy yếu.
Nhưng Dương Gia Nghi và cô ta không thân cũng chẳng quen nha. Phải biết nguyên chủ ở nhà bị ức hiếp nhiều năm nên dáng vẻ còn nhỏ nhắn và gầy yếu hơn cô ta đấy.
Dương Gia Nghi thu hồi ánh mắt: "Xin lỗi, tôi không muốn đổi."
Thiếu nữ há to miệng, dường như không thể tin tưởng Dương Gia Nghi có thể trả lời như thế. Chẳng phải là con bé này nên đứng dậy và đổi chổ cho cô ta sao? Sao lại máu lạnh đến vậy?
Thái Hồng Loan nằm giường đối diện thấy vậy liền phì cười.
"Này cô, cô mua vé giường nào thì nằm giường ấy đi."
Thiếu nữ nọ lắp ba lắp bắp, hai mắt hơi đỏ lên, lí nhí: "Nhưng tôi sợ tôi bị say tàu..."
Dương Gia Nghi cau mày, dáng vẻ này giống hệt mấy em gái trà xanh trong truyền thuyết. Cô chưa kịp nói gì thì nghe Thái Hồng Loan hừ lạnh, giọng khinh thường: "Liên quan gì đến chúng tôi chứ!"
Gặp Dương Gia Nghi nhìn qua, Thái Hồng Loan hướng về phía cô hừ lần nữa mới quay mặt đi nơi khác.
Trong mắt Dương Gia Nghi có một chút ý cười, trông Thái Hồng Loan vậy mà lại có chút đáng yêu.
Thiếu nữ nọ như bị người xúc phạm nặng nề, cô ta đứng đó, từng giọt nước mắt thi nhau chảy xuống.
Gã thiếu niên đi cùng cô ta thấy vậy liền nói với Dương Gia Nghi: "Này em gái, em đổi với cô ấy đi, nhỡ đâu cô ấy say tàu thật rồi sao?"
Thiếu nữ lập tức nhìn gã thiếu niên đầy cảm kích.
Chuyện là buổi sáng, sau khi dậy mà chẳng thấy bữa sáng đâu, cha dượng và mẹ Dương Gia Nghi lập tức phát hiện điều bất thường. Cùng lúc đó họ thấy được lá thư cô để trên bàn.
Hai người tức tối, nghiến rắng nghiến lợi chạy qua sân ga, nhưng chuyến tàu hoả đó đã đi mất dạng từ lâu rồi.
Đây là năm đầu tiên thực hiện chiến dịch "Lên núi, xuống làng" nên chính quyền thực hiện rất nghiêm ngặt. Nếu Dương Gia Nghi chưa đăng kí, họ có thể tranh thủ thời gian cho cô lập gia đình, nhưng nếu đăng kí rồi thì nhất định phải đi, ai cũng chẳng thể sửa đổi.
Dã tràng xe cát biển Đông, thời gian qua hai người họ tốn công tốn sức móc nối với Dương Tiền, nay mọi thứ bị đổ xuống sông xuống biền hết rồi.
Sính lễ không có!
Cơ hội lên chức cũng bốc hơi luôn!
Cha dượng tức quá, ông ta quay sang tát mẹ Dương Gia Nghi một cái rõ đau.
"Tao nói với mày rồi, đi ra đi vô trông chừng nó mà mày dám để nó chạy mất! Đồ cái thứ ăn hại này!"
Mẹ cô bụm mặt, bà ta cũng chẳng vừa, gân giọng gào lên: "Ai biết con quỷ nhỏ sẽ chạy chứ! Ông đoán được sao?"
Cha dượng đương nhiên chẳng đoán được, nếu ông ta mà đoán được thì Dương Gia Nghi đâu có đi dễ dàng như vậy. Có điều bây giờ phải có người hứng chịu cơn nóng giận của ông ta.
Vậy là ông ta nắm lấy bộ tóc vừa đen vừa dài của mẹ Dương Gia Nghi mà vật xuống, đánh tới tấp.
Mà vợ ông ta cũng chẳng hiền, bà ta bị đánh đau thì quơ tay cào mặt ông chồng già, trong nháy mắt mà mặt ông ta đã bị cào mấy đường thật sâu, máu me bê bết.
Hai người càng đánh thì cơn nóng giận càng bùng lên, càng đánh thì càng hung hãn.
Đứa con trai duy nhất nay mười hai tuổi chỉ dám đứng nấp sau cánh cửa phòng ngủ, chẳng dám ra can hay gọi người.
Đến khi cảnh sát đến thì cả hai bên đều đánh mệt, đầu bù tóc rối, máu vương khắp nơi.
Chuyện tưởng chừng sẽ dừng lại ở đây, nhưng không.
Dương Gia Nghi chạy trốn đồng nghĩa với việc hai người họ đắc tội với Dương Tiền. ?rang gì ?à ha? ha? ?hế # ? R u ? ? R U ? ? ?﹒Vn #
Mà thời gian này lại là lúc Dương Tiền có quyền lực nhất.
Hắn ta chỉ làm một vài động tác nhỏ đã có thể khiến cho cha dượng và mẹ của Dương Gia Nghi nếm mùi đau khổ.
Âu cũng là quả báo của hai vợ chồng này, cho những gì mà họ đã gây ra cho cô gái nhỏ.
Dương Gia Nghi không biết sau khi mình đi thì xảy ra chuyện lớn như vậy. Nếu như cô biết thì cũng cười cho qua, đây đều là ác giả ác báo, chẳng đáng đồng tình.
Xem như là cô trả thù thay cho nguyên chủ vậy.
Bình minh ló dạng ở chân trời, đoàn tàu ghé vào sân ga kế tiếp.
Dương Gia Nghi đã ở trên tàu hoả một ngày một đêm.
Con tàu dừng lại cho mọi người xuống và lên. Khi tàu chuyển bánh, toa tàu của họ lại có thêm hai người nữa.
Đây là tổ hợp khá quái dị. Thiếu nữ có khuôn mặt thanh tú nhưng luôn cúi đầu trầm mặc, còn người thiếu niên thì dáng vẻ láu cá, lấm lét, hai con mắt đổi tới đổi lui không ngừng nghỉ.
Lúc này trong toa tàu còn một giường dưới và một giường trên. Gã thiếu niên nhanh chóng để hành lí của mình lên chiếc giường bên dưới.
Thiếu nữ cắn cắn môi.
Cô ta lại trước giường của Dương Gia Nghi, nhỏ giọng: "Em gái, em có thể đổi giường với chị không? Chị không nằm được giường trên vì sợ say tàu."
Lại thêm một người muốn đổi giường.
Dương Gia Nghi liếc nhẹ cô ta. Chỉ thấy thiếu nữ này tuổi chừng mười sáu, mười bảy, da trắng tóc đen, dáng người hơi gầy yếu.
Nhưng Dương Gia Nghi và cô ta không thân cũng chẳng quen nha. Phải biết nguyên chủ ở nhà bị ức hiếp nhiều năm nên dáng vẻ còn nhỏ nhắn và gầy yếu hơn cô ta đấy.
Dương Gia Nghi thu hồi ánh mắt: "Xin lỗi, tôi không muốn đổi."
Thiếu nữ há to miệng, dường như không thể tin tưởng Dương Gia Nghi có thể trả lời như thế. Chẳng phải là con bé này nên đứng dậy và đổi chổ cho cô ta sao? Sao lại máu lạnh đến vậy?
Thái Hồng Loan nằm giường đối diện thấy vậy liền phì cười.
"Này cô, cô mua vé giường nào thì nằm giường ấy đi."
Thiếu nữ nọ lắp ba lắp bắp, hai mắt hơi đỏ lên, lí nhí: "Nhưng tôi sợ tôi bị say tàu..."
Dương Gia Nghi cau mày, dáng vẻ này giống hệt mấy em gái trà xanh trong truyền thuyết. Cô chưa kịp nói gì thì nghe Thái Hồng Loan hừ lạnh, giọng khinh thường: "Liên quan gì đến chúng tôi chứ!"
Gặp Dương Gia Nghi nhìn qua, Thái Hồng Loan hướng về phía cô hừ lần nữa mới quay mặt đi nơi khác.
Trong mắt Dương Gia Nghi có một chút ý cười, trông Thái Hồng Loan vậy mà lại có chút đáng yêu.
Thiếu nữ nọ như bị người xúc phạm nặng nề, cô ta đứng đó, từng giọt nước mắt thi nhau chảy xuống.
Gã thiếu niên đi cùng cô ta thấy vậy liền nói với Dương Gia Nghi: "Này em gái, em đổi với cô ấy đi, nhỡ đâu cô ấy say tàu thật rồi sao?"
Thiếu nữ lập tức nhìn gã thiếu niên đầy cảm kích.