Chương 27
Lúc này, nướng thịt dê cũng dùng lửa than, ướp đùi dê nửa canh giờ sau đó chậm rãi nướng trên than. Lúc nướng không chỉ phết dầu và mật ong và còn cho thêm bột ớt và thì là.Lần trước nhiều người không cho thêm ớt, nhưng đồ nướng không cay không có linh hồn.Kim Đình nướng đùi dê, nàng ở gần nhất ngửi mùi hương cũng thơm nhất.Ô Âm Châu ngồi xổm ở một bên trông coi, nàng nghĩ mãi mà không rõ vì sao thịt nướng của người Ô Nhĩ chỉ có một kiểu.Mà Dung Xu làm cho dù đùi dê cũng có thể làm ra hương vị khác biệt.Khác hẳn với dê nướng nguyên con lần trước, lại khác hẳn với thịt nướng lần trước nữa.Nhìn qua, bên ngoài da vàng óng ánh, đỏ của quả ớt, xanh của thì là, mùi thơm xông vào mũi. Thịt và gân trong đùi dê đã chín, tỏa ra mùi hương.Ô Âm Châu vô thức nuốt nước bọt một cái.Một bên khác, Dung Xu vén tay áo lên làm thịt bò kho tương.Thịt bò cắt thành hình vuông to cỡ quả đấm, trần sơ cho mất mùi tanh, làm nước màu, sau đó cho vào nồi đất, thêm hương liệu hầm trong lửa lớn.Thịt bò kho tương không thể thiếu tương, cho nên phải thêm hai muỗng đậu tương cà vỏ.Nắp nồi đất theo hơi nước vang lên ồng ộc, thịt bò kho tương khi nóng là món hầm, khi nguội có thể cắt miếng làm đồ nhắm, còn có thể làm mì thịt bò.Còn nước kho có thể dùng lại, năm cân thịt bò có thể hầm ra hơn bốn cân. Ô Âm Châu chờ đợi trong lòng nóng như lửa đốt.Lúc trước, ăn cơm chỉ vì muốn nhét đầy bao tử, bây giờ ăn cơm là chuyện vui vẻ nhất trong ngày.Món chính buổi trưa là mì lúa mì thanh khoa pha bột mì làm bánh rán hành nướng.Bánh thật mỏng, vỏ vàng, nướng một chồng lớn.Ô Nhĩ trồng lúa mì thanh khoa, Dung Xu cũng không thể ăn gạo trắng mãi, phải nhập gia tùy tục.So với đùi dê nướng và thịt bò kho tương, khoai tây sợi trộn rau ăn thanh thúy sướng miệng không ngán.Khoai tây cắt thành tơ mỏng, sau khi trần qua nước lạnh có cảm giác giòn thoải mái.Món khoai tây sợi trộn rau quan trọng nhất là nước sốt, lấy ớt làm nước ớt, thêm một muỗng muối, hai muỗng giấm, hai muỗng tương mè, một muỗng đường, cuối cùng cho thêm hành lá.Trộn đều lên đã có món rau trộn ngon lành. Tới gần giữa trưa, thức ăn đã chín.Trên bàn nhỏ bày tràn đầy, Dung Xu lấy hộp thức ăn ra, cho nửa chiếc đùi dê và ba miếng thịt bò kho tương cắt gọn vào, nửa đĩa khoai tây và năm chiếc bánh rán hành, bảo Ngọc Giai giao cho người cao lớn kia.Dù sao nhiều cơm như thế cũng ăn không hết, cho Gia Luật Gia Ương cũng không có gì không tốt.Ô Âm Châu không nói gì, nói thế nào thì Gia Luật Gia Ương cũng là huynh trưởng của nàng, cho dù khoe khoang thế nào thì cho ăn vẫn phải cho, hơn nữa đây là món Dung Xu làm.Cho dù nàng không mang đùi dê qua, chẳng phải vẫn có thịt bò à. Hơn nữa đồ Dung Xu làm muốn cho ai thì cho.Vậy mà Gia Luật Gia Ương lại cho người đưa thịt bò đến, còn đưa một miếng lớn như thế, lần sau nàng phải mang thịt to hơn miếng này mới được.Dung Xu không biết suy nghĩ của Ô Âm Châu, nàng xoa tay: "Mau ăn cơm đi."*Hành ăn sống có vị cay, nhưng qua dầu thì thể thành vật kích thích ra mùi hương của nguyên liệu nấu ăn tốt nhất. Hành cắt đoạn ngắn xen lẫn bánh, nếu có thể ăn mỡ hành thì đây là mỹ vị hiếm có.Ruột bánh mỏng manh xốp nhẹ không giống với hương vị của lúa mì thanh khoa.