Chương 13
Sau đó sẽ tước bỏ luôn quyền thừa kế, vậy thì mẹ con họ sẽ là người được hưởng lợi sau cùng, kế hoạch đã được bày sẵn, chỉ chờ ông Tưởng đến nữa mà thôi...
Mà ông Tưởng nghe xong lại có chút không tin cho lắm, mặc dù luôn ghét bỏ không quan tâm đến gì đến Tưởng Gia Tuệ...
Ông Tưởng vẫn không tin cô là người như vậy, liền bảo người hầu lên phòng xem cô có trong đó không..
Trong khi đám người hầu thì nghe theo lời của mẹ con Tưởng Gia Linh, chưa lên đến phòng đã bảo cô không có trong đó...
Ông Tưởng sau khi nghe xong liền có chút tức giận, nghĩ đến việc cô đang làm xấu mặt nhà họ Tưởng thì vô cùng giận dữ...
Không kịp phân biệt đúng sai thế nào đã cùng mẹ con Tưởng Gia Linh đến khách sạn...
Mà bên trong căn phòng số 99 lúc này, Bạch Thiếu Thần vì mệt mỏi mà ngủ quên đi, đến lúc thức dậy cũng đã là bảy giờ sáng...
Lại nhớ đến đêm cuồng nhiệt tối hôm qua mỉm cười thỏa mãn, sau đó liền dang rộng cánh tay sang gối bên cạnh, tìm kiếm người phụ nữ...
Nhưng sờ soạng mãi cũng chẳng thể chạm vào thứ gì khác ngoài gối và nệm, hơi ấm cũng đã không còn...
Bạch Thiếu Thần liền nhanh chóng ngồi bật dậy, nhìn sang bên cạnh không thấy ai cả, xuống giường bước thẳng vào phòng tắm tìm nhưng vẫn không thấy người đâu cả...
Nhìn thấy chiếc váy đã bị xé rách, cô cũng không thể rời khỏi phòng được, chợt nghĩ đến cô gái có thể đang ở phòng thay đồ..
Bạch Thiếu Thần liền nhanh chóng bước đến mở cửa phòng ra, nhưng bên trong cũng chẳng nhìn thấy ai cả, nhìn cánh cửa tủ đồ đã bị mở rộng, có lẽ cô ấy đã rời đi từ sớm...
Ngay lúc này Bạch Thiếu Thần cũng đã hiểu ra, người phụ nữ tối qua không phải tự nguyện đến đây, mà là bị người ta ép buộc mang đến...
Bọn họ nghĩ rằng chỉ cần xịt nước hoa vào khắp cả căn phòng, thì anh sẽ không thể nhận ra được mùi máu tanh trên trán cô gái hay sao...
Bọn họ đã lầm to rồi, với một người lăn lộn trên giới thương trường như anh, gặp phải không ít chuyện lớn nhỏ, một chi tiết nhỏ nhặt này sao có thể qua mắt anh được...
Bạch Thiếu Thần buồn bã ngã người xuống giường, từ từ nhớ lại khuôn mặt, cảm nhận mùi hương trên tóc của cô gái còn sót lại trên giường...
Qua một lúc mới chịu ngồi dậy, cầm chiếc điện thoại lên xem, mới biết điện thoại đã bị ai đó tắt nguồn...
Sau đó nhìn chiếc điện thoại cười ngây ngô, không ngờ cô gái này lại lắm trò như vậy, sau đó mới chịu rời khỏi giường, lưu luyến đi vào phòng tắm...
Còn ở bên này hai mẹ con Tưởng Gia Linh lại rất quen thuộc với nơi này, nhanh chóng dẫn đường đưa ông Tưởng đến phòng số 99 của khách sạn....
Tưởng Gia Linh sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa để mở cửa phòng, mà ông Tưởng lại đang quá tức giận nên cũng chẳng nghi ngờ gì...
Cánh cửa lập tức được mở ra, nhưng bên trong chỉ còn lại một mớ hỗn độn, quần áo, mềm gối nằm lăn lộn trên sàn....
Ông Tưởng vừa nhìn thấy đã tức đến không nói nên lời, nhanh chóng bảo Tưởng Gia Linh cho dù lục tung cả căn phòng cũng phải tìm cho ra Tưởng Gia Tuệ...
"Gia Linh, con mau tìm xem, Gia Tuệ nó ở đâu, lôi cổ nó ra đây cho bố, đúng là đứa con gái không ra gì mà..."
"Vâng bố, bố ngồi xuống đi ạ, việc này cứ để cho con...."
Tưởng Gia Linh nhếch môi cười đắc ý, nhìn chiếc váy hôm qua Tưởng Gia Tuệ mặc bị xé rách, khiến cô ả càng thêm hài lòng...
Nghĩ đến việc hôm qua Tưởng Gia Tuệ bị gã đàn ông kia chơi nát liền hả hê trong lòng, sau đó liền lật tung mọi thứ trong phòng cũng phải tìm cho ra cô...
Lật tung mọi ngóc ngách trong phòng cũng chẳng thấy người đâu cả, nhưng khi bước đến gần phòng tắm liền nghe thấy tiếng xả nước bên trong..
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng phòng tắm, mẹ kế đoán chắc rằng cô đang trốn trong đó, liền lên tiếng chua ngoa nói...
"Lão gia, chắc chắn con nhỏ hư hỏng kia đang ở trong đó, chúng ta mau đập cửa đi, bắt nó về nhà để xử lý đi.."
"Ừm, Gia Linh con mau đập cửa bảo nó ra đây ngay cho bố.."
Ông Tưởng lúc này đã thật sự rất tức giận, mẹ kế bên cạnh cũng đã nhận thấy, vội vã vuốt nhẹ lưng cho ông Tưởng hạ bớt cơn giận lại......
"Vâng bố..."
Tưởng Gia Linh lập tức chạy đến đập mạnh liên tục vào cửa, miệng không ngừng hét lớn...
"Gia Tuệ chị mau mở cửa ra đi, bố đang đợi chị ở bên ngoài kìa.."
"Mau mở cửa ra đi, chị đừng có hòng mà trốn trong đó.."
"Rầm...rầm..."
"Mau mở cửa ra ngay, nếu chị còn không ra tôi sẽ phá cửa thật đấy..".
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần đang tắm thì bên ngoài tiếng đập cửa không ngừng vang lên dữ dội...
Điều này làm Bạch Thiếu Thần không khỏi kinh ngạc, đôi mày đẹp nhíu lại vì tức giận, không biết kẻ nào dám to gan đến đây làm loạn...
Mặc dù đang rất khó chịu vì bị làm phiền, nhưng anh cũng không vội bước ra ngoài, chậm rãi lấy một ít sữa tắm thoa lên người...
Mà ông Tưởng nghe xong lại có chút không tin cho lắm, mặc dù luôn ghét bỏ không quan tâm đến gì đến Tưởng Gia Tuệ...
Ông Tưởng vẫn không tin cô là người như vậy, liền bảo người hầu lên phòng xem cô có trong đó không..
Trong khi đám người hầu thì nghe theo lời của mẹ con Tưởng Gia Linh, chưa lên đến phòng đã bảo cô không có trong đó...
Ông Tưởng sau khi nghe xong liền có chút tức giận, nghĩ đến việc cô đang làm xấu mặt nhà họ Tưởng thì vô cùng giận dữ...
Không kịp phân biệt đúng sai thế nào đã cùng mẹ con Tưởng Gia Linh đến khách sạn...
Mà bên trong căn phòng số 99 lúc này, Bạch Thiếu Thần vì mệt mỏi mà ngủ quên đi, đến lúc thức dậy cũng đã là bảy giờ sáng...
Lại nhớ đến đêm cuồng nhiệt tối hôm qua mỉm cười thỏa mãn, sau đó liền dang rộng cánh tay sang gối bên cạnh, tìm kiếm người phụ nữ...
Nhưng sờ soạng mãi cũng chẳng thể chạm vào thứ gì khác ngoài gối và nệm, hơi ấm cũng đã không còn...
Bạch Thiếu Thần liền nhanh chóng ngồi bật dậy, nhìn sang bên cạnh không thấy ai cả, xuống giường bước thẳng vào phòng tắm tìm nhưng vẫn không thấy người đâu cả...
Nhìn thấy chiếc váy đã bị xé rách, cô cũng không thể rời khỏi phòng được, chợt nghĩ đến cô gái có thể đang ở phòng thay đồ..
Bạch Thiếu Thần liền nhanh chóng bước đến mở cửa phòng ra, nhưng bên trong cũng chẳng nhìn thấy ai cả, nhìn cánh cửa tủ đồ đã bị mở rộng, có lẽ cô ấy đã rời đi từ sớm...
Ngay lúc này Bạch Thiếu Thần cũng đã hiểu ra, người phụ nữ tối qua không phải tự nguyện đến đây, mà là bị người ta ép buộc mang đến...
Bọn họ nghĩ rằng chỉ cần xịt nước hoa vào khắp cả căn phòng, thì anh sẽ không thể nhận ra được mùi máu tanh trên trán cô gái hay sao...
Bọn họ đã lầm to rồi, với một người lăn lộn trên giới thương trường như anh, gặp phải không ít chuyện lớn nhỏ, một chi tiết nhỏ nhặt này sao có thể qua mắt anh được...
Bạch Thiếu Thần buồn bã ngã người xuống giường, từ từ nhớ lại khuôn mặt, cảm nhận mùi hương trên tóc của cô gái còn sót lại trên giường...
Qua một lúc mới chịu ngồi dậy, cầm chiếc điện thoại lên xem, mới biết điện thoại đã bị ai đó tắt nguồn...
Sau đó nhìn chiếc điện thoại cười ngây ngô, không ngờ cô gái này lại lắm trò như vậy, sau đó mới chịu rời khỏi giường, lưu luyến đi vào phòng tắm...
Còn ở bên này hai mẹ con Tưởng Gia Linh lại rất quen thuộc với nơi này, nhanh chóng dẫn đường đưa ông Tưởng đến phòng số 99 của khách sạn....
Tưởng Gia Linh sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa để mở cửa phòng, mà ông Tưởng lại đang quá tức giận nên cũng chẳng nghi ngờ gì...
Cánh cửa lập tức được mở ra, nhưng bên trong chỉ còn lại một mớ hỗn độn, quần áo, mềm gối nằm lăn lộn trên sàn....
Ông Tưởng vừa nhìn thấy đã tức đến không nói nên lời, nhanh chóng bảo Tưởng Gia Linh cho dù lục tung cả căn phòng cũng phải tìm cho ra Tưởng Gia Tuệ...
"Gia Linh, con mau tìm xem, Gia Tuệ nó ở đâu, lôi cổ nó ra đây cho bố, đúng là đứa con gái không ra gì mà..."
"Vâng bố, bố ngồi xuống đi ạ, việc này cứ để cho con...."
Tưởng Gia Linh nhếch môi cười đắc ý, nhìn chiếc váy hôm qua Tưởng Gia Tuệ mặc bị xé rách, khiến cô ả càng thêm hài lòng...
Nghĩ đến việc hôm qua Tưởng Gia Tuệ bị gã đàn ông kia chơi nát liền hả hê trong lòng, sau đó liền lật tung mọi thứ trong phòng cũng phải tìm cho ra cô...
Lật tung mọi ngóc ngách trong phòng cũng chẳng thấy người đâu cả, nhưng khi bước đến gần phòng tắm liền nghe thấy tiếng xả nước bên trong..
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng phòng tắm, mẹ kế đoán chắc rằng cô đang trốn trong đó, liền lên tiếng chua ngoa nói...
"Lão gia, chắc chắn con nhỏ hư hỏng kia đang ở trong đó, chúng ta mau đập cửa đi, bắt nó về nhà để xử lý đi.."
"Ừm, Gia Linh con mau đập cửa bảo nó ra đây ngay cho bố.."
Ông Tưởng lúc này đã thật sự rất tức giận, mẹ kế bên cạnh cũng đã nhận thấy, vội vã vuốt nhẹ lưng cho ông Tưởng hạ bớt cơn giận lại......
"Vâng bố..."
Tưởng Gia Linh lập tức chạy đến đập mạnh liên tục vào cửa, miệng không ngừng hét lớn...
"Gia Tuệ chị mau mở cửa ra đi, bố đang đợi chị ở bên ngoài kìa.."
"Mau mở cửa ra đi, chị đừng có hòng mà trốn trong đó.."
"Rầm...rầm..."
"Mau mở cửa ra ngay, nếu chị còn không ra tôi sẽ phá cửa thật đấy..".
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần đang tắm thì bên ngoài tiếng đập cửa không ngừng vang lên dữ dội...
Điều này làm Bạch Thiếu Thần không khỏi kinh ngạc, đôi mày đẹp nhíu lại vì tức giận, không biết kẻ nào dám to gan đến đây làm loạn...
Mặc dù đang rất khó chịu vì bị làm phiền, nhưng anh cũng không vội bước ra ngoài, chậm rãi lấy một ít sữa tắm thoa lên người...