Chương 12
A Tâm nấp sau lùm cây giật mình ôm mặt. Này là bất giác bị dọa sợ mà thành. Nữ nhân của vương gia đáng sợ quá. Nữ nhân như hoa như ngọc giống Mặc Nhan, nàng muốn bóp cổ ép chết là bóp, muốn đấm thẳng vào mặt là đấm, mặc kệ hậu quả. Nói Mặc Nhan tự làm tự chịu nhưng thế này có chút dã man. Vương gia, ngài cứ thử nhìn những việc vương phi của ngài đã làm đi, ngài mới biết những gì ta nói lúc chiều hoàn toàn có căn cứ. Nàng hoàn toàn không cần bảo vệ. Có khi nàng còn bảo vệ ngược lại ta mới đúng!! Để hiểu thêm về Ngũ Thiên Kiều, A Tâm có nàng quen một chút với Khiểm Thúy, biết rằng tính cách của Ngũ Thiên Kiều vốn trầm ổn lạnh lùng nhưng khi làm trái ý nàng hay khiến nàng không vui liền không lường trước được chuyện gì. Là một loại tùy hứng điển hình. Dấu hiểu nhận biết duy nhất là khi nàng chậc lưỡi. Còn khó sống hơn khi sống với vương gia nữa!
- Có vẻ mọi chuyện không được suôn sẻ như ý của Mặc Nhan nhỉ?
- H...ưm...
Miệng A Tâm bất ngờ bị giữ lại. Mùi trầm hương quen thuộc sộc vào mũi, nha đầu mới thôi phản kháng. Tưởng ai, thì ra là tên đần Phong Khuyết. Y suýt xoa:
- Lão tử còn chưa lấy vợ, ngươi đã muốn lấy mạng ta vậy ư?
- Hành tung lén lén lút lút. Ngươi tới đây làm cái gì?
- Ngươi nhìn trên đỉnh đình đi. Bản lão tử đi tới đây với vương gia của ngươi.
A Tâm vừa ngước lên thì không khỏi kinh ngạc. Vương gia từ lúc nào mà ở đó?!
- Từ lúc nào?
- Từ lúc Mặc Nhan bị vương phi đấm vào mặt. Ôi.... Ta nhìn còn thấy đau dùm. Tuyệt thế mỹ nhân Linh Cương quốc của chúng ta cứ vậy bị hủy hoại rồi đi.
- Ta nói với vương gia rồi. Vương phi đáng sợ còn hơn trong tưởng tượng. Vết hằn ở đây cũng là do nàng gây ra đấy. Ta còn nghĩ ta sẽ bị nàng thật sự bóp chết nếu trễ mất 1s.
Không khí có chút trầm mặc.Ai cũng có những suy nghĩ riêng. Cả hai cùng ngước lên mái đình, bóng người lúc này đã không còn thấy đâu nữa rồi lại nhìn thấy dáng người đang quằn quại trên đất. Hai người nhìn nhau rồi thở hắt, dứt khoát quay đầu rời đi. Nữ nhân ấy à, có bản lĩnh làm thì phải có bản lĩnh tự gánh vác. Vốn dĩ trong thế giới hà khắc này, kẻ tu luyện không dễ chết mà dễ chết thì không đáng sống, mặc cho số phận định đoạt đi.
Ngũ Thiên Kiều mới về phòng được vài hơi thở thì Âu Dương Phong Ngạn lừng lững xuất hiện ở trước cửa phòng dọa Khiểm Thúy sợ hết hồn. Nha đầu giẫy nảy lên rồi lại quỳ trên đất hành lễ. Ngũ Thiên Kiều cảm nhận được trận gió lạnh bất thường thì cũng mất hứng không ăn điểm tâm nữa. Nàng nhíu mày nhìn nam nhân đứng đó, tò mò không hiểu hắn tới đây để làm gid. Chuyện nàng đánh người, không phải lộ nhanh đến mức này chứ? Mà nữ nhân đó có can đảm đi mách lẻo ư? Sau khi bị nàng đánh mất hình,biến dạng đi như vậy? Kể cũng kì tích a...
- Lui xuống.
- Dạ, vương gia.
- Hôm nay ngươi không cần canh cửa.
- Dạ...vương gia.
Khiểm Thúy vội vàng tránh đi,gương mặt có chút khiếm hồng. Cánh cửa phòng được đóng lại trong sự ngơ ngác của Ngũ Thiên Kiều. Hôm nay Khiểm Thúy không ở đây thì nàng ôm ai ngủ? Mà sao trước lúc đi,nha đầu lại ra dấu cho nàng hành sự cẩn thận, đừng quá lớn tiếng. Không kẽ, Âu Dương Phong Ngạn tính cùng nàng đánh nhau một trận ư?
Người vừa đi. Âu Dương Phong Ngạn bế bổng Ngũ Thiên Kiều lên rồi đặt lên giường. Ngũ Thiên Kiều rõ ràng cực kì khó hiểu, còn chưa kịp định hình được các sự kiện bằng cách liên kết các chi tiết thì đôi môi ấm nóng đã điên cuồng bị chiếm đoạt, hơi thở cứ thế bị rút dần rút cạn. Nàng thẫn thờ mơ hồ sau khi được dứt ra, nhăn mày nhìn hắn. Âu Dương Phong chỉ cười,ghé sát tai nàng thì thầm:
- Mau, gọi bản vương là tướng công. Bản vương thích nghe nàng gọi như vậy.
- ?????
Ngũ Thiên Kiều bị đẩy xuống chiếc nệm êm. Đúng là hôm nay bọn họ cùng đánh trận, nhưng đánh trận bằng hình thức giao cấu cơ thể. Từ căn phòng lập lờ ánh đèn,hai thân thể dán chặt lấy nhau quấn quýt không rời. Nữ nhân bám chắc vào tấm nệm, suy nghĩ chạy trốn vừa lóe lên đã bị nam nhân mạnh mẽ túm lại,kéo cả người nàng quay trở lại vòng tay ấm áp của hắn sau đó không chần chừ không ngừng chiếm hữu. Cảnh xuân dài vô hạn như cách màn đem đang dần buông xuống vậy.
- Có vẻ mọi chuyện không được suôn sẻ như ý của Mặc Nhan nhỉ?
- H...ưm...
Miệng A Tâm bất ngờ bị giữ lại. Mùi trầm hương quen thuộc sộc vào mũi, nha đầu mới thôi phản kháng. Tưởng ai, thì ra là tên đần Phong Khuyết. Y suýt xoa:
- Lão tử còn chưa lấy vợ, ngươi đã muốn lấy mạng ta vậy ư?
- Hành tung lén lén lút lút. Ngươi tới đây làm cái gì?
- Ngươi nhìn trên đỉnh đình đi. Bản lão tử đi tới đây với vương gia của ngươi.
A Tâm vừa ngước lên thì không khỏi kinh ngạc. Vương gia từ lúc nào mà ở đó?!
- Từ lúc nào?
- Từ lúc Mặc Nhan bị vương phi đấm vào mặt. Ôi.... Ta nhìn còn thấy đau dùm. Tuyệt thế mỹ nhân Linh Cương quốc của chúng ta cứ vậy bị hủy hoại rồi đi.
- Ta nói với vương gia rồi. Vương phi đáng sợ còn hơn trong tưởng tượng. Vết hằn ở đây cũng là do nàng gây ra đấy. Ta còn nghĩ ta sẽ bị nàng thật sự bóp chết nếu trễ mất 1s.
Không khí có chút trầm mặc.Ai cũng có những suy nghĩ riêng. Cả hai cùng ngước lên mái đình, bóng người lúc này đã không còn thấy đâu nữa rồi lại nhìn thấy dáng người đang quằn quại trên đất. Hai người nhìn nhau rồi thở hắt, dứt khoát quay đầu rời đi. Nữ nhân ấy à, có bản lĩnh làm thì phải có bản lĩnh tự gánh vác. Vốn dĩ trong thế giới hà khắc này, kẻ tu luyện không dễ chết mà dễ chết thì không đáng sống, mặc cho số phận định đoạt đi.
Ngũ Thiên Kiều mới về phòng được vài hơi thở thì Âu Dương Phong Ngạn lừng lững xuất hiện ở trước cửa phòng dọa Khiểm Thúy sợ hết hồn. Nha đầu giẫy nảy lên rồi lại quỳ trên đất hành lễ. Ngũ Thiên Kiều cảm nhận được trận gió lạnh bất thường thì cũng mất hứng không ăn điểm tâm nữa. Nàng nhíu mày nhìn nam nhân đứng đó, tò mò không hiểu hắn tới đây để làm gid. Chuyện nàng đánh người, không phải lộ nhanh đến mức này chứ? Mà nữ nhân đó có can đảm đi mách lẻo ư? Sau khi bị nàng đánh mất hình,biến dạng đi như vậy? Kể cũng kì tích a...
- Lui xuống.
- Dạ, vương gia.
- Hôm nay ngươi không cần canh cửa.
- Dạ...vương gia.
Khiểm Thúy vội vàng tránh đi,gương mặt có chút khiếm hồng. Cánh cửa phòng được đóng lại trong sự ngơ ngác của Ngũ Thiên Kiều. Hôm nay Khiểm Thúy không ở đây thì nàng ôm ai ngủ? Mà sao trước lúc đi,nha đầu lại ra dấu cho nàng hành sự cẩn thận, đừng quá lớn tiếng. Không kẽ, Âu Dương Phong Ngạn tính cùng nàng đánh nhau một trận ư?
Người vừa đi. Âu Dương Phong Ngạn bế bổng Ngũ Thiên Kiều lên rồi đặt lên giường. Ngũ Thiên Kiều rõ ràng cực kì khó hiểu, còn chưa kịp định hình được các sự kiện bằng cách liên kết các chi tiết thì đôi môi ấm nóng đã điên cuồng bị chiếm đoạt, hơi thở cứ thế bị rút dần rút cạn. Nàng thẫn thờ mơ hồ sau khi được dứt ra, nhăn mày nhìn hắn. Âu Dương Phong chỉ cười,ghé sát tai nàng thì thầm:
- Mau, gọi bản vương là tướng công. Bản vương thích nghe nàng gọi như vậy.
- ?????
Ngũ Thiên Kiều bị đẩy xuống chiếc nệm êm. Đúng là hôm nay bọn họ cùng đánh trận, nhưng đánh trận bằng hình thức giao cấu cơ thể. Từ căn phòng lập lờ ánh đèn,hai thân thể dán chặt lấy nhau quấn quýt không rời. Nữ nhân bám chắc vào tấm nệm, suy nghĩ chạy trốn vừa lóe lên đã bị nam nhân mạnh mẽ túm lại,kéo cả người nàng quay trở lại vòng tay ấm áp của hắn sau đó không chần chừ không ngừng chiếm hữu. Cảnh xuân dài vô hạn như cách màn đem đang dần buông xuống vậy.