Chương 2
Không phải chỉ đến muộn một chút thôi sao? Vương phi của ta vậy mà muốn làm phu nhân của Mặc thống lĩnh rồi
- Tham kiến vương gia,vương gia vạn tuế vạn vạn tuế.
Mặc Thừa Ân vội vàng chống tay trên đất hành lễ. Dân chúng khác đều không hẹn mà run rẩy quỳ rạp trên đất. Bọn họ không thể lường trước được hậu quả cho việc đắc tội với vị vương gia tàn ác này. Đến hoàng đế bệ hạ,thân là hoàng huynh của hắn còn phải kính hắn vài phần,mọi sắp xếp ý muốn của hắn.
Khăn voan rơi xuống,gương mặt nương tử hiện ra. Ánh mắt nàng rơi trên người của hắn,nhìn không rời mắt. Đáy mắt ấy có chút thất vọng lại có chút bất lực. Nàng thở hắt một hơi. Âm thanh cùng độ ấm phảng phất quanh cổ của Âu Dương Phong Ngạn. Hắn cũng nhìn nàng không rời mắt. Từng biểu hiện của nàng đều được thu vào tầm mắt băng lãnh ấy. Gương mặt xinh đẹp của nàng,hoàn toàn trái ngược với những gì thiên hạ đồn kể. Hắn cũng có vài phần bất ngờ. Nhưng chính thái độ của nàng dành cho hắn lại là thứ khiến nàng đặc biệt hơn bao giờ hết.
- Vương phi?
- .....
Thứ đáp lại hắn đơn giản là một cái nhướn mày rất khẽ,đôi mắt lạnh,hàng lông mày sắc sảo hơi nhíu. Âu Dương Phong Ngạn có chút thầm cười. Hắn vốn là kẻ kiệm lời. Mà không hiểu sao khi đối diện với nữ nhân này,cứ muốn cạy miệng nàng mở ra nói chuyện cùng hắn.
Âu Dương Phong Ngạn tiếp lời:
- Nàng muốn làm góa phụ trong chính ngày thành hôn ư?
Âu Dương Phong Ngạn mỉm cười. Ngũ Thiên Kiều nhìn theo ánh mắt của hắn mà thoáng giật mình. Không hiểu từ lúc nào chiếc trâm cài đầu đã găm ngang cổ của hắn,dường như chỉ cần nàng ấn nhẹ một chút nữa thôi,kim nhọn liền có thể cắm qua mà đoạt mạng hắn.Tiếng kim loại leng keng rơi trên đất trong sự tò mò của tất cả mọi người.
- Xin lỗi,là bản năng của ta.
- Nàng rất hay bị ám toán sao?
- Phải.
- Ai lại muốn giết vương phi của bổn vương?
- Người của Ngũ gia.
- Là kẻ nào?
- Mặc ta.
- Giờ nàng là vương phi của bản vương,nói mặc là mặc thế nào?
- ....
Giọng Âu Dương Phong Ngạn bộc lộ rõ ý cười. Ngũ Thiên Kiều chỉ có thể chậc lưỡi tức giận cho qua. Nhìn dáng vẻ ủy khuất của nàng như vậy,hắn lại càng được nước lấn tới,khúc khích bên tai nàng những câu hỏi nhàm chán khác. Mà nàng thì vẫn mặt lạnh như vậy,không trả lời,chỉ chậc lưỡi coi như bản thân điếc không nghe thấy gì.
Hai người bọn họ một nam một nữ cứ thế bế nhau vào trong lễ đường. Người đi rồi,Mặc Thừa Ân mới vội vàng đứng dậy. Sự thay đổi vô lí của vương gia là điều khó chấp nhận nhưng nếu bây giờ ở đây thắc mắc chi bằng giữ cái mạng nhỏ này trước. Y kéo bà mai đang run rẩy quỳ trên đất đứng dậy:
- Nhanh,vào trong hoàn thành nốt lễ bái đường.
- Dạ dạ, Mặc thống lĩnh.
- Ngươi ( Chỉ Khiểm Thúy cũng đang quỳ) nhanh chóng vào trong hộ tống vương phi.
- Dạ dạ.
- Người đâu,kèn trống linh đình lên. Đừng làm lỡ giờ lành.
Bọn họ dẫu đang ngơ ngác nhưng trông dáng vẻ gấp gáp như cháy nhà đến nơi của Mặc Thừa Ân thì cũng chỉ đành chấp thuận mà làm theo. Đèn trống linh đình,người ra kẻ vào bắt đầu tấp nập. Ngày hôm ấy,xú nữ bị ghẻ lạnh của phủ thừa tướng, Ngũ Thiên Kiều cùng vương gia tàn ác số khổ khắc thê, Âu Dương Phong Ngạn chính thức nên duyên phu thê,mở ra hàng ngàn những câu chuyện đồn đại biến tấu qua lời kể của người dân chứng kiến cảnh tượng hai người họ lời qua tiếng lại trước lễ bái đường.
- Tham kiến vương gia,vương gia vạn tuế vạn vạn tuế.
Mặc Thừa Ân vội vàng chống tay trên đất hành lễ. Dân chúng khác đều không hẹn mà run rẩy quỳ rạp trên đất. Bọn họ không thể lường trước được hậu quả cho việc đắc tội với vị vương gia tàn ác này. Đến hoàng đế bệ hạ,thân là hoàng huynh của hắn còn phải kính hắn vài phần,mọi sắp xếp ý muốn của hắn.
Khăn voan rơi xuống,gương mặt nương tử hiện ra. Ánh mắt nàng rơi trên người của hắn,nhìn không rời mắt. Đáy mắt ấy có chút thất vọng lại có chút bất lực. Nàng thở hắt một hơi. Âm thanh cùng độ ấm phảng phất quanh cổ của Âu Dương Phong Ngạn. Hắn cũng nhìn nàng không rời mắt. Từng biểu hiện của nàng đều được thu vào tầm mắt băng lãnh ấy. Gương mặt xinh đẹp của nàng,hoàn toàn trái ngược với những gì thiên hạ đồn kể. Hắn cũng có vài phần bất ngờ. Nhưng chính thái độ của nàng dành cho hắn lại là thứ khiến nàng đặc biệt hơn bao giờ hết.
- Vương phi?
- .....
Thứ đáp lại hắn đơn giản là một cái nhướn mày rất khẽ,đôi mắt lạnh,hàng lông mày sắc sảo hơi nhíu. Âu Dương Phong Ngạn có chút thầm cười. Hắn vốn là kẻ kiệm lời. Mà không hiểu sao khi đối diện với nữ nhân này,cứ muốn cạy miệng nàng mở ra nói chuyện cùng hắn.
Âu Dương Phong Ngạn tiếp lời:
- Nàng muốn làm góa phụ trong chính ngày thành hôn ư?
Âu Dương Phong Ngạn mỉm cười. Ngũ Thiên Kiều nhìn theo ánh mắt của hắn mà thoáng giật mình. Không hiểu từ lúc nào chiếc trâm cài đầu đã găm ngang cổ của hắn,dường như chỉ cần nàng ấn nhẹ một chút nữa thôi,kim nhọn liền có thể cắm qua mà đoạt mạng hắn.Tiếng kim loại leng keng rơi trên đất trong sự tò mò của tất cả mọi người.
- Xin lỗi,là bản năng của ta.
- Nàng rất hay bị ám toán sao?
- Phải.
- Ai lại muốn giết vương phi của bổn vương?
- Người của Ngũ gia.
- Là kẻ nào?
- Mặc ta.
- Giờ nàng là vương phi của bản vương,nói mặc là mặc thế nào?
- ....
Giọng Âu Dương Phong Ngạn bộc lộ rõ ý cười. Ngũ Thiên Kiều chỉ có thể chậc lưỡi tức giận cho qua. Nhìn dáng vẻ ủy khuất của nàng như vậy,hắn lại càng được nước lấn tới,khúc khích bên tai nàng những câu hỏi nhàm chán khác. Mà nàng thì vẫn mặt lạnh như vậy,không trả lời,chỉ chậc lưỡi coi như bản thân điếc không nghe thấy gì.
Hai người bọn họ một nam một nữ cứ thế bế nhau vào trong lễ đường. Người đi rồi,Mặc Thừa Ân mới vội vàng đứng dậy. Sự thay đổi vô lí của vương gia là điều khó chấp nhận nhưng nếu bây giờ ở đây thắc mắc chi bằng giữ cái mạng nhỏ này trước. Y kéo bà mai đang run rẩy quỳ trên đất đứng dậy:
- Nhanh,vào trong hoàn thành nốt lễ bái đường.
- Dạ dạ, Mặc thống lĩnh.
- Ngươi ( Chỉ Khiểm Thúy cũng đang quỳ) nhanh chóng vào trong hộ tống vương phi.
- Dạ dạ.
- Người đâu,kèn trống linh đình lên. Đừng làm lỡ giờ lành.
Bọn họ dẫu đang ngơ ngác nhưng trông dáng vẻ gấp gáp như cháy nhà đến nơi của Mặc Thừa Ân thì cũng chỉ đành chấp thuận mà làm theo. Đèn trống linh đình,người ra kẻ vào bắt đầu tấp nập. Ngày hôm ấy,xú nữ bị ghẻ lạnh của phủ thừa tướng, Ngũ Thiên Kiều cùng vương gia tàn ác số khổ khắc thê, Âu Dương Phong Ngạn chính thức nên duyên phu thê,mở ra hàng ngàn những câu chuyện đồn đại biến tấu qua lời kể của người dân chứng kiến cảnh tượng hai người họ lời qua tiếng lại trước lễ bái đường.