Chương 9
Linh lực nồng nặc từng từng lớp lớp hóa thành những đám mây, bao trùm cả đại điện uy nga trang nghiêm trong đó, nắng sớm chiếu vào tỏa sáng rực rỡ lung linh.
Trong tứ đại môn phái, đại điện của môn phái Thiên Chiếu Môn là tráng lệ nhất, ngay cả những cây cột bạch ngọc phía trước điện cũng được đúc từ thiên nhiên nguyên chất.
Đây là kiệt tác của Ngu Thiên Thu ba trăm năm trước, lúc ấy ông vừa thăng đến linh tu thất trọng, tiếp quản Thiên Chiếu Môn từ trong tay chưởng môn tiền nhiệm. Trong lòng có chút muốn phát huy làm rạng danh môn phái, bản thân lại có tâm tư trở thành thống lĩnh bách giá tiên môn —— đáng tiếc thời gian rất nhanh, 300 năm đã quá, ông vẫn bị kẹt ở thất trọng không nhúc nhích, rất nửa vời.
Lúc này trời đã sáng, Ngu chưởng môn khoanh tay đứng ở trung tâm đại điện, mặc cho ánh nắng mặt trời ở trên cao chiếu vào trường bào được nạm bằng vàng của ông, thần sắc nhàn nhạt, nhìn không ra hỉ nộ, chính là loại uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Con bé thật là nói như vậy?”
“Hồi chưởng môn, hoàn toàn chính xác ạ.” Một vị chấp sự bạch y nói: “Căn cứ theo tin tức thuộc hạ nắm giữ, đại tiểu thư không chỉ thấy chuyện bất công mà giúp Tạ Dung Cảnh, còn chữa trị vết thương cho hắn......”
Ngu Thiên Thu cười nói: “Trái lại tâm địa rất tốt.”
Khi ông mỉm cười, chấp sự tới báo cáo đều không hiểu ý tứ của chưởng môn đại nhân là gì.
Là cảm thấy đại tiểu thư làm đúng sao? Vậy Chấp Pháp Đường bọn họ có phải cũng nên thay đổi thái độ với ma chủng đó một chút hay không?
Vốn dĩ, khi Tạ Dung Cảnh vừa mới được Ngu chưởng môn tự mình mang về Thiên Chiếu Môn, trong lòng các đệ tử tràn đầy hận thù, nhưng thật sự không ai dám gây phiền toái cho đối phương.
Nhưng dần dần, mọi người phát hiện: Cho dù bon họ làm gì với Tạ Dung Cảnh đi nữa, thì chưởng môn cũng không vì vậy mà hoàn toàn trừng phạt bọn họ...... Mới dẫn đến cục diện này như ngày hôm nay.
“Đừng nháo ra mạng người, làm hổ thẹn gia phong của Thiên Chiếu Môn.”
Chẳng qua Ngu chưởng môn đã từng nói như thế.
“Chưởng môn đại nhân, có cần thuộc hạ phái người phối hợp với đại tiểu thư?” Bạch y chấp sự thăm dò hỏi.
Ngu Thiên Thu lắc đầu cười lớn, giống như một vị phụ thân thiên vị nữ nhi phản nghịch: “Không cần, trông chừng Tuệ Tuệ, đừng để con bé làm bậy.”
Đây là không đồng ý.
Tâm tư chấp sự lần nữa để lại trong bụng, cung kính cáo lui.
Ngu Thiên Thu dạo bước ra khỏi đại điện, dọc theo đường đi các tiên đồng thị nữ làm việc trong điện đều tới thỉnh an ông, ông cũng lần lượt gật đầu chào hỏi.
Trên thực tế, chấp sự vừa rồi đến báo cáo có suy đoán khác.
Đối hành vi không theo lẽ thường của đại tiểu thư mấy ngày nay Ngu chưởng môn vẫn chưa phản đối —— đương nhiên, cũng không ủng hộ.
Ngu Thiên Thu ngoài mặt nhìn hòa nhã, nhưng trong thâm tâm có chút không vui.
Linh khí đất trời thoang thoảng ẩn chứa trong tia nắng mặt trời đầu tiên vào mỗi buổi sáng, đối với việc tu luyện của linh tu rất hữu ích.
Nhưng hôm nay, ông lại lãng phí thời gian nửa nén nhang một cách vô ích, chỉ để nghe một cái báo cáo râu ria.
Thật sự không cần thiết mà.
……
Khi ánh nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu xuống trái đất, Ngu Tuệ Tuệ vẫn còn đang ngủ.
Giường của cô rất to và mềm, nếu nằm lên trên cả người có thể lõm vào đó, trong phòng tràn ngập mùi thơm là thành phẩm làm từ những linh thảo không rõ nguồn gốc, nghe nói trung tâm bên dưới sân nhỏ này nơi cô ở, còn cất một mặt trận an thần loại nhỏ, khó trách chất lượng giấc ngủ càng ngày càng tăng, mỗi ngày thức giấc tinh thâng đều sảng khoái.
Lại ngủ thêm hai canh giờ nữa, cô dụi dụi đôi mắt lim nhim buồn ngủ rồi rời khỏi giường.
“Đại tiểu thư, tới giờ uống thuốc rồi.”
Nhìn thấy động tĩnh bên đây, thị nữ bên cạnh mới được bổ nhiệm đi xuyên qua ba tấm màn che và hai chiếc bình phong, từng bước bưng một bát màu xanh lục đến trước giường cô.
Xuất hiện cùng nàng là những thị nữ cầm chậu rửa mặt khăn lông và quần áo chuẩn bị phục vụ, Ngu Tuệ Tuệ lần nữa cảm thán: Làm đại tiểu thư thật sự quá sướng.
Gian sân này của cô không lớn lắm, nhưng phòng ngủ này so với cả căn nhà của cô ở hiện tại còn to hơn gấp mấy lần, giống như một dãy phòng được chia thành nhiều khu vực, có chỗ để ngủ, luyện đàn, cất giữ quần áo, còn có chỗ tắm rửa.
Thị nữ mới bên cạnh tên là Bạch Sương, thoạt nhìn kích thước cùng nguyên chủ không khác biệt lắm, tính tình có vài phần đơn thuần của thiếu nữ, tính có phần ngây thơ, nàng nhìn số thuốc trong bát, sau đó lại nhìn Ngu Tuệ Tuệ, lo lắng nói: “Đại tiểu thư, ta ngửi qua mùi thuốc này rất đắng, cho nên bữa sáng có sai người chuẩn bị chút đồ ngọt.”
Chính xác chính xác.
Trên thực tế, trước lúc nàng còn chưa mở miệng, Ngu Tuệ Tuệ đã muốn hỏi.
Không phải chứ, thứ đồ này thực sự là thuốc à?
Nó giống như một quả chanh vắt vào dung dịch ô-xy già rồi thả đống thức ăn ôi thiu vào đó cuối cùng thì ném một bát có hương đậu phụ hôi thối vào......
Cô nhất thiết phải uống loại đồ vật này sao?
Cô lục lọi trí nhớ của mình, mới phát hiện —— hóa ra nguyên chủ thật sự đã uống qua.
Không chỉ uống thôi, mỗi tháng còn phải uống một lần, nỗi thống khổ giống như khi tới tháng.
Biểu cảm lo lắng của Bạch Sương xuất hiện trước mắt khiến Ngu Tuệ Tuệ hoảng nha.
Vừa nhìn bát thuốc đang đung đưa trước mắt liền biết rất đắng nha.
Không muốn.
Cô kiên quyết không cần.
Cục xuyên thư không thể thay đổi cơ thể tố chất của người bản gốc, nhưng có thể thay đổi người xuyên việt là Ngu Tuệ Tuệ này —— để khi chấp thuận làm nhiệm vụ càng thuận hơn, trừ phi đặc biệt phải sắm vai ốm yếu nào đó, từ trước đến nay bọn họ luôn tăng cường thể chất năng lực cho nhiệm vụ giả một ít.
Vì vậy, Ngu Tuệ Tuệ người không bệnh không đau bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Làm sao mới có thể uyển chuyển nói cho mấy người này biết: Đại tiểu thư cô đây đã trở nên khỏe mạnh rồi......
Lúc đang loay hoay, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh máy móc của hệ thống.
【Ký chủ có số hiệu 720018, xin chào.】
Cô sửng sốt chớp mắt một cái, không quên thu xếp ổn thỏa cho một người trong phòng trước: “Đặt đồ đạc xuống rồi đi ra ngoài trước, lát nữa ta sẽ uống thuốc sau.”
“Ký chủ, hình như ngươi thích ứng rất nhanh.” Hệ thống khen ngợi, trong lời nói có chút bất ngờ.
“Ân.”
Cô gật gật đầu, cuộc sống ở đây rất thoải mái, nhiệm vụ diễn ra khá suôn sẻ.
Ngu Tuệ Tuệ có suy nghĩ không phúc hậu lắm, ít nhất công việc đơn giản hơn của hệ thống.
Trong cục xuyên thư gôm hết lại cũng không nhiều hệ thống lắm, các hệ thống không chỉ có trách nhiệm kiểm tra đo lường các tiểu thế giới nào đó, mà còn phải phụ trách truyền tải cốt truyện cho nhóm người xuyên việt, quả thật bận rộn đến mức không có thời gian tắt máy ngủ đông.
Cho nên, thông thường sau khi bọn họ truyền đạt cốt truyện xong sẽ không có bất kỳ dính dáng gì nữa, cũng chỉ có người mới lần đầu làm nhiệm vụ, mới có thể khiến hệ thống giữa đường đang làm nhiệm vụ tới quan tâm một chút.
“Vậy là tốt rồi.” Tuy là thanh âm máy móc, nhưng Ngu Tuệ Tuệ lại nghe được trong đó một tia vui mừng: “Làm xong nhiệm vụ này, ngươi chính là nhân viên chính thức của cục xuyên thư.”
“Không phải phải thực hiện ba nhiệm vụ dành cho tân nhân mới có thể chuyển sang chính thức sao?”
“Bọn họ là bọn họ, ngươi là ngươi.” Hệ thống khen ngợi: “Số 720018, ngươi làm rất tốt.”
Ngu Tuệ Tuệ:…… A?
Cho nên, rốt cuộc thì chỗ nào cô làm rất tốt?
Trực giác nói cho Ngu Tuệ Tuệ biết có điều gì đó không đúng, ngoài tâm thái nghĩ thoáng ra, cô còn có một ưu điểm khác, chính là giác quan thứ sáu rất chính xác.
Hơn nữa trong tình huống bình thường, cái tốt không bao giờ linh cái xấu thì linh.
Dưới sự chất vấn của cô, hệ thống có chút ngượng ngùng đành nói ra tình hình thực tế.
Trên thực tế, nhiệm vụ này gửi nhầm rồi, căn bản nó không phải là nhiệm vụ dành cho người mới.
Bởi vì Tạ Dung Cảnh...... hắn từ trước đến nay chưa từng có cái gì gọi là bạch nguyệt quang cả.
Ở mỗi một tuyến thế giới trước đó, quỹ đạo hành động của mọi người rõ ràng đều giống nhau, nhưng vị tổ tông này muốn hắc hóa lúc nào thì hắc hóa lúc đó, đặc biệt tùy ý không tuân theo quy luật nào.
Đôi khi, hắn vừa bị phế kinh mạch liền trở nên hắc hóa rồi giết người bỏ chạy, một đường đi thấy cái gì giết cái đó, ngay cả nam chủ trên đường đi bị hắn bắt gặp cũng thuận tay giết mấy lần, lúc này nam chủ vẫn chưa bái sư, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Đôi khi, hắn lại nửa hắc nửa không hắc vẫn luôn ở lại trong môn phái, nhưng cũng không đại biểu nó sẽ bình thường hơn những lần khác, hắn ẩn nấp chỗ này, cách một khoảng thời gian là giết vài người, giống như trò chơi thể loại giết chóc nào đó....... Ngay cả nhóm vai chính bái kiến cũng không thể may mắn tránh khỏi, hầu như đều bị hắn thuận tay giết qua. Mãi đến giai đoạn cuối của cốt truyện hắn mới từ phía sau màn bước lên đài, diệt môn xưng vương lưu loát vô cùng.
Hành vi này vô lý như vậy, làm cho toàn bộ cốt truyện tràn đầy tính chất không xác định cục kỳ lớn, nhất định tiểu thế giới trong cuốn sách này có điểm gì đó sai sót —— mới khiến cốt truyện đi chệch hướng, thế giới có thể trở nên bất ổn.
Cố tình lại không thể làm gì được hắn.
Vai ác cũng là một trong những nhân vật quan trọng, nếu thế giới này không có Tạ Dung Cảnh đảm nhiệm vai ác, dường như sẽ có vấn đề.
Mắt thấy mục tiêu sau khi kết thúc tiểu thế giới này mọi thứ sẽ sụp đổ từng chút một, nhóm nhân viên rầu đến mức trọc đầu.
Trừ phi khiến hắn hành động giống hệt cốt truyện ban đầu, một năm sau khi kinh mạch bị phế sẽ hắc hóa —— lúc này Tạ Dung Cảnh hắc hóa, một không giết chết nam chủ, hai không giết chết các vai phụ khác, hãy để cốt truyện thật yên ổn mà phát triển tiếp.
Vì củng cố lại thế giới này, cục xuyên thư quyết định: Đành phải tạo ra một cốt truyện mới, trước khi hắc hóa cố gắng khống chế hắn càng sớm càng tốt.
Mà Ngu Tuệ Tuệ hiện tại, chính là cái đồ điều khiển từ xa.
Nguyên chủ trước nay chưa từng có bất kỳ tiếp xúc nào với Tạ Dung Cảnh.
Cô chỉ là một người bình thường, tình cờ vào khoảng thời gian này lại là linh hồn đã chết ở gần đây, sau khi cục xuyên thư làm giao dịch với cô, cô vui vui vẻ vẻ tới thế giới khác đi du lịch mà không hề tỏa ra đau buồn gì, khi từ bỏ thân thể này.
……
“Nếu nói một cách khả thi, tiểu thế giới này sẽ trở nên tương đối ổn định.” Ấm thanh máy móc của hệ thống ẩn chứa chút khao khát: “Chỉ cần phái ai đó hóa trang thành Bạch Nguyệt Quang của Tạ Dung Cảnh trong mỗi dự án là đủ rồi, để cho bọn họ làm theo từng bước một là được.”
“Xin hỏi số hiệu của ngươi là bao nhiêu.”
“023, làm sao vậy?” Đột nhiên bị hỏi một vấn đề không liên quan, hệ thống đang rất khó hiểu.
Ngu Tuệ Tuệ: “Ta muốn khiếu nại ngươi.”
Số 023:……
Hảo đi, xác thật là hắn thất trách không sai, ai bảo khoảng thời gian này bận rộn quá đi, tất cả hệ thống đều choáng váng.
“Ký chủ thật hài hước, ngươi vẫn chưa trở lại cục xuyên thư đâu, làm sao khiếu nại đây.”
023 bị chọc trúng chỗ nhột ha ha, quyết định không bao giờ nói cho Ngu Tuệ Tuệ biết: Kỳ thực lúc trước đã có người làm nhiệm vụ này, là một số người xuyên việt kỳ cựu, chỉ cần đăng bài lên diễn đàn sẽ có đám người vô hô hào kêu lão đại.
Chẳng qua bọn họ…… Ân, đều thất bại không có ngoại lệ.
Ngu Tuệ Tuệ nga một tiếng: “Vậy chờ ta trở về sẽ khiếu nại ngươi.”
023: “Không phải, chúng ta hảo hảo thương lượng chút QAQ...... Nếu không như vậy đi, ta có thể giúp ngươi vô điều kiện tra một lần!”
“Ngươi có thể tra cái gì?”
“Cơ bản đều có thể.” 023 dừng một chút: “Thời tiết trong 30 ngày gần đây, bản đồ của thế giới này, giá trị cụ thể của thân thể ngươi, hoặc là độ hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ đối với người.”
Nghe tình hình cũng chẳng có cái gì giúp ích cả.
Chỉ có một cái cuối cùng khiến cô có hứng thú thôi.
“Vậy thì độ hảo cảm đi.”
Số liệu quá nhiều mức độ tính toán quá lớn, 023 một bên hì hục kiểm tra, một bên cũng không quên giới thiệu trị số lợi hại này nọ cho người mới.
“Độ hảo cảm vượt quá 50, chính là trong phạm vi bạn bè; 50-60 là bằng hữu bình thường; 60-70 là bạn tốt; 70-80 là tri kỷ. Muốn trở thành bạch nguyệt quang, nói thế nào cũng phải từ 70 trở lên.”
Nói cách khác cũng tương tự như tri kỷ vậy, hiện tại đến lượt Ngu Tuệ Tuệ kinh ngạc: “Không cần đến 100 sao?”
“Ngay cả những người yêu nhau lưỡng tình tương duyệt, cũng không có khả năng đến 100.” 023 phổ cập khoa học nói: “Có rất người ở nhân gian yêu nhau mà vượt quá 90.”
Một hơi nói nhiều chuyện như vậy, 023 cũng thấy mệt mỏi, sau khi trở thành hệ thống, đây vẫ là lần đầu tiên hắn coi trọng một người mới như vậy.
May mắn thay kết quả kiểm tra rất nhanh sẽ có, Ngu Tuệ Tuệ rất tò mò, cô và Tạ Dung Cảnh ở chung với nhau khá hòa hợp, không biết ở trong lòng đối phương, cô có tính là một người bằng hữu bình thường hay không.
Đương nhiên, rất có khả năng là không thể, hai hay ba mươi cô cũng có thể chấp nhận, dù sao độ hảo cảm của cô đối Tạ Dung Cảnh không sai biệt lắm cũng ở mức độ này, chắc trường hợp này sẽ cao hơn người xa lạ một ít, so với hảo cảm ấn tượng ban đầu hơi kém. Mọi người đều giống nhau, điều này thực công bằng.
Cuối cùng, dưới cái nhìn đầy mong đợi của một người, trong đầu cô bắt đầu hiện ra một bức màn tinh thể lỏng giống như màn hình, phía trên có viết một con số ——
【-50】
Ngu Tuệ Tuệ:?
Vãi chết tiệt đồ vật này có phải bị lỗi rồi không??
- ---------------
THÔNG BÁO
Tuần sau mình đi quân sự tận hai tuần lận, nên trong thời gian đó mình không đăng truyện được. Khi nào về mình sẽ đăng tiếp, hứa không drop. Vậy nha, cảm ơn mọi người đã đọc.
Trong tứ đại môn phái, đại điện của môn phái Thiên Chiếu Môn là tráng lệ nhất, ngay cả những cây cột bạch ngọc phía trước điện cũng được đúc từ thiên nhiên nguyên chất.
Đây là kiệt tác của Ngu Thiên Thu ba trăm năm trước, lúc ấy ông vừa thăng đến linh tu thất trọng, tiếp quản Thiên Chiếu Môn từ trong tay chưởng môn tiền nhiệm. Trong lòng có chút muốn phát huy làm rạng danh môn phái, bản thân lại có tâm tư trở thành thống lĩnh bách giá tiên môn —— đáng tiếc thời gian rất nhanh, 300 năm đã quá, ông vẫn bị kẹt ở thất trọng không nhúc nhích, rất nửa vời.
Lúc này trời đã sáng, Ngu chưởng môn khoanh tay đứng ở trung tâm đại điện, mặc cho ánh nắng mặt trời ở trên cao chiếu vào trường bào được nạm bằng vàng của ông, thần sắc nhàn nhạt, nhìn không ra hỉ nộ, chính là loại uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Con bé thật là nói như vậy?”
“Hồi chưởng môn, hoàn toàn chính xác ạ.” Một vị chấp sự bạch y nói: “Căn cứ theo tin tức thuộc hạ nắm giữ, đại tiểu thư không chỉ thấy chuyện bất công mà giúp Tạ Dung Cảnh, còn chữa trị vết thương cho hắn......”
Ngu Thiên Thu cười nói: “Trái lại tâm địa rất tốt.”
Khi ông mỉm cười, chấp sự tới báo cáo đều không hiểu ý tứ của chưởng môn đại nhân là gì.
Là cảm thấy đại tiểu thư làm đúng sao? Vậy Chấp Pháp Đường bọn họ có phải cũng nên thay đổi thái độ với ma chủng đó một chút hay không?
Vốn dĩ, khi Tạ Dung Cảnh vừa mới được Ngu chưởng môn tự mình mang về Thiên Chiếu Môn, trong lòng các đệ tử tràn đầy hận thù, nhưng thật sự không ai dám gây phiền toái cho đối phương.
Nhưng dần dần, mọi người phát hiện: Cho dù bon họ làm gì với Tạ Dung Cảnh đi nữa, thì chưởng môn cũng không vì vậy mà hoàn toàn trừng phạt bọn họ...... Mới dẫn đến cục diện này như ngày hôm nay.
“Đừng nháo ra mạng người, làm hổ thẹn gia phong của Thiên Chiếu Môn.”
Chẳng qua Ngu chưởng môn đã từng nói như thế.
“Chưởng môn đại nhân, có cần thuộc hạ phái người phối hợp với đại tiểu thư?” Bạch y chấp sự thăm dò hỏi.
Ngu Thiên Thu lắc đầu cười lớn, giống như một vị phụ thân thiên vị nữ nhi phản nghịch: “Không cần, trông chừng Tuệ Tuệ, đừng để con bé làm bậy.”
Đây là không đồng ý.
Tâm tư chấp sự lần nữa để lại trong bụng, cung kính cáo lui.
Ngu Thiên Thu dạo bước ra khỏi đại điện, dọc theo đường đi các tiên đồng thị nữ làm việc trong điện đều tới thỉnh an ông, ông cũng lần lượt gật đầu chào hỏi.
Trên thực tế, chấp sự vừa rồi đến báo cáo có suy đoán khác.
Đối hành vi không theo lẽ thường của đại tiểu thư mấy ngày nay Ngu chưởng môn vẫn chưa phản đối —— đương nhiên, cũng không ủng hộ.
Ngu Thiên Thu ngoài mặt nhìn hòa nhã, nhưng trong thâm tâm có chút không vui.
Linh khí đất trời thoang thoảng ẩn chứa trong tia nắng mặt trời đầu tiên vào mỗi buổi sáng, đối với việc tu luyện của linh tu rất hữu ích.
Nhưng hôm nay, ông lại lãng phí thời gian nửa nén nhang một cách vô ích, chỉ để nghe một cái báo cáo râu ria.
Thật sự không cần thiết mà.
……
Khi ánh nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu xuống trái đất, Ngu Tuệ Tuệ vẫn còn đang ngủ.
Giường của cô rất to và mềm, nếu nằm lên trên cả người có thể lõm vào đó, trong phòng tràn ngập mùi thơm là thành phẩm làm từ những linh thảo không rõ nguồn gốc, nghe nói trung tâm bên dưới sân nhỏ này nơi cô ở, còn cất một mặt trận an thần loại nhỏ, khó trách chất lượng giấc ngủ càng ngày càng tăng, mỗi ngày thức giấc tinh thâng đều sảng khoái.
Lại ngủ thêm hai canh giờ nữa, cô dụi dụi đôi mắt lim nhim buồn ngủ rồi rời khỏi giường.
“Đại tiểu thư, tới giờ uống thuốc rồi.”
Nhìn thấy động tĩnh bên đây, thị nữ bên cạnh mới được bổ nhiệm đi xuyên qua ba tấm màn che và hai chiếc bình phong, từng bước bưng một bát màu xanh lục đến trước giường cô.
Xuất hiện cùng nàng là những thị nữ cầm chậu rửa mặt khăn lông và quần áo chuẩn bị phục vụ, Ngu Tuệ Tuệ lần nữa cảm thán: Làm đại tiểu thư thật sự quá sướng.
Gian sân này của cô không lớn lắm, nhưng phòng ngủ này so với cả căn nhà của cô ở hiện tại còn to hơn gấp mấy lần, giống như một dãy phòng được chia thành nhiều khu vực, có chỗ để ngủ, luyện đàn, cất giữ quần áo, còn có chỗ tắm rửa.
Thị nữ mới bên cạnh tên là Bạch Sương, thoạt nhìn kích thước cùng nguyên chủ không khác biệt lắm, tính tình có vài phần đơn thuần của thiếu nữ, tính có phần ngây thơ, nàng nhìn số thuốc trong bát, sau đó lại nhìn Ngu Tuệ Tuệ, lo lắng nói: “Đại tiểu thư, ta ngửi qua mùi thuốc này rất đắng, cho nên bữa sáng có sai người chuẩn bị chút đồ ngọt.”
Chính xác chính xác.
Trên thực tế, trước lúc nàng còn chưa mở miệng, Ngu Tuệ Tuệ đã muốn hỏi.
Không phải chứ, thứ đồ này thực sự là thuốc à?
Nó giống như một quả chanh vắt vào dung dịch ô-xy già rồi thả đống thức ăn ôi thiu vào đó cuối cùng thì ném một bát có hương đậu phụ hôi thối vào......
Cô nhất thiết phải uống loại đồ vật này sao?
Cô lục lọi trí nhớ của mình, mới phát hiện —— hóa ra nguyên chủ thật sự đã uống qua.
Không chỉ uống thôi, mỗi tháng còn phải uống một lần, nỗi thống khổ giống như khi tới tháng.
Biểu cảm lo lắng của Bạch Sương xuất hiện trước mắt khiến Ngu Tuệ Tuệ hoảng nha.
Vừa nhìn bát thuốc đang đung đưa trước mắt liền biết rất đắng nha.
Không muốn.
Cô kiên quyết không cần.
Cục xuyên thư không thể thay đổi cơ thể tố chất của người bản gốc, nhưng có thể thay đổi người xuyên việt là Ngu Tuệ Tuệ này —— để khi chấp thuận làm nhiệm vụ càng thuận hơn, trừ phi đặc biệt phải sắm vai ốm yếu nào đó, từ trước đến nay bọn họ luôn tăng cường thể chất năng lực cho nhiệm vụ giả một ít.
Vì vậy, Ngu Tuệ Tuệ người không bệnh không đau bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Làm sao mới có thể uyển chuyển nói cho mấy người này biết: Đại tiểu thư cô đây đã trở nên khỏe mạnh rồi......
Lúc đang loay hoay, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh máy móc của hệ thống.
【Ký chủ có số hiệu 720018, xin chào.】
Cô sửng sốt chớp mắt một cái, không quên thu xếp ổn thỏa cho một người trong phòng trước: “Đặt đồ đạc xuống rồi đi ra ngoài trước, lát nữa ta sẽ uống thuốc sau.”
“Ký chủ, hình như ngươi thích ứng rất nhanh.” Hệ thống khen ngợi, trong lời nói có chút bất ngờ.
“Ân.”
Cô gật gật đầu, cuộc sống ở đây rất thoải mái, nhiệm vụ diễn ra khá suôn sẻ.
Ngu Tuệ Tuệ có suy nghĩ không phúc hậu lắm, ít nhất công việc đơn giản hơn của hệ thống.
Trong cục xuyên thư gôm hết lại cũng không nhiều hệ thống lắm, các hệ thống không chỉ có trách nhiệm kiểm tra đo lường các tiểu thế giới nào đó, mà còn phải phụ trách truyền tải cốt truyện cho nhóm người xuyên việt, quả thật bận rộn đến mức không có thời gian tắt máy ngủ đông.
Cho nên, thông thường sau khi bọn họ truyền đạt cốt truyện xong sẽ không có bất kỳ dính dáng gì nữa, cũng chỉ có người mới lần đầu làm nhiệm vụ, mới có thể khiến hệ thống giữa đường đang làm nhiệm vụ tới quan tâm một chút.
“Vậy là tốt rồi.” Tuy là thanh âm máy móc, nhưng Ngu Tuệ Tuệ lại nghe được trong đó một tia vui mừng: “Làm xong nhiệm vụ này, ngươi chính là nhân viên chính thức của cục xuyên thư.”
“Không phải phải thực hiện ba nhiệm vụ dành cho tân nhân mới có thể chuyển sang chính thức sao?”
“Bọn họ là bọn họ, ngươi là ngươi.” Hệ thống khen ngợi: “Số 720018, ngươi làm rất tốt.”
Ngu Tuệ Tuệ:…… A?
Cho nên, rốt cuộc thì chỗ nào cô làm rất tốt?
Trực giác nói cho Ngu Tuệ Tuệ biết có điều gì đó không đúng, ngoài tâm thái nghĩ thoáng ra, cô còn có một ưu điểm khác, chính là giác quan thứ sáu rất chính xác.
Hơn nữa trong tình huống bình thường, cái tốt không bao giờ linh cái xấu thì linh.
Dưới sự chất vấn của cô, hệ thống có chút ngượng ngùng đành nói ra tình hình thực tế.
Trên thực tế, nhiệm vụ này gửi nhầm rồi, căn bản nó không phải là nhiệm vụ dành cho người mới.
Bởi vì Tạ Dung Cảnh...... hắn từ trước đến nay chưa từng có cái gì gọi là bạch nguyệt quang cả.
Ở mỗi một tuyến thế giới trước đó, quỹ đạo hành động của mọi người rõ ràng đều giống nhau, nhưng vị tổ tông này muốn hắc hóa lúc nào thì hắc hóa lúc đó, đặc biệt tùy ý không tuân theo quy luật nào.
Đôi khi, hắn vừa bị phế kinh mạch liền trở nên hắc hóa rồi giết người bỏ chạy, một đường đi thấy cái gì giết cái đó, ngay cả nam chủ trên đường đi bị hắn bắt gặp cũng thuận tay giết mấy lần, lúc này nam chủ vẫn chưa bái sư, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Đôi khi, hắn lại nửa hắc nửa không hắc vẫn luôn ở lại trong môn phái, nhưng cũng không đại biểu nó sẽ bình thường hơn những lần khác, hắn ẩn nấp chỗ này, cách một khoảng thời gian là giết vài người, giống như trò chơi thể loại giết chóc nào đó....... Ngay cả nhóm vai chính bái kiến cũng không thể may mắn tránh khỏi, hầu như đều bị hắn thuận tay giết qua. Mãi đến giai đoạn cuối của cốt truyện hắn mới từ phía sau màn bước lên đài, diệt môn xưng vương lưu loát vô cùng.
Hành vi này vô lý như vậy, làm cho toàn bộ cốt truyện tràn đầy tính chất không xác định cục kỳ lớn, nhất định tiểu thế giới trong cuốn sách này có điểm gì đó sai sót —— mới khiến cốt truyện đi chệch hướng, thế giới có thể trở nên bất ổn.
Cố tình lại không thể làm gì được hắn.
Vai ác cũng là một trong những nhân vật quan trọng, nếu thế giới này không có Tạ Dung Cảnh đảm nhiệm vai ác, dường như sẽ có vấn đề.
Mắt thấy mục tiêu sau khi kết thúc tiểu thế giới này mọi thứ sẽ sụp đổ từng chút một, nhóm nhân viên rầu đến mức trọc đầu.
Trừ phi khiến hắn hành động giống hệt cốt truyện ban đầu, một năm sau khi kinh mạch bị phế sẽ hắc hóa —— lúc này Tạ Dung Cảnh hắc hóa, một không giết chết nam chủ, hai không giết chết các vai phụ khác, hãy để cốt truyện thật yên ổn mà phát triển tiếp.
Vì củng cố lại thế giới này, cục xuyên thư quyết định: Đành phải tạo ra một cốt truyện mới, trước khi hắc hóa cố gắng khống chế hắn càng sớm càng tốt.
Mà Ngu Tuệ Tuệ hiện tại, chính là cái đồ điều khiển từ xa.
Nguyên chủ trước nay chưa từng có bất kỳ tiếp xúc nào với Tạ Dung Cảnh.
Cô chỉ là một người bình thường, tình cờ vào khoảng thời gian này lại là linh hồn đã chết ở gần đây, sau khi cục xuyên thư làm giao dịch với cô, cô vui vui vẻ vẻ tới thế giới khác đi du lịch mà không hề tỏa ra đau buồn gì, khi từ bỏ thân thể này.
……
“Nếu nói một cách khả thi, tiểu thế giới này sẽ trở nên tương đối ổn định.” Ấm thanh máy móc của hệ thống ẩn chứa chút khao khát: “Chỉ cần phái ai đó hóa trang thành Bạch Nguyệt Quang của Tạ Dung Cảnh trong mỗi dự án là đủ rồi, để cho bọn họ làm theo từng bước một là được.”
“Xin hỏi số hiệu của ngươi là bao nhiêu.”
“023, làm sao vậy?” Đột nhiên bị hỏi một vấn đề không liên quan, hệ thống đang rất khó hiểu.
Ngu Tuệ Tuệ: “Ta muốn khiếu nại ngươi.”
Số 023:……
Hảo đi, xác thật là hắn thất trách không sai, ai bảo khoảng thời gian này bận rộn quá đi, tất cả hệ thống đều choáng váng.
“Ký chủ thật hài hước, ngươi vẫn chưa trở lại cục xuyên thư đâu, làm sao khiếu nại đây.”
023 bị chọc trúng chỗ nhột ha ha, quyết định không bao giờ nói cho Ngu Tuệ Tuệ biết: Kỳ thực lúc trước đã có người làm nhiệm vụ này, là một số người xuyên việt kỳ cựu, chỉ cần đăng bài lên diễn đàn sẽ có đám người vô hô hào kêu lão đại.
Chẳng qua bọn họ…… Ân, đều thất bại không có ngoại lệ.
Ngu Tuệ Tuệ nga một tiếng: “Vậy chờ ta trở về sẽ khiếu nại ngươi.”
023: “Không phải, chúng ta hảo hảo thương lượng chút QAQ...... Nếu không như vậy đi, ta có thể giúp ngươi vô điều kiện tra một lần!”
“Ngươi có thể tra cái gì?”
“Cơ bản đều có thể.” 023 dừng một chút: “Thời tiết trong 30 ngày gần đây, bản đồ của thế giới này, giá trị cụ thể của thân thể ngươi, hoặc là độ hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ đối với người.”
Nghe tình hình cũng chẳng có cái gì giúp ích cả.
Chỉ có một cái cuối cùng khiến cô có hứng thú thôi.
“Vậy thì độ hảo cảm đi.”
Số liệu quá nhiều mức độ tính toán quá lớn, 023 một bên hì hục kiểm tra, một bên cũng không quên giới thiệu trị số lợi hại này nọ cho người mới.
“Độ hảo cảm vượt quá 50, chính là trong phạm vi bạn bè; 50-60 là bằng hữu bình thường; 60-70 là bạn tốt; 70-80 là tri kỷ. Muốn trở thành bạch nguyệt quang, nói thế nào cũng phải từ 70 trở lên.”
Nói cách khác cũng tương tự như tri kỷ vậy, hiện tại đến lượt Ngu Tuệ Tuệ kinh ngạc: “Không cần đến 100 sao?”
“Ngay cả những người yêu nhau lưỡng tình tương duyệt, cũng không có khả năng đến 100.” 023 phổ cập khoa học nói: “Có rất người ở nhân gian yêu nhau mà vượt quá 90.”
Một hơi nói nhiều chuyện như vậy, 023 cũng thấy mệt mỏi, sau khi trở thành hệ thống, đây vẫ là lần đầu tiên hắn coi trọng một người mới như vậy.
May mắn thay kết quả kiểm tra rất nhanh sẽ có, Ngu Tuệ Tuệ rất tò mò, cô và Tạ Dung Cảnh ở chung với nhau khá hòa hợp, không biết ở trong lòng đối phương, cô có tính là một người bằng hữu bình thường hay không.
Đương nhiên, rất có khả năng là không thể, hai hay ba mươi cô cũng có thể chấp nhận, dù sao độ hảo cảm của cô đối Tạ Dung Cảnh không sai biệt lắm cũng ở mức độ này, chắc trường hợp này sẽ cao hơn người xa lạ một ít, so với hảo cảm ấn tượng ban đầu hơi kém. Mọi người đều giống nhau, điều này thực công bằng.
Cuối cùng, dưới cái nhìn đầy mong đợi của một người, trong đầu cô bắt đầu hiện ra một bức màn tinh thể lỏng giống như màn hình, phía trên có viết một con số ——
【-50】
Ngu Tuệ Tuệ:?
Vãi chết tiệt đồ vật này có phải bị lỗi rồi không??
- ---------------
THÔNG BÁO
Tuần sau mình đi quân sự tận hai tuần lận, nên trong thời gian đó mình không đăng truyện được. Khi nào về mình sẽ đăng tiếp, hứa không drop. Vậy nha, cảm ơn mọi người đã đọc.