Chương : 18
Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.
Lúc Hạ Tịch bị gọi lên văn phòng chủ nhiệm, cậu thực sự bị trận địa bên trong dọa cho ngu người.
Bàn giáo viên được thu dọn sạch sẽ, Vương Giai cùng chủ nhiệm giáo dục mỗi người đứng một bên bàn, sắc mặt xanh mét, hệt như hai ông thần giữ cửa.
"Cô giáo, cô tìm em ạ?" Hạ Tịch hỏi thử một câu thăm dò, trong lòng nghĩ mình vẫn luôn an phận thủ thường, đâu có gây họa gì đâu?
"Ừ." Vương Giai hơi nhướn mày: "Em ngồi xuống đây."
"Dạ thôi ạ." Hạ Tịch nào dám, ngồi xuống chắc mông nở hoa luôn: "Em đứng được rồi ạ."
Không bình thường, tuyệt đối không bình thường!
"Là chuyện này." Vương Giai suy nghĩ đến cảm nhận của Hạ Tịch, uyển chuyển tìm từ ngữ cho thích hợp: "Thành tích kỳ thi lần này của em có chút tranh cãi, sau khi hợp xong thì nhà trường quyết định kiểm tra lại lần nữa."
Chủ nhiệm giáo dục đen mặt, mười phần khinh thường.
Tuy Vương Giai xin cho Hạ Tịch được thi lại, nhưng chủ nhiệm giáo dục không cho cậu thời gian chuẩn bị, trực tiếp kêu cô mang người tới, trường học mua mấy bộ đề thi, một bộ đưa ra làm đề chính thức, đề còn lại định cho học sinh luyện tập, thế nên đề kiểm tra được giải quyết khá nhanh.
Hạ Tịch không phải thằng ngu, hơn nữa chiến tích huy hoàng của nguyên chủ còn đó, cậu rất nhanh đã hiểu được ý của Vương Giai, chắc chắn bọn họ cho rằng cậu gian lận!
"Lần này cô cùng cô Cao tự mình coi thi." Vương Giai đưa bài thi cùng giấy nháp cho Hạ Tịch, vỗ nhẹ vai cậu: "Đừng khẩn trương, cứ coi như kỳ thi bình thường."
Chủ nhiệm giáo dục không quen nhìn gương mặt của Vương Giai, cảm thấy bản thân bà dạy học đã hơn ba mươi năm, đã dạy qua biết bao nhiêu học sinh giỏi? Đối với mấy trò vặt vãnh của tụi nó nắm rõ như lòng bàn tay, nhiều nhất chỉ cần một, hai tiếng đã có thể khiến cho thằng nhóc này hiện nguyên hình.
Bà trợn trắng mắt, ngồi vào một góc khuất, không xa không gần nhưng cũng đủ nhìn thấy hết hành động của đối phương.
Hạ Tịch cầm đề thi lên, lật trái lật phải, nhưng chậm chạp không chịu hạ bút.
Chủ nhiệm giáo dục càng khẳng định.
Còn nói không phải gian lận? Đây không phải là biểu hiện của mấy học sinh dốt còn làm bộ làm tịch à?
Làm bài?
Chỉ sợ có cái công thức cũng chả nhớ được.
Vương Giai ngồi xuống bên còn lại, hiện tại trong lòng cô cũng rất khẩn trương, đề bài này so với kỳ thi lần trước khó hơn một chút. Cũng vì chủ nhiệm giáo dục nói rằng, nếu Hạ Tịch có thể đạt điểm tuyệt đối thì kể cả đề khó hơn chắc chắn sẽ không có vấn đề.
Suy cho cùng, bà ấy chỉ muốn lật đổ Hạ Tịch thôi.
Đầu tiên Hạ Tịch xem qua một lượt đề thi, trong lòng nghĩ để này có lẽ hơi khó nhằn hơn so với lần trước, nhưng cũng chả có vấn đề lớn với cậu cho lắm.
Môn toán của cậu rất tốt, giải lại nhanh, chỉ cần xem qua cách làm một lần là nhớ. Đề thi này nhìn đến đâu trong lòng Hạ Tịch liền có đáp án đến đấy, ghi thẳng xuống giấy, tờ giấy nháp cũng ném qua một bên sạch sẽ không có một chút dấu vết.
Bởi vì không cần thiết.
Một giờ sau, Hạ Tịch nộp bài.
"Làm xong?" Vương Giai ngạc nhiên nhìn cậu, rồi lại liếc qua đồng hồ: một giờ một phút.
Chủ nhiệm giáo dục khẳng định Hạ Tịch không thể làm được nữa, vênh váo tự đắc lại xem bài thi của cậu, vẻ mặt như "đánh yêu quái hiện nguyên hình".
Bà mở đáp án ra, đối chiếu.
Câu thứ nhất, chính xác.
Câu thứ hai, chính xác.
Câu thứ ba, chính xác.
.....
Câu thứ mười, chính xác.
Tổng cộng mười hai câu trắc nghiệm, toàn bộ đều đúng.
Chẳng nhẽ lại may mắn đến thế?
Chủ nhiệm Cao mạnh mẽ lật sang trang sau, nhìn kỹ bài tập điền số, tất cả hoàn toàn không sai một câu nào.
Bà có chút kinh ngạc, dạng đề có bốn đáp án ABCD còn có thể may mắn chọn đúng, nhưng điền vào chỗ trống này thì phải giải thích làm sao?
Nếu chỉ đơn giản điền (-1) và 1 thì còn tốt, nhưng toàn bộ đáp án đều là công thức phức tạp, nếu không tuân thủ theo quy tắc nghiêm ngặt, làm cả ngày chắc cũng không ra.
Lại nhìn đến bài tập nâng cao, chủ nhiệm giáo dục hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa.
Bản thân bà cũng học khoa toán, còn viết vài cuốn đề thi đại học, biết rõ tư duy này không thể lừa gạt người khác.
Bài làm của Hạ Tịch, không thiếu không thừa, hoàn toàn giống hệt đáp án, một chút sai lầm cũng không phạm phải, kể cả câu hỏi cuối cùng gây nhiều tranh cãi cho giáo viên chấm điểm, cậu ta cũng nhẹ nhàng vượt qua.
Nếu như muốn bắt chẹt tật xấu của bài thi này, thì chắc chắn là chữ hệt như gà bới, ảnh hưởng đến cảm nhận người nhìn.
Tay của chủ nhiệm Cao run lên, bút đỏ không giữ được rơi xuống đất, phát ra tiền "Keng" chói tai.
"Có chuyện gì thế cô giáo Cao, chấm xong rồi?" – Từ lúc Hạ Tịch nộp bài thi, Vương Giai vẫn luôn hồi hộp chờ kết quả, nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục sợ hãi như vậy, cô không nhịn nổi nữa mà cầm lấy bài thi.
"Đây là..."
Bài thi vô cùng sạch sẽ, không có lấy một nét bút ngang qua.
Không sai câu nào?
Cô đang muốn nhìn lại cho kỹ, thì chủ nhiệm Cao bên cạnh đã lên tiếng:
"Toàn bộ..." Bà lẩm bẩm: "Tuyệt đối..."
Vương Giai cảm thấy thế giới này điên rồi.
Hạ Tịch lại đạt điểm tuyệt đối?
Cô nhìn lại một lượt, quả nhiên là điểm tuyệt đối!
Hơn nữa, cậu ta chỉ làm bài trong một tiếng?
Miệng Vương Giai cảm thấy hình như có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Chủ nhiệm Cao rất lâu cũng chưa bình tĩnh lại được, bà không tin Hạ Tịch dưới mắt mình còn có thể gian lận, nhưng cũng không tưởng tượng ra đây là thành tích của cậu, liếc mắt thấy quyển đề thi Vật Lý trên bàn, giở một trang ra đặt xuống trước mặt Hạ Tịch: "Cậu làm câu này!"
Lần này, bà đích thân phải nhìn cho kỹ!
Hạ Tịch làm đề chỉ dùng một cách, trước hết cậu sẽ nhìn tổng thể xem câu nào khó để sau, phân phối thời gian cho hợp lý, nhưng giờ chỉ có một câu đơn, cậu cũng chả cần nhìn nữa, đặt bút viết luôn lên giấy.
Thời điểm đọc đề não của Hạ Tịch đã vẽ ra cách làm trong đầu, cậu vươn tay lấy tờ giấy nháp còn thừa trên bàn, giải quyết bài làm một cách nhanh chóng.
Chủ nhiệm giáo dục cùng với Vương Giai chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu múa bút, viết một lượt những công thức, sơ đồ, sau đó đem từng bước viết vào giấy thi, hoàn toàn trùng khớp với đáp án.
Từ lúc bắt đầu đến lúc làm xong, chưa đến mười phút.
Chủ nhiệm giáo dục: ".........."
Vương Giai: "..........."
Thế này còn làm ăn gì nữa? Trình độ này tuyệt đối không thể gian lận được!
Chủ nhiệm giáo dục cảm thấy trên đầu không còn ánh sáng, mặt cũng tái xanh.
Trưa hôm đó, kết quả phân lớp được phát ra.
Tất nhiên là cùng với phiếu điểm.
Chủ nhiệm lớp của Tần Việt tuy rằng có lòng muốn đưa hắn đến lớp hai, nhưng lo sợ điều đó sẽ khiến người khác ghen tị, đành phải bỏ cuộc.
Hắn nhìn phiếu điểm cũng chả có hứng thú, đằng nào cũng được 0 điểm, quan tâm làm gì, vậy nên khi nhận được, Tần Việt nhàm chán vo thành cục ném vào ngăn bàn.
Giáo viên vội vàng lập danh sách lớp cùng với bàn giao lại công việc, trong phòng học lộn xộn hết lên.
Tần Việt nhìn cũng thấy phiền, dứt khoát đeo tai nghe tránh khỏi chốn thị phi.
Kết quả còn chưa nghe được đoạn nhạc đầu, một bên tai đã bị người khác cầm mất, thay vào đó là giọng Hạ Tinh Dã: "Tần Việt, cậu đen rồi!"
Y rống lên làm Tần Việt ù hết cả tai, hắn nhăn mày, ghét bỏ giật lại tai nghe: "Ồn chết, làm sao?"
"Cậu đoán hạng hai là ai?" Hạ Tinh Dã trợn mắt: "Một người cậu không bao giờ ngờ đến!!!"
Tần Việt thẩm sỉ vả mặt y như nuốt phải ruồi, người ngoài không biết còn tưởng là Hạ Tịch.
"Bạch Tiếu Tiếu? Hay là cái cậu Trương...Trương cái gì? À Trương Hải Phong!"
"Không phải!" đầu Hạ Tinh Dã lắc như con quay: "Là Hạ Tịch! Chó con dính người nhà cậu, Hạ Tịch!!!"
"Không tin cậu nhìn đi" Y đem phiếu điểm ném trước mặt Tần Việt, dùng ngón tay chỉ lên vị trí được khoanh tròn, chỉ đứng dưới tên của Hạ Tinh Dã.
Nhất thời Tần Việt cảm thấy hắn không quen thuộc cái tên này, một cái tên mấy ngày nay làm điên đảo trái tim hắn.
Hạ Tịch.
- -----------
Tác giả có điều muốn nói: Chủ nhiệm giáo dục: Haiz, mặt đau quá!
Kidoisme: Gỡ mìn chút, thực ra tui thấy dụng ý của tác giả cũng rất rõ ràng, nguyên chủ học hành chắc cũng không kém đâu, chỉ là ẻm giả vờ thôi, hầy.
Lúc Hạ Tịch bị gọi lên văn phòng chủ nhiệm, cậu thực sự bị trận địa bên trong dọa cho ngu người.
Bàn giáo viên được thu dọn sạch sẽ, Vương Giai cùng chủ nhiệm giáo dục mỗi người đứng một bên bàn, sắc mặt xanh mét, hệt như hai ông thần giữ cửa.
"Cô giáo, cô tìm em ạ?" Hạ Tịch hỏi thử một câu thăm dò, trong lòng nghĩ mình vẫn luôn an phận thủ thường, đâu có gây họa gì đâu?
"Ừ." Vương Giai hơi nhướn mày: "Em ngồi xuống đây."
"Dạ thôi ạ." Hạ Tịch nào dám, ngồi xuống chắc mông nở hoa luôn: "Em đứng được rồi ạ."
Không bình thường, tuyệt đối không bình thường!
"Là chuyện này." Vương Giai suy nghĩ đến cảm nhận của Hạ Tịch, uyển chuyển tìm từ ngữ cho thích hợp: "Thành tích kỳ thi lần này của em có chút tranh cãi, sau khi hợp xong thì nhà trường quyết định kiểm tra lại lần nữa."
Chủ nhiệm giáo dục đen mặt, mười phần khinh thường.
Tuy Vương Giai xin cho Hạ Tịch được thi lại, nhưng chủ nhiệm giáo dục không cho cậu thời gian chuẩn bị, trực tiếp kêu cô mang người tới, trường học mua mấy bộ đề thi, một bộ đưa ra làm đề chính thức, đề còn lại định cho học sinh luyện tập, thế nên đề kiểm tra được giải quyết khá nhanh.
Hạ Tịch không phải thằng ngu, hơn nữa chiến tích huy hoàng của nguyên chủ còn đó, cậu rất nhanh đã hiểu được ý của Vương Giai, chắc chắn bọn họ cho rằng cậu gian lận!
"Lần này cô cùng cô Cao tự mình coi thi." Vương Giai đưa bài thi cùng giấy nháp cho Hạ Tịch, vỗ nhẹ vai cậu: "Đừng khẩn trương, cứ coi như kỳ thi bình thường."
Chủ nhiệm giáo dục không quen nhìn gương mặt của Vương Giai, cảm thấy bản thân bà dạy học đã hơn ba mươi năm, đã dạy qua biết bao nhiêu học sinh giỏi? Đối với mấy trò vặt vãnh của tụi nó nắm rõ như lòng bàn tay, nhiều nhất chỉ cần một, hai tiếng đã có thể khiến cho thằng nhóc này hiện nguyên hình.
Bà trợn trắng mắt, ngồi vào một góc khuất, không xa không gần nhưng cũng đủ nhìn thấy hết hành động của đối phương.
Hạ Tịch cầm đề thi lên, lật trái lật phải, nhưng chậm chạp không chịu hạ bút.
Chủ nhiệm giáo dục càng khẳng định.
Còn nói không phải gian lận? Đây không phải là biểu hiện của mấy học sinh dốt còn làm bộ làm tịch à?
Làm bài?
Chỉ sợ có cái công thức cũng chả nhớ được.
Vương Giai ngồi xuống bên còn lại, hiện tại trong lòng cô cũng rất khẩn trương, đề bài này so với kỳ thi lần trước khó hơn một chút. Cũng vì chủ nhiệm giáo dục nói rằng, nếu Hạ Tịch có thể đạt điểm tuyệt đối thì kể cả đề khó hơn chắc chắn sẽ không có vấn đề.
Suy cho cùng, bà ấy chỉ muốn lật đổ Hạ Tịch thôi.
Đầu tiên Hạ Tịch xem qua một lượt đề thi, trong lòng nghĩ để này có lẽ hơi khó nhằn hơn so với lần trước, nhưng cũng chả có vấn đề lớn với cậu cho lắm.
Môn toán của cậu rất tốt, giải lại nhanh, chỉ cần xem qua cách làm một lần là nhớ. Đề thi này nhìn đến đâu trong lòng Hạ Tịch liền có đáp án đến đấy, ghi thẳng xuống giấy, tờ giấy nháp cũng ném qua một bên sạch sẽ không có một chút dấu vết.
Bởi vì không cần thiết.
Một giờ sau, Hạ Tịch nộp bài.
"Làm xong?" Vương Giai ngạc nhiên nhìn cậu, rồi lại liếc qua đồng hồ: một giờ một phút.
Chủ nhiệm giáo dục khẳng định Hạ Tịch không thể làm được nữa, vênh váo tự đắc lại xem bài thi của cậu, vẻ mặt như "đánh yêu quái hiện nguyên hình".
Bà mở đáp án ra, đối chiếu.
Câu thứ nhất, chính xác.
Câu thứ hai, chính xác.
Câu thứ ba, chính xác.
.....
Câu thứ mười, chính xác.
Tổng cộng mười hai câu trắc nghiệm, toàn bộ đều đúng.
Chẳng nhẽ lại may mắn đến thế?
Chủ nhiệm Cao mạnh mẽ lật sang trang sau, nhìn kỹ bài tập điền số, tất cả hoàn toàn không sai một câu nào.
Bà có chút kinh ngạc, dạng đề có bốn đáp án ABCD còn có thể may mắn chọn đúng, nhưng điền vào chỗ trống này thì phải giải thích làm sao?
Nếu chỉ đơn giản điền (-1) và 1 thì còn tốt, nhưng toàn bộ đáp án đều là công thức phức tạp, nếu không tuân thủ theo quy tắc nghiêm ngặt, làm cả ngày chắc cũng không ra.
Lại nhìn đến bài tập nâng cao, chủ nhiệm giáo dục hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa.
Bản thân bà cũng học khoa toán, còn viết vài cuốn đề thi đại học, biết rõ tư duy này không thể lừa gạt người khác.
Bài làm của Hạ Tịch, không thiếu không thừa, hoàn toàn giống hệt đáp án, một chút sai lầm cũng không phạm phải, kể cả câu hỏi cuối cùng gây nhiều tranh cãi cho giáo viên chấm điểm, cậu ta cũng nhẹ nhàng vượt qua.
Nếu như muốn bắt chẹt tật xấu của bài thi này, thì chắc chắn là chữ hệt như gà bới, ảnh hưởng đến cảm nhận người nhìn.
Tay của chủ nhiệm Cao run lên, bút đỏ không giữ được rơi xuống đất, phát ra tiền "Keng" chói tai.
"Có chuyện gì thế cô giáo Cao, chấm xong rồi?" – Từ lúc Hạ Tịch nộp bài thi, Vương Giai vẫn luôn hồi hộp chờ kết quả, nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục sợ hãi như vậy, cô không nhịn nổi nữa mà cầm lấy bài thi.
"Đây là..."
Bài thi vô cùng sạch sẽ, không có lấy một nét bút ngang qua.
Không sai câu nào?
Cô đang muốn nhìn lại cho kỹ, thì chủ nhiệm Cao bên cạnh đã lên tiếng:
"Toàn bộ..." Bà lẩm bẩm: "Tuyệt đối..."
Vương Giai cảm thấy thế giới này điên rồi.
Hạ Tịch lại đạt điểm tuyệt đối?
Cô nhìn lại một lượt, quả nhiên là điểm tuyệt đối!
Hơn nữa, cậu ta chỉ làm bài trong một tiếng?
Miệng Vương Giai cảm thấy hình như có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Chủ nhiệm Cao rất lâu cũng chưa bình tĩnh lại được, bà không tin Hạ Tịch dưới mắt mình còn có thể gian lận, nhưng cũng không tưởng tượng ra đây là thành tích của cậu, liếc mắt thấy quyển đề thi Vật Lý trên bàn, giở một trang ra đặt xuống trước mặt Hạ Tịch: "Cậu làm câu này!"
Lần này, bà đích thân phải nhìn cho kỹ!
Hạ Tịch làm đề chỉ dùng một cách, trước hết cậu sẽ nhìn tổng thể xem câu nào khó để sau, phân phối thời gian cho hợp lý, nhưng giờ chỉ có một câu đơn, cậu cũng chả cần nhìn nữa, đặt bút viết luôn lên giấy.
Thời điểm đọc đề não của Hạ Tịch đã vẽ ra cách làm trong đầu, cậu vươn tay lấy tờ giấy nháp còn thừa trên bàn, giải quyết bài làm một cách nhanh chóng.
Chủ nhiệm giáo dục cùng với Vương Giai chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu múa bút, viết một lượt những công thức, sơ đồ, sau đó đem từng bước viết vào giấy thi, hoàn toàn trùng khớp với đáp án.
Từ lúc bắt đầu đến lúc làm xong, chưa đến mười phút.
Chủ nhiệm giáo dục: ".........."
Vương Giai: "..........."
Thế này còn làm ăn gì nữa? Trình độ này tuyệt đối không thể gian lận được!
Chủ nhiệm giáo dục cảm thấy trên đầu không còn ánh sáng, mặt cũng tái xanh.
Trưa hôm đó, kết quả phân lớp được phát ra.
Tất nhiên là cùng với phiếu điểm.
Chủ nhiệm lớp của Tần Việt tuy rằng có lòng muốn đưa hắn đến lớp hai, nhưng lo sợ điều đó sẽ khiến người khác ghen tị, đành phải bỏ cuộc.
Hắn nhìn phiếu điểm cũng chả có hứng thú, đằng nào cũng được 0 điểm, quan tâm làm gì, vậy nên khi nhận được, Tần Việt nhàm chán vo thành cục ném vào ngăn bàn.
Giáo viên vội vàng lập danh sách lớp cùng với bàn giao lại công việc, trong phòng học lộn xộn hết lên.
Tần Việt nhìn cũng thấy phiền, dứt khoát đeo tai nghe tránh khỏi chốn thị phi.
Kết quả còn chưa nghe được đoạn nhạc đầu, một bên tai đã bị người khác cầm mất, thay vào đó là giọng Hạ Tinh Dã: "Tần Việt, cậu đen rồi!"
Y rống lên làm Tần Việt ù hết cả tai, hắn nhăn mày, ghét bỏ giật lại tai nghe: "Ồn chết, làm sao?"
"Cậu đoán hạng hai là ai?" Hạ Tinh Dã trợn mắt: "Một người cậu không bao giờ ngờ đến!!!"
Tần Việt thẩm sỉ vả mặt y như nuốt phải ruồi, người ngoài không biết còn tưởng là Hạ Tịch.
"Bạch Tiếu Tiếu? Hay là cái cậu Trương...Trương cái gì? À Trương Hải Phong!"
"Không phải!" đầu Hạ Tinh Dã lắc như con quay: "Là Hạ Tịch! Chó con dính người nhà cậu, Hạ Tịch!!!"
"Không tin cậu nhìn đi" Y đem phiếu điểm ném trước mặt Tần Việt, dùng ngón tay chỉ lên vị trí được khoanh tròn, chỉ đứng dưới tên của Hạ Tinh Dã.
Nhất thời Tần Việt cảm thấy hắn không quen thuộc cái tên này, một cái tên mấy ngày nay làm điên đảo trái tim hắn.
Hạ Tịch.
- -----------
Tác giả có điều muốn nói: Chủ nhiệm giáo dục: Haiz, mặt đau quá!
Kidoisme: Gỡ mìn chút, thực ra tui thấy dụng ý của tác giả cũng rất rõ ràng, nguyên chủ học hành chắc cũng không kém đâu, chỉ là ẻm giả vờ thôi, hầy.