Chương : 25
Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.
Ý cười trên mặt Tần Việt hơi cứng lại, hắn nhẫn nại nhìn kỹ dòng chữ kia một lần nữa, xác định mình không có nhìn nhầm.
"Thằng ngu Tần Việt, ông đây là bố cậu."
Một hàng chữ này, Tần Việt sắp đi xếp lại một lúc vẫn thành một tổ hợp từ có nghĩa không phù hợp.
Thiếu chút nữa hắn đã quên, trên đời này có cụm từ "mỗi ngày đều phải ghi nhớ."
Mỗi ngày đều chạy nhảy trước mặt mình tìm kiếm cảm giác tồn tại, còn luôn quan tâm, lại đưa mèo, chắn rượu, kết quả ở nơi mình không biết, ghi chú mình là thằng ngu?
Có ý gì?
Tần Việt lại giở tiếp hai trang, phát hiện đầy những dòng chữ chi chít.
Hạ Tịch không chỉ viết ở ghi chú bên ngoài, mà còn viết đè vào bên trong, Tần Việt thuận mắt nhìn qua một cái.
[Phát lại: Cảnh kinh điển đưa thư tỏ tình của bộ phim "Thơ ngây"]
Đây là ghi chú được in ra, thoạt nhìn đẹp mắt hơn so với mấy dòng chữ như gà bới của Hạ Tịch, Tần Việt nhìn cũng không mất nhiều công dịch.
Trên đấy là một chuỗi thống kê, từ biểu tình, động tác tay chân, lại còn cả lời thoại, tiết tấu, chia thành hai cột, bên trái là "Tương Cầm", bên phải ghi "Chính mình", cuối cùng dưới khung còn tổng kết lại "phản ứng của thằng ngu".
Tần Việt càng nhìn mặt càng đen, nếu nói vừa nãy hắn mong muốn một tia may mắn còn lại, thì bây giờ hắn đã hoàn toàn xác định, thằng ngu trong quyển sách kia, là chỉ bản thân mình.
Trí nhớ của hắn rất tốt, nhớ kỹ ngày đó Hạ Tịch nắm áo hắn tỏ tình như thế nào, nhìn qua bài văn miêu tả của cậu.
Quả nhiên, Hạ Tịch viết rất tinh tế, từ chỗ ngồi, biểu hiện, từng câu nói một chữ cũng không thiếu được đưa vào hoàn chỉnh.
Trang cuối cùng còn có một dòng chữ nhỏ, làm Tần Việt càng phát điên:
Con trai ngu dốt, hại bố giả vờ khổ, lại còn dám giận!
Tần Việt: ".........."
Mà những ghi chú như vậy không chỉ có một trang.
Dường như mỗi hành động đều kín hai, ba trang, đều kể lại một cách đa dạng, bên trái muôn hình muôn vẻ, bên phải thì chả có gì, kết luận lại chỉ còn thằng ngu.
Cho nên, cậu ta làm những hành động theo đuổi đó không phải vì thích hắn, mà là để hoàn thành đám bảng biểu này?
Tần Việt cảm thấy bị sỉ nhục.
Từ bé đến lớn chưa có ai dám đối xử với hắn như thế!
Người theo đuổi hắn rất nhiều, nhưng trước nay không có ai điên cuồng như Hạ Tịch, lại càng không có ai kéo dài được lâu đến thế, nói dễ nghe một chút là kiên trì bền bỉ, nói khó nghe hơn là mặt dày, nhưng Tần Việt không thể phủ nhận, Hạ Tịch để lại trong lòng hắn ấn tượng sâu nhất.
Cậu dường như đã trở thành một thói quen trong cuộc sống của hắn, từng cái nhăn mày, mím môi cùng những hành động ân cần của cậu, tất cả.
Lúc hắn bị thương, cậu nói: "Em đau lòng", hắn ở trên vòng bạn bè tùy tiện đăng ảnh mèo, cậu tặng hắn một con, còn tự làm bánh kem, thậm chí được hắn ôm một lúc cũng có thể vui mừng cả ngày.
Nhưng hiện tại, sự thật bày ra trước mắt, tất cả đều là lừa gạt.
Đều con mẹ nó giả vờ, tất cả là vì bảng biểu!
Trách không được, hắn từ chối thẳng thừng như vậy Hạ Tịch còn kiên trì, trách không được, cậu ta không tim không phổi đối tốt với mình.
Haha, hóa ra đều là có mục đích!
Được lắm Hạ Tịch, cậu giỏi lắm!
Ngón tay Tần Việt run rẩy, oán hận mà khép quyển sách cái "bộp" một tiếng, tắt đèn phòng ngủ.
Hắn cảm thấy hiện tại không xách ngược Hạ Tịch lên đánh cho một trận chính là nhờ công lao giáo dục to lớn của gia đình.
Mất công mất sức đem cậu ta về nhà, tắm rửa sạch sẽ, thậm chí còn lo lắng nửa đêm không ai chăm sóc Hạ Tịch, cố tình ở lại.
Giờ nghĩ lại, kết luận bản thân đúng là thằng ngu, bị bán còn giúp người ta đếm tiền!
Tần Việt ngồi ở ghế sô pha, căm hờn mà ôm chiếc gối hình dâu tây đáng thương, cơn buồn ngủ biến mất không sót một mảnh.
Chờ Hạ Tịch tên lừa đảo con này tỉnh lại, tra hỏi cho ra lẽ!
Hạ Tịch nếu biết sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng như vậy, cậu chắc chắn sẽ xuyên không về quá khứ bóp chết mình, cũng tuyệt đối không bao giờ phát điên phát rồ đem "đối tượng chính của nhiệm vụ" cà khịa thành "thằng ngu".
Cậu ngủ thoải mái vô cùng, nếu không phải mót vệ sinh có khi còn ngủ thẳng đến 9, 10 giờ chứ chả đùa.
Hạ Tịch vừa định chạy đến nhà vệ sinh thì đụng phải Tần Việt mặt nặng như chì ngồi trên ghế sô pha.
Hạ Tịch:!!!
Nếu trong một buổi sáng sớm tinh mơ, bạn tỉnh dậy định đi giải quyết vấn đề sinh lý bắt gặp một người không mời mà đến ngồi trong phòng khách nhà bạn, xung quanh người đó tỏa ra một luồng khí đen hắc ám, trên mắt còn có hai chiếc quầng thâm, tơ mắt như rỉ máu, bạn sẽ hiểu tâm trạng lúc này của đồng chí Hạ Tịch.
Đau, trứng.
Đại não Hạ Tịch bay qua nhanh sự việc xảy ra ngày hôm qua sau khi uống say, cậu hoàn toàn không nhớ gì cả, chỉ nhớ rõ bản thân hệt như đang phiêu giữa đời, về nhà thế nào cũng không biết.
Nếu Tần Việt đem cậu trở về thì điều đó có nghĩa là cậu đã gây ấn tượng tốt thành công?
Trong lòng Hạ Tịch mừng thầm, nghĩ ngợi nên rèn sắt khi còn nóng, vô cùng quan tâm chào hỏi nam chính: "Chào buổi sáng nha nam thần, anh ăn sáng chưa? Lát em làm cho anh nhé."
Ánh mắt của Hạ Tịch chân thành tha thiết, thật sự như đang cười vui vẻ, còn mang theo vẻ ngại ngùng khi nhìn thấy thần tượng: "Không nghĩ tới vừa ngủ dậy đã được gặp anh rồi, đúng như đang nằm mơ ấy."
Nếu như là trước đây, có lẽ Tần Việt sẽ cảm thấy bộ dáng cậu rất đáng yêu, nhưng hiện tại chỉ còn lại sự giả dối bao trùm.
Tần Việt cười lạnh một tiếng, giả, giả tiếp tôi xem nào!
Bây giờ hắn chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt cậu đã nổi giận, quả nhiên là thanh niên đã đọc qua" diễn viên tự học", kỹ thuật diễn xuất rất tốt, thủ đoạn có thể hạ bút thành văn, không đi thi học viện hí kịch trung ương thì quả là đáng tiếc!
"Nhưng em phải đánh răng rửa mặt đã." Hạ Tịch nhìn hắn cười cười: "Chờ em năm phút, em làm bánh bao dứa cho anh."
"Ừ" Tần Việt mặt không cảm xúc lên tiếng: "Không cần vội."
Chờ cậu thu dọn xong, chúng ta kết toán sổ sách, tính toán một lần.
Khi Hạ Tịch ra ngoài, nhìn thấy gương mặt Tần Việt xanh mét.
"Làm sao vậy ạ?"
Cậu tận lực để lại ấn tượng tốt, thậm chí còn đánh bạo duỗi tay đặt lên trán hắn: "Sắc mặt anh không tốt lắm, sốt rồi?"
Đây là giả vờ đến nghiện?
"Không sao." Tần Việt hất tay Hạ Tịch ra, lạnh lùng nói: "Tôi vừa nhìn thấy vài thứ, không nghĩ ra, muốn hỏi cậu một chút."
"Cái gì vậy ạ?" Hạ Tịch hiển nhiên không biết tai họa đã đổ đầy đầu, còn ngây ngô thổi phồng: "Em không tin có thứ mà nam thần phải hỏi em đâu."
"Là cái này." Tần Việt cười lạnh rút từ sau lưng ra một quyển sách.
Nụ cười của Hạ Tịch đóng băng luôn trên mặt.
Đó là "Như thế nào để bắt lấy trái tim một người đàn ông".
Cậu có dự cảm không lành.
Ngay sau đó, Tần Việt lột trang bìa xuống, bên trong lập tức hiện ra một tấm bìa khác, mở ra trang đầu tiên.
Ngón tay thon dài của hắn chỉ vào hai chữ "thằng ngu" không biểu cảm nhìn Hạ Tịch: "Giải thích nào, giải thích?"
Hạ Tịch: ".........." Ăn cứt rồi.
Hạ Tịch cẩn thận thăm dò: "Anh nhìn thấy rồi?"
Tần Việt không mở miệng, coi như cam chịu.
Ôi đệt, xong đời.
"Cái đó..." Hạ Tịch cảm thấy các dây thần kinh của cậu đang xoắn vào nhau, các nơi vơ vét từ ngữ mới có thể nói lên một câu hoàn chỉnh: "Thực ra, không phải như anh nghĩ đâu..........."
"Tôi đang nghe cậu giải thích."
Hạ Tịch: ".........." Nói thế thôi chứ tôi có biết giải thích đâu?
Thường thì tình tiết trong phim đều là "tôi không nghe tôi không thấy" sao? Nam chính thân yêu sao anh không đi theo con đường của cổ nhân??? Trời đánh đó anh biết không!!!
Hạ Tịch cười gượng hai tiếng: "Nói ra thì rất dài..."
"Không sao." Tần Việt ngả người xuống sô pha: "Cậu cứ từ từ nói."
Đệt.
Hạ Tịch: ".........."
Cậu nhìn Tần Việt, hoàn toàn cam chịu việc hắn không theo lẽ thường, căng da đầu lên phun bậy phun bạ.
Hạ Tịch hít thật sâu: " "Thằng ngu" là một truyền thuyết ở quê em, để chỉ người yêu."
"Nếu hai người có quan hệ tốt, một người đặc biệt đặc biệt thích người kia, sẽ dùng cách gọi này."
Tần Việt: ".........."
"Tiếp đến "ông đây" là một đại từ nhân xưng, tổ tiên của em quê ở Tứ Xuyên, đàn ông bên đó đều gọi như vậy."
Tần Việt: ".........."
Tần Việt cắn răng: "Thế "bố" đâu?"
"Bố bố bố, à bố, cái từ này hay nè!" Hạ Tịch ra vẻ đã nắm bắt được trọng điểm: "Em hỏi anh nhé, có phải bố anh đối xử tốt với anh lắm không? Có phải bố anh rất yêu anh không? Có phải bố anh là người tuyệt vời, vĩ đại nhất thế giới không?"
Nam chính Tần Việt thấm nhuần giáo dục thời đại mới bị hỏi cho ba câu liền ngu người: "..........Đúng..........."
"Thì không phải đúng rồi à?" Hạ Tịch vỗ đùi: "Bố, đây là danh từ sống dùng làm động từ, tượng trưng cho tình yêu của em dành cho anh!"
Tiếp theo, Hạ Tịch dùng một gương mặt đau đớn: "Em thích anh như vậy, còn không cần anh đáp lại, phần tình cảm này, anh không thấy giống tình thương của bố à?"
Tần Việt: ".........."
Hạ Tịch chắp tay trước ngực, đáng thương nhìn hắn: "Cho nên, câu này nếu phân tích ra thì chính là "Tần Việt thân yêu, em rất thích anh, đặc biệt thích anh" đấy."
Tần Việt: ".........."
Tần Việt: "Cậu cho tôi là thằng ngu đúng không?"
Hạ Tịch:....Tự nhận trong lòng thôi, đừng nói ra ảnh hưởng tình cảm.
Hắn tức giận đến nỗi đầu ngón tay cũng phát run, mặt đỏ lên, nghẹn nửa ngày mới rống ra được một câu: "Cậu, cút nhanh cho khuất mắt tôi."
Hạ Tịch vô cùng có thành ý nhắc nhở: "Đây, đây là nhà em."
Tần Việt: ".........."
Hắn cầm quần áo lên, nhấc chân nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi, chó con chết tiệt, cứ tưởng cậu ta sẽ nói lý do thật sự, không ngờ tên này chém gió đến mức lôi cả tổ tiên quê ở Tứ Xuyên ra hành nghề, lại còn bẻ cong sự thật, đúng là một thằng mặt dày! Vô sỉ!
Mặt dày vô sỉ Hạ Tịch: ".........."
Cậu nỗ lực đến phút chín mươi, chạy theo sau Tần Việt kêu la:
"Tần Việt, em thực sự thích anh!"
"Anh tin em đi, em...."
Rầm!!!!!
Ván cửa thiếu chút nữa tiếp xúc thân thương với cái mũi của Hạ Tịch.
Hạ Tịch: ".........."
Cùng lúc đó, âm thanh quen thuộc vang lên bên tai:
[Tin dữ quan trọng!!!Tin dữ quan trọng!!! Tiến độ nhiệm vụ giảm mạnh còn: 55%, tiến độ không đạt tiêu chuẩn, hi vọng Kí chủ nhanh chóng tìm ra nguyên nhân, không nên lười biếng, mất gà mới lo làm chuồng bò! ]
Cực khổ lắm mới đến Tây Thiên, sắp thỉnh giáo đến chân Phật Tổ thì bị yêu quái đánh bay về Đông Thổ Đại Đường.
Hạ Tịch thống khổ thở dài, ngồi xuống cạnh ván cửa: "Trời ơi, tôi nản quá mà!!!"
Khi Hạ Tinh Dã đến thăm Tần Việt thì hắn đang dùng đầu bút ấn chặt lên giấy nháp, chọc được ra hai cái lỗ còn khắc sâu xuống mặt bàn.
"Uầy, không ở lại chăm Hạ Tịch à?" Hạ Tinh Dã nhìn khắp nơi mọi xó: "Cậu ta uống nhiều vậy, có khỏe không?"
Tay Tần Việt cứng lại, trực tiếp chọc ra thêm một cái lỗ nữa: "Đừng nhắc đến cậu ta trước mặt tớ!"
"Sao?" Hạ Tinh Dã không biết tốt xấu nói đỡ cho Hạ Tịch: "Cậu ta đối với cậu tốt thế còn gì, nếu không đã không uống thay."
Y xòe bàn tay ra: "Mười ly đấy."
"Hơn nữa, hôm qua ai vội vàng mà bế người ta về ấy nhỉ?" Hạ Tinh Dã cười bỉ ổi: "Việt đại gia lần đầu ôm người, cảm giác thế nào?"
"Tớ con mẹ nó thà ôm chó còn hơn ôm cậu ta!" Tần Việt cố nén lửa giận, gào lên: "Nếu có thể xuyên trở về tối hôm qua, tớ tình nguyện chặt cụt hai tay!"
Hạ Tinh Dã:???
Tần Việt nghiến răng nghiến lợi: "Cậu ta chính là một tên lừa gạt tình cảm khốn kiếp!
- ----------------------------
Kidoisme: Thắp nhan cho Hạ Tịch nhé. Thương em:>
Ý cười trên mặt Tần Việt hơi cứng lại, hắn nhẫn nại nhìn kỹ dòng chữ kia một lần nữa, xác định mình không có nhìn nhầm.
"Thằng ngu Tần Việt, ông đây là bố cậu."
Một hàng chữ này, Tần Việt sắp đi xếp lại một lúc vẫn thành một tổ hợp từ có nghĩa không phù hợp.
Thiếu chút nữa hắn đã quên, trên đời này có cụm từ "mỗi ngày đều phải ghi nhớ."
Mỗi ngày đều chạy nhảy trước mặt mình tìm kiếm cảm giác tồn tại, còn luôn quan tâm, lại đưa mèo, chắn rượu, kết quả ở nơi mình không biết, ghi chú mình là thằng ngu?
Có ý gì?
Tần Việt lại giở tiếp hai trang, phát hiện đầy những dòng chữ chi chít.
Hạ Tịch không chỉ viết ở ghi chú bên ngoài, mà còn viết đè vào bên trong, Tần Việt thuận mắt nhìn qua một cái.
[Phát lại: Cảnh kinh điển đưa thư tỏ tình của bộ phim "Thơ ngây"]
Đây là ghi chú được in ra, thoạt nhìn đẹp mắt hơn so với mấy dòng chữ như gà bới của Hạ Tịch, Tần Việt nhìn cũng không mất nhiều công dịch.
Trên đấy là một chuỗi thống kê, từ biểu tình, động tác tay chân, lại còn cả lời thoại, tiết tấu, chia thành hai cột, bên trái là "Tương Cầm", bên phải ghi "Chính mình", cuối cùng dưới khung còn tổng kết lại "phản ứng của thằng ngu".
Tần Việt càng nhìn mặt càng đen, nếu nói vừa nãy hắn mong muốn một tia may mắn còn lại, thì bây giờ hắn đã hoàn toàn xác định, thằng ngu trong quyển sách kia, là chỉ bản thân mình.
Trí nhớ của hắn rất tốt, nhớ kỹ ngày đó Hạ Tịch nắm áo hắn tỏ tình như thế nào, nhìn qua bài văn miêu tả của cậu.
Quả nhiên, Hạ Tịch viết rất tinh tế, từ chỗ ngồi, biểu hiện, từng câu nói một chữ cũng không thiếu được đưa vào hoàn chỉnh.
Trang cuối cùng còn có một dòng chữ nhỏ, làm Tần Việt càng phát điên:
Con trai ngu dốt, hại bố giả vờ khổ, lại còn dám giận!
Tần Việt: ".........."
Mà những ghi chú như vậy không chỉ có một trang.
Dường như mỗi hành động đều kín hai, ba trang, đều kể lại một cách đa dạng, bên trái muôn hình muôn vẻ, bên phải thì chả có gì, kết luận lại chỉ còn thằng ngu.
Cho nên, cậu ta làm những hành động theo đuổi đó không phải vì thích hắn, mà là để hoàn thành đám bảng biểu này?
Tần Việt cảm thấy bị sỉ nhục.
Từ bé đến lớn chưa có ai dám đối xử với hắn như thế!
Người theo đuổi hắn rất nhiều, nhưng trước nay không có ai điên cuồng như Hạ Tịch, lại càng không có ai kéo dài được lâu đến thế, nói dễ nghe một chút là kiên trì bền bỉ, nói khó nghe hơn là mặt dày, nhưng Tần Việt không thể phủ nhận, Hạ Tịch để lại trong lòng hắn ấn tượng sâu nhất.
Cậu dường như đã trở thành một thói quen trong cuộc sống của hắn, từng cái nhăn mày, mím môi cùng những hành động ân cần của cậu, tất cả.
Lúc hắn bị thương, cậu nói: "Em đau lòng", hắn ở trên vòng bạn bè tùy tiện đăng ảnh mèo, cậu tặng hắn một con, còn tự làm bánh kem, thậm chí được hắn ôm một lúc cũng có thể vui mừng cả ngày.
Nhưng hiện tại, sự thật bày ra trước mắt, tất cả đều là lừa gạt.
Đều con mẹ nó giả vờ, tất cả là vì bảng biểu!
Trách không được, hắn từ chối thẳng thừng như vậy Hạ Tịch còn kiên trì, trách không được, cậu ta không tim không phổi đối tốt với mình.
Haha, hóa ra đều là có mục đích!
Được lắm Hạ Tịch, cậu giỏi lắm!
Ngón tay Tần Việt run rẩy, oán hận mà khép quyển sách cái "bộp" một tiếng, tắt đèn phòng ngủ.
Hắn cảm thấy hiện tại không xách ngược Hạ Tịch lên đánh cho một trận chính là nhờ công lao giáo dục to lớn của gia đình.
Mất công mất sức đem cậu ta về nhà, tắm rửa sạch sẽ, thậm chí còn lo lắng nửa đêm không ai chăm sóc Hạ Tịch, cố tình ở lại.
Giờ nghĩ lại, kết luận bản thân đúng là thằng ngu, bị bán còn giúp người ta đếm tiền!
Tần Việt ngồi ở ghế sô pha, căm hờn mà ôm chiếc gối hình dâu tây đáng thương, cơn buồn ngủ biến mất không sót một mảnh.
Chờ Hạ Tịch tên lừa đảo con này tỉnh lại, tra hỏi cho ra lẽ!
Hạ Tịch nếu biết sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng như vậy, cậu chắc chắn sẽ xuyên không về quá khứ bóp chết mình, cũng tuyệt đối không bao giờ phát điên phát rồ đem "đối tượng chính của nhiệm vụ" cà khịa thành "thằng ngu".
Cậu ngủ thoải mái vô cùng, nếu không phải mót vệ sinh có khi còn ngủ thẳng đến 9, 10 giờ chứ chả đùa.
Hạ Tịch vừa định chạy đến nhà vệ sinh thì đụng phải Tần Việt mặt nặng như chì ngồi trên ghế sô pha.
Hạ Tịch:!!!
Nếu trong một buổi sáng sớm tinh mơ, bạn tỉnh dậy định đi giải quyết vấn đề sinh lý bắt gặp một người không mời mà đến ngồi trong phòng khách nhà bạn, xung quanh người đó tỏa ra một luồng khí đen hắc ám, trên mắt còn có hai chiếc quầng thâm, tơ mắt như rỉ máu, bạn sẽ hiểu tâm trạng lúc này của đồng chí Hạ Tịch.
Đau, trứng.
Đại não Hạ Tịch bay qua nhanh sự việc xảy ra ngày hôm qua sau khi uống say, cậu hoàn toàn không nhớ gì cả, chỉ nhớ rõ bản thân hệt như đang phiêu giữa đời, về nhà thế nào cũng không biết.
Nếu Tần Việt đem cậu trở về thì điều đó có nghĩa là cậu đã gây ấn tượng tốt thành công?
Trong lòng Hạ Tịch mừng thầm, nghĩ ngợi nên rèn sắt khi còn nóng, vô cùng quan tâm chào hỏi nam chính: "Chào buổi sáng nha nam thần, anh ăn sáng chưa? Lát em làm cho anh nhé."
Ánh mắt của Hạ Tịch chân thành tha thiết, thật sự như đang cười vui vẻ, còn mang theo vẻ ngại ngùng khi nhìn thấy thần tượng: "Không nghĩ tới vừa ngủ dậy đã được gặp anh rồi, đúng như đang nằm mơ ấy."
Nếu như là trước đây, có lẽ Tần Việt sẽ cảm thấy bộ dáng cậu rất đáng yêu, nhưng hiện tại chỉ còn lại sự giả dối bao trùm.
Tần Việt cười lạnh một tiếng, giả, giả tiếp tôi xem nào!
Bây giờ hắn chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt cậu đã nổi giận, quả nhiên là thanh niên đã đọc qua" diễn viên tự học", kỹ thuật diễn xuất rất tốt, thủ đoạn có thể hạ bút thành văn, không đi thi học viện hí kịch trung ương thì quả là đáng tiếc!
"Nhưng em phải đánh răng rửa mặt đã." Hạ Tịch nhìn hắn cười cười: "Chờ em năm phút, em làm bánh bao dứa cho anh."
"Ừ" Tần Việt mặt không cảm xúc lên tiếng: "Không cần vội."
Chờ cậu thu dọn xong, chúng ta kết toán sổ sách, tính toán một lần.
Khi Hạ Tịch ra ngoài, nhìn thấy gương mặt Tần Việt xanh mét.
"Làm sao vậy ạ?"
Cậu tận lực để lại ấn tượng tốt, thậm chí còn đánh bạo duỗi tay đặt lên trán hắn: "Sắc mặt anh không tốt lắm, sốt rồi?"
Đây là giả vờ đến nghiện?
"Không sao." Tần Việt hất tay Hạ Tịch ra, lạnh lùng nói: "Tôi vừa nhìn thấy vài thứ, không nghĩ ra, muốn hỏi cậu một chút."
"Cái gì vậy ạ?" Hạ Tịch hiển nhiên không biết tai họa đã đổ đầy đầu, còn ngây ngô thổi phồng: "Em không tin có thứ mà nam thần phải hỏi em đâu."
"Là cái này." Tần Việt cười lạnh rút từ sau lưng ra một quyển sách.
Nụ cười của Hạ Tịch đóng băng luôn trên mặt.
Đó là "Như thế nào để bắt lấy trái tim một người đàn ông".
Cậu có dự cảm không lành.
Ngay sau đó, Tần Việt lột trang bìa xuống, bên trong lập tức hiện ra một tấm bìa khác, mở ra trang đầu tiên.
Ngón tay thon dài của hắn chỉ vào hai chữ "thằng ngu" không biểu cảm nhìn Hạ Tịch: "Giải thích nào, giải thích?"
Hạ Tịch: ".........." Ăn cứt rồi.
Hạ Tịch cẩn thận thăm dò: "Anh nhìn thấy rồi?"
Tần Việt không mở miệng, coi như cam chịu.
Ôi đệt, xong đời.
"Cái đó..." Hạ Tịch cảm thấy các dây thần kinh của cậu đang xoắn vào nhau, các nơi vơ vét từ ngữ mới có thể nói lên một câu hoàn chỉnh: "Thực ra, không phải như anh nghĩ đâu..........."
"Tôi đang nghe cậu giải thích."
Hạ Tịch: ".........." Nói thế thôi chứ tôi có biết giải thích đâu?
Thường thì tình tiết trong phim đều là "tôi không nghe tôi không thấy" sao? Nam chính thân yêu sao anh không đi theo con đường của cổ nhân??? Trời đánh đó anh biết không!!!
Hạ Tịch cười gượng hai tiếng: "Nói ra thì rất dài..."
"Không sao." Tần Việt ngả người xuống sô pha: "Cậu cứ từ từ nói."
Đệt.
Hạ Tịch: ".........."
Cậu nhìn Tần Việt, hoàn toàn cam chịu việc hắn không theo lẽ thường, căng da đầu lên phun bậy phun bạ.
Hạ Tịch hít thật sâu: " "Thằng ngu" là một truyền thuyết ở quê em, để chỉ người yêu."
"Nếu hai người có quan hệ tốt, một người đặc biệt đặc biệt thích người kia, sẽ dùng cách gọi này."
Tần Việt: ".........."
"Tiếp đến "ông đây" là một đại từ nhân xưng, tổ tiên của em quê ở Tứ Xuyên, đàn ông bên đó đều gọi như vậy."
Tần Việt: ".........."
Tần Việt cắn răng: "Thế "bố" đâu?"
"Bố bố bố, à bố, cái từ này hay nè!" Hạ Tịch ra vẻ đã nắm bắt được trọng điểm: "Em hỏi anh nhé, có phải bố anh đối xử tốt với anh lắm không? Có phải bố anh rất yêu anh không? Có phải bố anh là người tuyệt vời, vĩ đại nhất thế giới không?"
Nam chính Tần Việt thấm nhuần giáo dục thời đại mới bị hỏi cho ba câu liền ngu người: "..........Đúng..........."
"Thì không phải đúng rồi à?" Hạ Tịch vỗ đùi: "Bố, đây là danh từ sống dùng làm động từ, tượng trưng cho tình yêu của em dành cho anh!"
Tiếp theo, Hạ Tịch dùng một gương mặt đau đớn: "Em thích anh như vậy, còn không cần anh đáp lại, phần tình cảm này, anh không thấy giống tình thương của bố à?"
Tần Việt: ".........."
Hạ Tịch chắp tay trước ngực, đáng thương nhìn hắn: "Cho nên, câu này nếu phân tích ra thì chính là "Tần Việt thân yêu, em rất thích anh, đặc biệt thích anh" đấy."
Tần Việt: ".........."
Tần Việt: "Cậu cho tôi là thằng ngu đúng không?"
Hạ Tịch:....Tự nhận trong lòng thôi, đừng nói ra ảnh hưởng tình cảm.
Hắn tức giận đến nỗi đầu ngón tay cũng phát run, mặt đỏ lên, nghẹn nửa ngày mới rống ra được một câu: "Cậu, cút nhanh cho khuất mắt tôi."
Hạ Tịch vô cùng có thành ý nhắc nhở: "Đây, đây là nhà em."
Tần Việt: ".........."
Hắn cầm quần áo lên, nhấc chân nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi, chó con chết tiệt, cứ tưởng cậu ta sẽ nói lý do thật sự, không ngờ tên này chém gió đến mức lôi cả tổ tiên quê ở Tứ Xuyên ra hành nghề, lại còn bẻ cong sự thật, đúng là một thằng mặt dày! Vô sỉ!
Mặt dày vô sỉ Hạ Tịch: ".........."
Cậu nỗ lực đến phút chín mươi, chạy theo sau Tần Việt kêu la:
"Tần Việt, em thực sự thích anh!"
"Anh tin em đi, em...."
Rầm!!!!!
Ván cửa thiếu chút nữa tiếp xúc thân thương với cái mũi của Hạ Tịch.
Hạ Tịch: ".........."
Cùng lúc đó, âm thanh quen thuộc vang lên bên tai:
[Tin dữ quan trọng!!!Tin dữ quan trọng!!! Tiến độ nhiệm vụ giảm mạnh còn: 55%, tiến độ không đạt tiêu chuẩn, hi vọng Kí chủ nhanh chóng tìm ra nguyên nhân, không nên lười biếng, mất gà mới lo làm chuồng bò! ]
Cực khổ lắm mới đến Tây Thiên, sắp thỉnh giáo đến chân Phật Tổ thì bị yêu quái đánh bay về Đông Thổ Đại Đường.
Hạ Tịch thống khổ thở dài, ngồi xuống cạnh ván cửa: "Trời ơi, tôi nản quá mà!!!"
Khi Hạ Tinh Dã đến thăm Tần Việt thì hắn đang dùng đầu bút ấn chặt lên giấy nháp, chọc được ra hai cái lỗ còn khắc sâu xuống mặt bàn.
"Uầy, không ở lại chăm Hạ Tịch à?" Hạ Tinh Dã nhìn khắp nơi mọi xó: "Cậu ta uống nhiều vậy, có khỏe không?"
Tay Tần Việt cứng lại, trực tiếp chọc ra thêm một cái lỗ nữa: "Đừng nhắc đến cậu ta trước mặt tớ!"
"Sao?" Hạ Tinh Dã không biết tốt xấu nói đỡ cho Hạ Tịch: "Cậu ta đối với cậu tốt thế còn gì, nếu không đã không uống thay."
Y xòe bàn tay ra: "Mười ly đấy."
"Hơn nữa, hôm qua ai vội vàng mà bế người ta về ấy nhỉ?" Hạ Tinh Dã cười bỉ ổi: "Việt đại gia lần đầu ôm người, cảm giác thế nào?"
"Tớ con mẹ nó thà ôm chó còn hơn ôm cậu ta!" Tần Việt cố nén lửa giận, gào lên: "Nếu có thể xuyên trở về tối hôm qua, tớ tình nguyện chặt cụt hai tay!"
Hạ Tinh Dã:???
Tần Việt nghiến răng nghiến lợi: "Cậu ta chính là một tên lừa gạt tình cảm khốn kiếp!
- ----------------------------
Kidoisme: Thắp nhan cho Hạ Tịch nhé. Thương em:>